Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2

Mắt thấy người xinh đẹp cách mình gần như
vậy,quần áo trên người còn ít như vậy,nút áo mở
rộng có thể thấy được mê người xương quai
xanh,Lộc Hàm thở dài một hơi,thật muốn đẩy ngã hắn ăn sạch sẽ.

Không được! Không thể tiếp tục thế này,Lộc Hàm hạ quyết tâm ngày mai sẽ đưa hắn đến cục cảnh sát,chứ ở nơi này không đảm bảo ngày nào đó cậu đẩy ngã ăn sạch hắn. Lộc Hàm cậu dù sao cũng có lương tâm,tuyệt đối không ra tay với thẳng nam.Cho dù hắn rõ ràng Hmm người ta Hmm muốn chết.

[ Tốt lắm,ngày mai ta đưa ngươi đến cục cảnh
sát,chỉ có bọn họ mới điều tra ra người nhà ngươi nơi đâu,về nhà là ngươi có thể ăn no mà. ] Lộc Hàm tĩnh táo nói.

[ Không! Ta không muốn rời khỏi Tiểu Hàm! Hơn
nữa nhà ta cách nơi này rất xa,tìm không được
“vợ” ta tuyệt không trở về. ] Thế Huân vẻ mặt kiên định,hai tay ôm chặt lấy eo Lộc Hàm.
Lộc Hàm thật không biết làm gì,biết không thể
dùng đầu óc tích cực nói với người đầu óc có vấn đề.Đang suy nghĩ tìm cách lừa hắn đến cục cảnh sát nhưng tên đó trừ kiên trì nói mình là Vampire ra hoàn toàn không ngu ngốc.

[ Tiểu Hàm. . . . . . Ta thật đói. . . . . . ] Hắn còn
đang cọ đi cọ lại trên cổ cậu,không có ý rời đi.

[ Ngươi muốn hút thì cứ hút đi. ]
Lộc Hàm phất tay tùy tiện nói,nghĩ thầm hắn nhiều lắm liếm hai cái lên cổ hắn hoặc cắn hai cái mà thôi,hắn thích thì cậu chiều vậy.

[ Thật? ] Huân Huân vui mừng ra mặt.Mặc dù Lộc Hàm chưa đồng ý gả cho hắn,bất quá chịu cho mìnk hút máu chính là một khởi đầu tốt không phải sao. [ Ừm,ngươi hút đi. ]

[ Ta đây không khách khí nha! ] Thế Huân cao hứng nói.Sau đó trên người bỗng nhiên lóe sáng. Mà Lộc Hàm vẫn duy trì vẻ mặt không quan tâm,mãi cho đến con ngươi của hắn biến thành đỏ,trong miệng mọc ra răng nanh dài. Lộc Hàm mới trợn mắt hốc mồm nhìn hắn thật biến thành vampire,hoàn toàn không kịp phản ứng.Mà Huân đã dứt khoát nhào đến trực tiếp cắn lên động mạch cổ cậu.

Cảm giác được răng nanh sắc bén đâm vào da
mình,nhịp tim đập thật nhanh máu tươi từng chút từng chút cuộn trào, Lộc Hàm trước khi hôn mê trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là trên đời thật sự có Vampire tồn tại. . . . . .

Đến khi Lộc Hàm tỉnh lại mặt trời đã lên cao,nguy rồi,tới trễ mất thôi.Mạnh mẽ bật dậy nhưng cảm giác choáng váng ập đến khiến cậu lần nửa ngã xuống giường.

[ Tiểu Hàm. . . . . . Ngươi đã tỉnh! ] Hắn đang
cầm một chén cháo đi đến,vừa nhìn Lộc Hàm tỉnh dậy,vội vàng đem cháo để xuống,dìu cậu ngồi dậy.
[ Tôi sao vậy? ] Lộc Hàm còn chưa rõ xảy ra
chuyện gì.
[ Thật xin lỗi,thật xin lỗi,đều là lỗi của ta,ta. . . . . . máu của Tiểu Hàm quá dễ uống,ta nhất thời nhịn không được hút hơn một chút,cho nên ngươi hiện tại thiếu máu. ] Vire ngồi ở đầu giường,khuôn mặt lộ vẻ chột dạ.

[. . . . . . ] Lộc Hàm lúc này mới nhớ ngày hôm
qua,cậu nhìn thấy hắn thật biến thành Vampire.
Hai người hai mặt nhìn nhau không lời nào để
nói,cuối cùng vẫn Lộc Hàm mở miệng trước.

[ Lấy điện thoại của tôi đến đây. ] Thế Huân vội vàng nhanh chân cầm lấy di động cầm tới. Lộ Ham đầu tiên gọi điện thoại đến công ty xin
phép ông chủ nói mình bị cảm,ông chủ còn dặn
dò cậu nghỉ ngơi thật tốt,nếu không khỏe ngày
mai cũng không cần tới. Để điện thoại xuống, Lộc Hàm cảm thấy hiện tại cậu cần điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
1: Thế Huân là một Vampire.
2: Thế Huân muốn lấy cậu làm “vợ”.
3: Làm “vợ” Huân phải cho hắn hút máu.
4: Hắn hút một lần máu thiếu chút lấy mạng cậu.
Cuối cùng tổng kết: . . . . . . Trân ái tính mạng
rời xa Thế Huân. Nhẹ nhàng thở ra một hơi,Lộc Hàm vừa muốn mở miệng hắn lại như cảm thấy đều gì bỗng nhiên nắm lấy tay cậu,đôi mắt to màu xanh ngấn nước nhìn chằm chằm cậu.

[ Tiểu Hàm. . . . . . Ta sai rồi. . . . . . Ngươi đừng
đuổi ta đi được không.Ta. . . . . . Ta sau này
không hút máu của ngươi nửa. ]
Lộc Hàm im lặng nhìn gương mặt đáng thương
trước mắt,cho dù ai cũng không cách tàn nhẫn ra quyết định.

Chuyện đuổi đi cứ thế gác lại,Lộc Hàm tố chất
thân thể vốn không tệ,nghỉ ngơi một ngày đã trở
lại bình thường,ngày thứ hai lại tiếp tục đi
làm,buổi tối trở lại đem nhiều món ăn vặt đủ loại
kiểu dáng cho Thế Huân cho dù biết rõ hắn ăn không đủ no. Cuộc sống thế này kéo dài một tuần,cho đến thứ hai sau khi Lộc Hàm rời nhà,trong nhà hắn xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

[ Hmm! Huân ngươi là tên ngu ngốc,đến giờ còn
chưa làm xong "vợ"ngươi. ] Thanh niên tóc vàng
lóe sáng ngồi trên ghế sa lon cười nhạo nói.

[ Ai bảo anh đến nơi đây . ] Thế Huân bất mãn,hai tay vòng trước ngực lạnh lùng nhìn người thanh niên đối diện .

[ Hừ,nếu không phải lâu vậy mà ngươi vẫn chưa
tìm được “vợ”,trưởng lão cũng không cần bảo ta
ra ngoài tìm người. ] Người thanh niên vẻ mặt
khinh thường liếc xéo.

[ Ta. . . . . . ] hắn cắn cắn môi,có chút không
phục nhưng không lời nào để nói.

[ Rốt cuộc sao lại không thành công.Theo bề
ngoài  của ngươi tên kia hẳn đã mắc câu mới đúng chứ] Người thanh niên nhíu mày hỏi.

[ Cái gì mắc câu không mắc câu,ngươi đừng nói
lung tung. ] hắn bất mãn hừ đáp trả. Thanh niên không sao cả nhún vai.

[ Ta. . . . . . Ta hai ngày trước hút máu hắn. . . . . .] Hắn nói lắp bắp.
[ Rất tốt,nếu hắn chịu cho ngươi hút máu thì không còn vấn đề lớn. ] Thanh niên không hiểu hỏi ngược lại.

[ Ta. . . . . . Không cẩn thận. . . . . . Hút nhiều. . . . . . ] Thế Huân đỏ lên mặt nói lí nhí nửa câu dưới.

Thanh niên giật mình nhìn hắn,vẻ mặt không tin
nổi. [ Ngươi. . . . . . Ngươi không phải . . . . . . hút đến no chứ. ]

[ không có. . . . . . Không có,chỉ . . . . . . năm
phần ăn no. ] Thế Huân xấu hổ gãi gãi đầu.

[ Ngươi. . . . . . ngươi đúng là ngu ngốc mà! ] Thanh niên lúc này trợn mắt hốc mồm.

[ Ngươi muốn lấy mạng hắn sao,nếu để ngươi hút đến no hắn nhất định chỉ còn cái xác khô. ]
[ Nhưng . . . . . Ta. . . . . . Ta thật đói. ] Huân Huân cũng rất ủy khuất,ban đầu bị đói bụng ba ngày,cộng với sau khi được hút máu Tiểu Hàm về sau bị ép uống túi máu hắn cảm thấy buồn nôn thấu tim.Đến bây giờ lại chịu đói bụng 5 ngày,thật khó chịu.

Thanh niên nhìn hắn ngay sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt, hỏi:
[ Ngươi không phải. . . . . . Cho rằng. . . . . . chỉ có thể dựa vào hút máu để sống chứ. ]

[ Sao? ] Thế Huân cũng kinh ngạc.

[ Chúng ta. . . . . . Không phải là Vampire sao? ]

[ Ngươi. . . . . . Ngươi tên ngu ngốc này,vợ của
ngươi thật xui xẻo sao lại gặp được loại người
như ngươi chứ.Ngươi căn bản không chuyên tâm nghe các trưởng lão giải thích. ] Thanh niên đưa tay đỡ trán giống như chịu đả kích rất lớn.

[ Ta. . . . . . Ta. . . . . . ] hắn ấp úng nói không ra
lời,lúc ấy đám trưởng lão nói thật dài dòng kéo
dài suốt bốn tiếng,y sao có thể nghiêm túc nghe
rõ rành mạch chứ, không ngủ gà ngủ gật trước
mặt bọn họ đã rất miễn cưỡng rồi.

[Tới . . . . Tới đây mau,ngươi cứ như vậy. . . . . . như vậy. . . . . . hiểu chưa? ] Thanh niên giải
thích cho y thông suốt,hắn mặt đỏ bừng gật đầu.

[ Tốt lắm,ta đi đây,có thành công hay không phải xem ngươi. ] Nói xong thanh niên vung tay lên biến thành một con dơi bay đi. . . . . . để lại một mình hắn như có điều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro