Chap 82 : Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông như vậy thật là nguy hiểm. Chỉ cần anh ta nhích lại gần, có lẽ sẽ không có người phụ nữ nào cưỡng lại được sự hấp dẫn đó. Vì vậy Cảnh Dao thích anh ta như vậy, cậu hoàn toàn có thể thấu hiểu được.

“Trợ lý Trần đã đợi cậu ngoài cửa rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì Phác thiếu gia có thể đi được rồi.” Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng nói, không hề ngẩng đầu lên.

Câu nói này đúng là mang tính đuổi khách thẳng thừng.

Chỉ là...

Phác Chí Mẫn không hề chú ý rằng bàn tay cầm tài liệu của anh đang nắm chặt.

“Cảm ơn anh hôm nay đã giải vây giúp tôi, cảm ơn bộ quần áo này của anh, lần sau... tôi trả tiền lại cho anh.” Nếu đã cần phải cắt đứt quan hệ, vậy thì cũng nên phân biệt rạch ròi mới được.

Trả lại tiền?

Mối quan hệ này phủi sạch thật!

Trịnh Hạo Thạc lật giở tài liệu, ngón tay nắm chặt lại, “Không cần đâu, như Phác thiếu gia đã nói, không có lần sau.”

Tim thắt lại, cậu cắn chặt môi: “Vậy được. Nhưng còn một việc nữa... Chuyện ngày hôm nay ầm ĩ như vậy, nếu Trịnh tổng không quản thì ngày mai trên báo sẽ xuất hiện rất nhiều tin tức. Tối nay vốn dõ là dạ tiệc mừng cho dự án mới của Hoàn Vũ, nếu như bị dính scandal thfi sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của Trịnh tổng và khách sạn Hoàn Vũ, càng khiến cho mọi người có cái nhìn không tốt về công ty. Vì vậy, nếu có thể mong rằng Trịnh tổng cố gắng dập tắt mọi chuyện tối nay.”

Trịnh Hạo Thạc đứng thẳng dậy, nhìn cậu từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh nhạt, đầy sự giễu cợt: “Những chuyện này không cần Phác phu nhân lo lắng, cậu nên lo làm thế nào về nhà đối phó với chồng mình thì hơn.”

Từ “Phác thiếu gia” đổi lại thành “Phác phu nhân”, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng kéo ra xa.

Phác Chí Mẫn đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói quả thật thừa thãi. Với sự tinh anh sáng suốt của Trịnh Hạo Thạc, hiển nhiên đã sớm nghĩ đến những chuyện đó rồi.

“Vậy... tạm biệt.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé bị nước nóng làm cho ửng hồng lên, Trịnh Hạo Thạc không biết tại sao trong lòng nảy sinh một cảm giác nhoi nhói, đột nhiên nhằm vào khuôn mặt nhỏ của cậu, dưới ánh mắt kinh ngạc đó, cắn một cái đau điếng như để trả thù, không hề thương xót.

“A...” Cậu đau rồi kêu lên kinh ngạc, muốn giằng ra, anh lại đưa tay đẩy cậu ra, những lời lạnh lùng từ miệng thốt lên: “Đi đi! Lập tức đi khỏi tầm mắt tôi! Từ nay về sau cho dù cậu có bị Cảnh Nam Kiêu hành hạ bỡn cợt vứt bỏ như thế nào tôi cũng không quan tâm nữa!”

Tim như bị ai đó đâm cho một nhát đau đớn.....

Anh mở cửa ra.

Cậu bặm môi lại, sự đau đớn trên môi dường như vẫn lưu lại sự giận dữ của anh.

Sau đó....

Cậu đờ đẫn bước ra khỏi căn phòng đó. Từng bước từng bước, xa dần anh, ngày càng xa hơn...

.......

Lúc này, trong một căn phòng hạng tổng thống khác.

Tần Tư Lam đang trong phòng tắm, Cảnh Nam Kiêu bắt đầu sốt ruột đứng ngồi không yên. Anh ta không hiểu mình bị làm sao nữa, rõ ràng Tần Tư Lam đang ở bên cạnh, nhưng lúc này trong đầu anh ta không ngừng hiện ra một hình bóng khác.

Ánh mắt tuyệt vọng và không cam tâm của cô.


Hình ảnh yếu ớt của cậu lúc được Trịnh Hạo Thạc cứu lên bờ...

Cậu bị đám nhà báo vây lấy, bị những câu hỏi đó tấn công, sự quật cường thường ngày...

Cậu và Trịnh Hạo Thạc nắm tay trước đám đông, sự chấn động lúc anh ta bày tỏ...

Từng cảnh một hiện ra đan xen vào nhau, khiến cả người anh ra đều bị giày vò đến mức khó chịu. Cậu ta đang ở đâu? Có phải đang ở bên Trịnh Hạo Thạc! Hai người họ làm những gì?

Không! Anh không thể đợi thêm được nữa!

“Tư Lam.” Anh gõ cửa phòng tắm, “Anh còn có chút việc, đi trước đây, đêm nay em ngủ sớm nhé, ngày mai anh lại đến.”

“Anh không ở lại với em sao?” Giọng nói mềm yếu của Tần Tư Lam vọng ra từ trong nhà tắm, có phần tủi thân, đáng thương.

Nhưng giờ này Cảnh Nam Kiêu không nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi, “Anh phải về nhà. Chuyện hôm nay Tiểu Dao cũng thấy cả rồi, giờ bố mẹ anh chắc chắn đều biết rồi, anh cần phải về nói cho rõ chuyện này với họ.”

Đúng vậy! Nói cho ra lẽ! Không chỉ là bố mẹ anh, mà anh ta cũng cần Phác Chí Mẫn cho một lời giải thích!

Cửa phòng tắm bật mở, Tần Tư Lam quấn chiếc khăn tắm bước ra. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, “Nếu như... đêm nay em muốn anh ở lại thì sao?”

“Tư Lam...” Cảnh Nam Kiêu có phần khó xử.

Một giọt lệ rơi xuống từ mắt Tần Tư Lam, cô ta đột nhiên dang hai tay ôm chặt lấy Cảnh Nam Kiêu.

“Nam Kiêu, hôm nay em mới biết hóa ra anh đã kết hôn rồi... anh đi về, chính là về bên vợ anh, anh nói đi, làm sao em nỡ để anh đi chứ?” Tần Tư Lam nức nở nói, dáng vẻ đáng thương động lòng người đó như găm vào trái tim Cảnh Nam Kiêu, khiến anh ta càng khó xử, hối hận. “Anh xin lỗi, không phải anh cố tình muốn giấu em, anh chỉ là không muốn làm em bị tổn thương.”

“Em biết, em biết rồi, vì vậy em không trách anh, nhưng anh phải hứa với em...” Tần Tư Lam hơi lùi lại, nhìn anh ta: “Anh phải mau chóng ly hôn, được không? Nam Kiêu, chúng mình yêu nhau, vợ anh mới là kẻ thứ ba giữa hai chúng ta, chúng ta mới nên ở bên nhau, không phải sao? Em có thể đem hạnh phúc đến cho anh, sinh con cho anh, cho anh một gia đình viên mãn.”

Đúng vậy, đây mới là hạnh phúc mà Cảnh Nam Kiêu luôn mong muốn có được. Vài năm trước anh nên cùng với Tần Tư Lam kết hôn luôn mới phải. Anh vốn đã quyết tâm chờ cô ta quay về, nhưng lại bị Phác Chí Mẫn chen vào. Dưới áp lực của bố, anh không thể phản đối, nhưng đã nhiều lần cảnh cáo Phác Chí Mẫn, cuộc hôn nhân này bọn họ sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, nhưng cậu con trai ngu ngốc đó cứ bất chấp tất cả mà lao vào.

Hai năm này, anh hận cậu ta. Từng giờ từng phút đều nghĩ cách làm thế nào để đẩy cậu ta ra. Nhưng giờ đây khi nghe Tần Tư Lam khuyên mình ly hôn, anh lại cảm thấy lạc lõng.

“Nam Kiêu, sao anh không nói gì?” Tần Tư Lam ngước mắt hỏi anh.

Cảnh Nam Kiêu khẽ đẩy cô ta ra, “Được rồi, Tư Lam, những chuyện này sau này nói sau, hiện giờ chúng ta cần giải quyết gấp vấn đề trước mắt đã. Bố anh hiện giờ nhất định là đang nổi giận đùng đùng rồi, nếu anh còn nhắc chuyện ly hôn nữa chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Anh về trước đã, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Lần này Cảnh Nam Kiêu không hề lưu luyến nữa, quay người nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.

Nhìn theo bóng dáng đang vội vã rời đi của Cảnh Nam Kiêu, Tần Tư Lam chạy theo, nhưng không đuổi kịp. Tim đã muốn đi rồi thì có thể nào giữ người lại được nữa không?

Hai tay cô nắm chặt lại, mặt đầy căm tức.

Lần này, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cô cũng nhất quyết không buông người đàn ông này!

.......

Trần Anh Hào lái xe.

Phác Chí Mẫn ngồi ghế sau, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua mắt cậu, cậu im lìm ngẫm nghĩ.
Có lẽ... hôm nay duyên số giữa cậu và Trịnh Hạo Thạc đã tận rồi.

Lúc trong phòng tối, cậu thật sự bị ngợp chìm trong sự mãnh liệt mà dịu dàng của anh. Cậu thích nụ hôn của anh, thích sự ấm áp của anh, thích sự quấn quyện của anh....

Nhưng sau khi ra khỏi cánh cửa đó, thực tế đã bủa vây lấy cậu, đó là điều cậu không thể chấp nhận được!

Còn hôm nay, cuộc hôn nhân giữa cậu và Cảnh Nam Kiêu cũng thật sự đến bờ vực thẳm rồi.

Tối nay quay về có lẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Cảnh Dao nhất định đã sớm thêm mắm dặm muối kể lại cho bà Trần Di biết, cũng không cần cô ta thêm mắm dặm muối mà cho dù cô ta có kể đúng sự thật đi chăng nữa thì chuyện này cũng đủ để khiến bà mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi muốn lột da cậu rồi.

“Phác phu nhân, đến rồi ạ.” Lời nói của Trần Anh Hào khiến cậu bừng tỉnh.

“Cảm ơn.” Cậu định thần lại, nói cảm ơn. Trần Anh Hào vội xuống xe, lịch thiệp mở cửa xe cho cậu. Cậunbước xuống, nhìn anh ta một cáu rồi đột nhiên hỏi: “Trợ lý Trần, tôi có thể thỉnh giáo anh một chuyện được không?”

“Phác phu nhân khách sáo quá, có chuyện gì xin cứ nói đừng ngại.”

“Trịnh tổng... rất thân thiết với Tần tiểu thư phải không?” Ngập ngừng một lúc rồi cậu cũng nói ra thắc mắc trong lòng mình. mặc dù biết rằng mình hỏi như vậy có phần hơi đường đột và mất lịch sự.

“Tần tiểu thư?” Trần Anh Hào mỉm cười, “Trịnh tổng của chúng tôi quen rất nhiều vị tiểu thư cùng họ Tần, khách hàng của chúng tôi họ Tần không ít người, không biết Phác phu nhân muốn hỏi vị nào?”

“Chính là người cũng xuất hiện tại dạ tiệc tối nay, Tần Tư Lam.”

“Ồ, người đó à...” Trần Anh Hào như thể ngộ ra điều gì đó vậy, cúi đầu nói: “Cô Tần tiểu thư này cũng chỉ là mới quen Trịnh tổng gần đây thôi, vì Tần tiểu thư luôn thuê riêng một căn phòng hạng tổng thống trong khách sạn Hoàn Vũ chúng tôi, cũng coi như là khách VIP, vì vậy Trịnh tổng đặc biệt chú ý.”

Luôn thuê riêng căn phòng hạng tổng thống? Căn phòng đó chắc hẳn đều là hơi hướng của Cảnh Nam Kiêu.

Phác Chí Mẫn hiểu ra rồi gật đầu, “Vậy cho nên, Trịnh tổng và Tần tiểu thư chỉ là quan hệ khách hàng thôi sao?”

Trần Anh Hào cười,: “Đúng là như vậy ạ.”

“Cảm ơn anh.” Phác Chí Mẫn gật đầu, “Trợ lý Trần, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào trước đây. Tạm biệt!”

Nói xong cậu giơ tay chào rồi quay người bước vào căn biệt thự Cảnh gia.

Nếu như Tần Tư Lam và Trịnh Hạo Thạc không có bất cứ quan hệ nào, vậy thì những lời mà Tần Tư Lam nói đó chỉ là để đả kích cậu thôi sao?

Vậy cũng có thể hiểu được! Dù gì hai người cũng được xem là tình địch, cô ta đương nhiên không muốn mình vui vẻ hạnh phúc rồi.

Giống như Mộc Tây nói vậy, e rằng cô ta sớm đã biết cậu và Cảnh Nam Kiêu là vợ chồng, chỉ là cố tình làm bộ thỏ non ngây thơ trước mặt Cảnh Nam Kiêu mà thôi! Tất nhiên là Cảnh Nam Kiêu tin sái cổ rồi.

Nhìn ánh đèn hắt ra từ sảnh lớn, cậu hít vào một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần, mở cánh cửa hoa lệ đó ra.

Quả không ngoài dự kiến....

Trong đại sảnh, Trần Di và Cảnh Dao đang ngồi một phía, lửa giận đùng đùng, Cảnh Thanh Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, dáng vẻ đầy nghiêm nghị, trên gương mặt bị năm tháng hao mòn đó không hề nhìn thấy được bất cứ biểu hiện cảm xúc nào.

Nhìn thấy bố chồng, Phác Chí Mẫn có chút hối lỗi. Mặc dù cậu và Trịnh Hạo Thạc chưa từng xảy ra chuyện đó nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng mình đã bị dao động, cậu cảm thấy không xứng đáng với sự tin tưởng mà bố chồng đã dành cho mình.

“Bố, mẹ.” Cậu thay dép đi trong nhà bước vào, lên tiếng chào hỏi.

“Ồ, con hồ ly tinh nhỏ cũng biết đường về nhà cơ đấy, cứ tưởng cậu mê hoặc được gã đàn ông nào ngoài đường, không biết lối về rồi chứ!” Bà Trần Di chua ngoa lên tiếng.

Cảnh Dao đã đứng phắt dậy, nhìn cậu đầy giận dữ: “Phác Chí Mẫn, hôm nay có mặt bố mẹ ở đây, anh phải nói rõ mọi chuyện! Anh mau nói đi, sao anh dám dụ dỗ anh ấy? Lẽ nào anh không biết là chúng tôi đang hẹn hò hay sao?”

Phác Chí Mẫn hít vào một hơi sâu, không giải thích gì, chỉ nhìn bố chồng, nói: “Bố, con xin lỗi...”

Cảnh Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, chỉ vào sopha rồi nói, “Con ngồi xuống đi.”

“Loại người như nó còn có mặt mũi mà ngồi xuống nữa à?” Bà Trần Di bực tức nói.

“Bố, nếu hôm nay bố còn bênh vực cho anh ta, con... con sẽ bỏ nhà ra đi, không về nữa!” Cảnh Dao tức đến đỏ cả mắt, dậm chân nhìn Phác Chí Mẫn đầy căm hận.

Phác Chí Mẫn không ngồi xuống, chỉ đứng trước mặt bố chồng. “Bố, cảm ơn bố đã giúp đỡ cho con và gia đình con bao nhiêu năm nay.”

Cậu cắn môi một hồi rồi lên tiếng: “Xin bố hãy đồng ý cho con và Cảnh Nam Kiêu ly hôn.”

Cảnh Dao trợn trừng mắt, không nghĩ ngợi gì mà gào lên: “Không được!”

Bà Trần Di nhìn sang: “Sao lại không được? Ly hôn càng tốt, anh con có thể tìm được đứa tốt hơn nó!”

“Mẹ, anh ta ly hôn vì cái gì? Còn không phải là vì đi tìm tiền bối hay sao? Con trai mẹ đã làm mẹ mất mặt rồi, lẽ nào mẹ cũng muốn để con và tiền bối bị loại đàn ông như thế này phá vỡ hay sao?”

Cảnh Dao nói vậy khiến bà Trần Di cũng không biết phải làm thế nào nữa.

“Tôi không đi tìm Trịnh Hạo Thạc, tôi muốn ly hôn không liên quan gì đến anh ta!” Phác Chí Mẫn không nhịn được nữa phải lên tiếng giải thích.

Cảnh Dao cười nhạt, “Ai tin được lời của anh chứ? Chuyện tối nay tôi đều nhìn thấy cả rồi!”

“Tất cả đều im miệng!” Cảnh Thanh Phong lên tiếng, mọi người đều không nói gì nữa rồi ông mới nhìn Phác Chí Mẫn: “Chí Mẫn, bố nói rồi, chuyện ly hôn bố nhất định không đồng ý.”

“Đúng, không được ly hôn!” Cảnh Dao hiếm thấy đứng về phía bố.

“Nhưng mà bố ạ, con và Cảnh Nam Kiêu thực sự không thể đi tiếp cùng nhau được nữa rồi.”

Phác Chí Mẫn đã thất vọng cùng cực, tuyệt vọng rồi. Cuộc hôn nhân này cậu cảm thấy hoàn toàn không còn bất cứ ý nghĩa gì để duy trì nó nữa rồi.

Cảnh Thanh Phong còn chưa nói tiếp thì cánh cửa bị đẩy ra. Cảnh Nam Kiêu đã mở cửa bước vào, đến giày còn chưa kịp thay đã vội vàng chạy vào, bước ngay đến trước mặt Phác Chí Mẫn.

“Ly hôn? Phác Chí Mẫn, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày!”

Cảnh Nam Kiêu quay về, phản đối việc ly hôn như vậy, ngược lại khiến Chí Mẫn bình tĩnh hơn. Bọn họ sớm đã nên ba mặt một lời, nói cho rõ ràng mọi chuyện trước mặt bố chồng cậu mới phải.

“Cảnh Nam Kiêu, xin anh hãy đưa ra cho tôi lý do không ly hôn! Chỉ cần cái lý do này có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ đồng ý không ly hôn với anh nữa!”

“Cậu nghĩ là cậu có tư cách gì để nói với tôi như vậy? Tôi nói thật cho cậu biết, tôi không ly hôn chính là vì không muốn cho cậu và Trịnh Hạo Thạc được toại nguyện! Vì vậy, tôi tuyệt đối không ly hôn!”

Phác Chí Mẫn nghe xong chỉ cảm thấy rất buồn cười, cậu nhìn anh ta một cái như xem hài kịch, “Cảnh Nam Kiêu, anh thật sự đã hết thuốc chữa rồi!”

Nói xong cậu nhìn sang bố chồng rồi nói: “Bố, xin bố hãy tôn trọng quyết định lần này của con. Con xin phép lên nhà trước để chuẩn bị đơn xin ly hôn.”

Sau đó mặc dù nét mặt Cảnh Thanh Phong không hề đồng tình, cậu vẫn cầm túi xách bước lên lầu. Cảnh Nam Kiêu nổi giận đùng đùng, một tay kéo tay cậunlại: “Nghe không hiểu tôi đang nói gì à? Tôi nói không ly hôn! Tuyệt đối không ly hôn!”

Chí Mẫn có chút mất kiên nhẫn, hất tay ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Cảnh Nam Kiêu, chúng ta hãy cho nhau một con đường sống đi có được không? Đừng khiến tôi phải ghê tởm anh thêm nữa!”

Cảnh Nam Kiêu không hiểu mình rốt cuộc bị làm sao nữa, càng không hiểu được rốt cuộc trong lòng mình giờ này đang nghĩ gì, anh ta chỉ biết là mình không muốn để cho người đàn ông này rời khỏi!

Nhìn thấy sự kiên quyết trên mặt cậu, trong lòng anh bỗng hoảng loạn. Anh ta biết cậu quật cường đến mức nào, chỉ cần chuyện mà cậu đã quyết tâm thì khả năng là không thể lay chuyển được nữa.

“Phác Chí Mẫn, nếu cậu vì chuyện tối hôm nay mà tức giận, thì tôi... xin lỗi cậu!”

Thái độ của anh ta khiến cậu khựng lại. Còn chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Nam Kiêu nói tiếp: “Nhưng hôm nay cậu và Trịnh Hạo Thạc đi khỏi cũng khiến tôi mất mặt, vì vậy... chúng ta... hòa nhau!”

“Không, anh nhầm rồi, tôi không hề tức giận. ngược lại tôi cần phải cảm ơn anh mới phải, cảm ơn tất cả những gì mà anh đã làm tối hôm nay, khiến tôi càng hiểu rõ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta dù thế nào thì cũng không thể tiếp tục được nữa rồi!” Phác Chí Mẫn nhìn anh ta, dường như nhớ lại tất cả những uất ức và nhục nhã mình đã phải chịu trong cuộc hôn nhân với anh ta hai năm nay, mắt cậu đỏ lên, “Cảnh Nam Kiêu, còn về chuyện anh nói hòa nhau... vậy tôi nói cho anh biết, giữa tôi và anh vĩnh viễn không bao giờ có thể hòa nhau! Cuộc hôn nhân này, một mình tôi kiên trì hai năm nay rồi, trong hai năm đó, ngày nào đêm nào anh cũng đều để cho tôi một mình phòng không gối chiếc! Trong lúc anh phong lưu hoa bướm bên ngoài, anh có bao giờ nghĩ rằng anh còn có một người vợ đang đau khổ ở nhà đợi anh không? Khi anh nói có thể sinh một đống con với người phụ khác, anh có biết rằng mẹ anh đã bao lần đây nghiến tôi về chuyện sinh con khiến tôi đau khổ bất lực như thế nào không!”

Nói đến đây, giọng cậu nghẹn lại, nước mắt lưng tròng. Nhưng rất nhanh sau đó, cậundùng hết sức để kìm nén lại, nuốt những giọt nước mắt đắng chát vào trong. Hai năm nay cậu đã quen làm như vậy rồi!

“Không phải anh vẫn luôn hỏi tôi, lần đầu tiên của tôi đã dành cho ai sao?” Cậunnghe thấy giọng mình đang run rẩy, đây là sự tiếc nuối của cậu, cũng là vết thương trong lòng cậu, đến hôm nay, chính cậu khơi dậy lại vết thương đó, nỗi đau kịch liệt và sự nhục nhã đó chỉ có bản thân cậu mới hiểu rõ.

“Lần đầu tiên của tôi, chính là lúc anh và Tần Tư Lam ân ái mặn nồng ở Hoàn Vũ, mấy ngày mấy đêm đều không về nhà, tôi đã bị cướp mất vào lúc kiểm tra phụ sản ở bệnh viện! Cho đến tận bây giờ, tôi sẽ không bao giờ quên được sự đau đớn đó...” Nỗi đau cơ thể không thể nào sánh được với nỗi đau trong lòng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cậu bật cười, cười ra nước mắt. “Nhưng tôi phải cảm ơn cái sự đau khổ đó. Nó nhắc nhở tôi từng giờ từng phút rằng tôi nên thức tỉnh rồi! Tôi nên giải thoát cho anh, để anh được ở cạnh người đàn bà mà anh yêu, cũng là cho chính tôi một con đường sống, để tôi có thể thở được! Để tôi có thể bước ra khỏi nỗi đau đó!”

Cậu nói xong, tất cả đều im lặng.

Cảnh Thanh Phong, bà Trần Di và cả Cảnh Dao đều đang ngập chìm trong những lời nói vừa rồi của cậu, kinh ngạc đến mức mồm miệng đều cứng đờ lại. Hóa ra hai năm nay hai người chưa từng động phòng? Hơn nữa... lần đầu tiên lại như vậy...

Trời ạ!

Cảnh Dao cũng không nhịn được nhìn Chí Mẫn một cái đầy thương hại.

Cảnh Thanh Phong định thần lại, tức đến mức đầu muốn bùng cháy.

“Mày... cái thằng khốn này!” Ông thuận tay cầm chiếc gạt tàn thuốc lá tức giận định ném vào người Cảnh Nam Kiêu. May mà bà Trần Di đã bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay ông, “Ông ơi, ông bình tĩnh, bình tĩnh lại! Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có phát hỏa thì cũng không kịp nữa rồi!”

Cảnh Nam Kiêu vẫn đứng ngây người ra ở đó. Anh ta đã hoàn toàn câm lặng rồi, trong lòng dậy lên bao cảm xúc phức tạp, như muốn xé nát tim anh ra. Đây là lần đầu tiên Phác Chí Mẫn nói những lời trong lòng ra với anh, cũng là lần đầu tiên anh ta biết được mình đã sai lầm trầm trọng đến mức nào.

Tim anh bị cảm giác hối hận và tội lỗi lấp đầy. Thân là đàn ông, anh không thể hình dung nổi nỗi đau khi lần đầu tiên của một người bị cướp đi theo cách đó đau khổ đến mức nào. Nhìn thấy thân người hao gầy của Phác Chí Mẫnntừng bước một bước lên cầu thang, anh không nghĩ được gì nữa, đuổi theo, hai tay ôm lấy cậu từ đằng sau.

“Bỏ tôi ra!” Cậu như con thú bị tấn công, giãy giụa muốn thoát ra khỏi cánh tay anh. Cái ôm này cậu giờ đây không hề mong muốn một chút nào! Muộn cũng đã muộn rồi! Hơn nữa, vào lúc mà cậu cần nhất thì anh ta đều dành cho người phụ nữ khác...

Cảnh Nam Kiêu cảm thấy môi mình khô khốc, cậu giãy giụa, anh cũng không bỏ ra. Cuối cùng, anh ta miễn cưỡng nói: “Xin lỗi!”

Đối với người đàn ông này, trước giờ anh chưa bao giờ thèm ngó ngàng đến, không ngờ được có một ngày anh lại cúi đầu nhận lỗi như vậy. Trước đây, Phác Chí Mẫn là một người vợ rất tận tụy: hàng đêm đều đắp chăn cho anh, sợ anh lạnh; ban ngày thường mang cơm do chính tay cậu làm đến cho anh, cho dù anh thường không thèm ngó đến, thẳng tay ném vào thùng rác ngay trước mặt cậu; thậm chí sau khi anh qua đêm với người phụ nữ khác bên ngoài trở về nhà đã thấy cậu chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp hành lý cho anh đi công tác.

Thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, một Phác Chí Mẫn như vậy đã hoàn toàn biến mất...

Giờ đây anh không kiềm lòng được mà nhớ đến những chuyện đó.

“Tôi không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, Phác Chí Mẫn, tôi xin lỗi cậu! Cậu muốn mắng chửi tôi hay đánh tôi như thế nào cũng được! Nhưng không được ly hôn, không thể ly hôn, cậu hiểu không?”

Không hiểu!

Cũng không muốn hiểu!

Rốt cuộc điều gì khiến anh ta kiên trì như vậy? Là vì không cam tâm sao?

Cậundùng sức giằng ra khỏi Cảnh Nam Kiêu, quay người lại, nhìn vào anh ta, mặt không cảm xúc, nói: “Nếu anh muốn tôi không ly hôn cũng được.”

Lời cậu nói khiến mắt anh sáng lên: “Thật sao?”

“Nhưng tôi có điều kiện!”

“Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ cố hết sức.” Cảnh Nam Kiêu không biết rằng tâm trạng mình đang vui đến mức nào.

Phác Chí Mẫn không nói ngay, mà cúi đầu lần giở trong túi xách của mình, một lúc sau mới đưa cho anh ta. Anh nhìn cậu một cách khó hiểu.

“Cầm lấy.”

Anh nhận lấy rồi hỏi: “Rốt cuộc là điều kiện gì?”

“Gọi điện thoại cho Tần Tư Lam. Nói với cô ta là anh vĩnh viễn không bao giờ ly hôn với tôi, nhân tiện bảo với cô ta rằng sau này tránh xa anh ra, anh và cô ta sau này sẽ không thể có kết cục nào khác!”

Cảnh Nam Kiêu cứng đơ như hóa đá. Cầm lấy điện thoại, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Cảnh Thanh Phong tức giận đến mức muốn đập cho Nam Kiêu một trận, đứng dưới lầu lạnh lùng nói: “Còn không mau gọi!”

Ngón tay Cảnh Nam Kiêu hơi nhúc nhích, sau đó nhìn Phác Chí Mẫn: “Sau này tôi sẽ nói rõ trước mặt cô ấy. Thời gian này... cô ấy không danh không phận ở bên tôi, đã là thiệt thòi lớn cho cô ấy rồi...”

Cậu cười.

Không thất vọng.

Thật sự không hề có chút thất vọng nào.

Đây là cái kết mà cậu sớm đã dự đoán được, vì vậy trong lòng không hề mảy may có chút xáo động nào.

Cậu bình thản cầm lại điện thoại, “Sau này cho dù Cảnh thiếu gia có nói gì với cô ta thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.”

Cảnh Nam Kiêu giật mình, “Ý cậu là gì?”

“Anh còn không hiểu sao? Nếu anh đã không thể cắt đứt với cô ta, vậy thì tôi cũng không thể không ly hôn với anh được!”

Cảnh Nam Kiêu bược mình, cơn giận kéo đến, “Phác Chí Mẫn, cậu đừng có vô lý như thế có được không! Tôi nói sẽ nói rõ với cô ấy là tôi sẽ nói, cậu cũng phải cho tôi chút thời gian chứ!”

“Còn nhớ trước đây anh từng nói gì với tôi không? Đồ mà người khác đã chơi, anh không thèm vào! Cảnh thiếu gia, câu nói này bây giờ tôi tặng lại cho anh! Xin anh hãy tự trọng!”

Không muốn phí lời thêm với Cảnh Nam Kiêu nữa, Phác Chí Mẫn về phòng ngủ cầm dây cáp xong liền đi về phía thư phòng, in thỏa thuận ly hôn ra.

Dưới nhà, Cảnh Nam Kiêu vò đầu bứt tóc ngồi trên sopha, anh không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.

“Bố, bố nghĩ cách gì đi chứ! Không thể để hai người họ ly hôn vậy được!” Cảnh Dao cuống lên giục, bà Trần Di cũng không biết nên làm thế nào. Bà rất muốn con trai mình ly hôn với cậu ta, nhưng bà lại nghĩ đến con gái mình, thật không biết nên theo phía nào. Nếu con gái bà quả thật có thể với tới Trịnh Hạo Thạc được thì là chuyện nở mày nở mặt, nhưng nếu Phác Chí Mẫn ly hôn xong mà theo Trịnh Hạo Thạc thì chẳng khác nào cho tất cả một cái bạt tai.

Nếu chuyện đó xảy ra thật, bà sao có thể chịu được chứ.

“Mày là cái thứ không ra gì!” Cảnh Thanh Phong chỉ mặt con trai quát, tay ông run run, mặt đầy căm giận. “Một đứa con trai tốt như Phác Chí Mẫn gả cho mày, thật là uổng cho nó! Mày bảo tao làm sao ăn nói với mẹ nó hả! Mày là thằng khốn!”

“Được rồi được rồi, ông mau nghĩ cách đi!” Bà Trần Di khuyên chồng. Cảnh Thanh Phong vừa bước lên lầu vừa trừng mắt nhìn bà: “Tất cả là do bà nuông chiều đấy!”

-----------------------------------------------------------
Happy new year ❤ xin lỗi chúc trễ nhé :v mấy ngày nay định đăng chap mà cứ quên suốt, cuối cùng hôm nay nhớ ra và đăng đây nè ❤ thông cảm nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro