CHAP1 -a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÂU THỨ NHẤT TỪ LỜI KHIÊU KHÍCH ĐẦU TIÊN


Thù hận một người có dễ dàng không?

Này phải xem đằng ấy hỏi ai, nếu là hỏi Đức Giáo hoàng ngài sẽ nói : Đứa nhỏ , thần yêu thế nhân.

Cảm ơn, đáp án này đây không cần, tạm biệt.

Nếu như đằng ấy hỏi Luhan cậu ta sẽ nói cho biết rằng: Thù hận một người rất đơn giản, chính là từ ánh mắt đầu tiên mà đằng ấy nhìn thấy đối phương.

Cậu ta cùng với Oh Sehun chính là như vậy.

Luhan 18 tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Oh Sehun đã chán ghét

 Không nên hỏi vì sao.

Cái vấn đề này quá thâm ảo, thâm ảo đến mức làm người ta cứ muốn hỏi là vì sao?

Oh Sehun chỉ có thể biết nhún vai, cậu ta đâu có biết vì sao lại bị chán ghét, người kia quả thực không làm sao mà hiểu nổi!

Luhan sẽ liếc mắt xem thường, người kia nhìn kiểu gì cũng chọc người ta phải ghét, này có cái gì là vì sao? Còn hỏi nữa mấy người càng chọc người chán ghét.

Chẳng qua là hai người này ghét lẫn nhau, lại rất không khéo phải cùng sinh tồn trong một không gian nhỏ hẹp. Bọn họ ..rất...bất hạnh cùng ngành cùng năm, cùng lớp , cùng phòng ở, này đúng là cung hỉ cung hỉ.

Oh Sehun chuyên ngành quảng cáo, hiện đang theo học tại  đại học Dương quang , một khác đầu tiên nhìn thấy bạn cùng phòng, trong lòng..thật ngại, cậu không giống người nào đó lòng dạ hẹp hòi tràn ngập thành kiến, ở cái khác đó không có bất luận cảm giác gì.

Đại học Dương Quang trang bị rất không tệ, thật sự thật sự rất không tệ. Kí túc xá là hai người đến bốn người một phòng, bên trong có đầy đủ các thiết bị cần thiết. Trong trường có cửa hàng tiện lợi, có nhà hàng có thư viện tận chín tầng còn có thiết bị nghe nhìn, nói cách khác chính là rạp chiếu phim loại nhỏ. Các thiết bị khác không kịp đề cập tới, để không lãng phí tài nguyên nước bọt, tiết kiệm tài nguyên có hạn, cho nên tỉnh lược.

Nói chung cái nơi tốt đẹp đến vậy chỉ có duy nhất một chuyện không hoàn mĩ, chính là đại học nằm ở một vùng núi hoang chim không thèm đẻ trứng gà cũng bị táo bón, muốn bao nhiêu hẻo lánh có bấy nhiêu hẻo lánh, muốn bao nhiêu hoang vắng có bấy nhiêu hoang vắng, đầu năm đến bao nhiêu người cuối năm bỏ đi bấy nhiêu , vì ngại xa xôi.

Thế nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, đầy núi chim hót hoa thơm, không khí tươi mát. Nghe nói hít thở không khí trên núi một năm, có thể sống lâu thêm hai ngày, cho nên ai mà học ở đây tự nhiên kiếm thêm được tám ngày thọ mệnh, xin cẩn thận quý trọng - câu cuối cùng là hiệu trưởng đại nhân nói.

 Ấy thế mà lúc hai người kia đụng đến nhau ở nơi này bọn họ đều nghĩ mình sẽ vì đối phương mà đoản mệnh, hơn nữa tuyệt đối là tức chết!

Thời gian: 8h lẻ 7 phút tối, trẻ con trên núi chẳng có việc gì làm, tội nghiệp nữa là mạng vi tính còn chưa trang bị xong thế là Luhan lấy ra bộ sách tư tưởng mượn từ thư viện: Ta vì sao lại là một cây củi đọc-ing.

Ngay lúc đó một vật thể màu da thoảng qua rồi lại quay lại, lắc lắc - vật thể màu da thoảng qua rồi lại quay lại- lắc lắc...

Rầm ! Ta vì sao là một cây củi mạnh mẽ vỗ lên bàn, may là không xát ra lửa bốc cháy luôn.

-Oh Sehun mặc quần áo vào! Da cậu cực kì chướng mắt..

Xem ra Luhan đọc Ta vì sao lại là một cây củi đến bốc lửa luôn rồi, mỗi câu đều mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.

-Vì sao? Cậu có thể không nhìn mà !

Sehun chẳng hiểu có chuyện gì, bắt đầu ọc ọc uống nước khoáng, cậu ở nhà cũng chỉ mặc mỗi cái quần đùi thôi a , tất cả đều là , có cái gì mà phaỉ ý tứ, tên này thật kì quái.

- Tôi cũng không muốn nhìn ! .Thế nhưng mắt người cực kì dễ bị các vật thể màu da hấp dẫn nha! Luhan chu môi, nhíu mày , cơ trên khuôn mặt phồng lên, tàn bạo trừng Oh Sehun.

- Ai ép đâu không muốn nhìn thì quay đầu đi- cậu cứ nhìn như vậy tôi sẽ nghĩ là cậu muốn sờ nha. Oh Sehun nói đầy vẻ đương nhiên, đối với vóc người của mình cậu phi thường có tự tin luôn chứ không phải là vừa lòng.

- Sờ cái da gà nhà cậu , bảo mặc đồ vào nghe không hiểu hả ?. Tên này thật đúng là không hiểu tiếng người, Luhan cơn tức dâng lên , nhẫn nhục không muốn phá hư hình tượng của mình, cho lên lưu loát mắng chửi.

-Luhan tôi không biết cậu lại thẳng thắn đến vậy, chẳng qua ở đây không được, chờ chúng ta hiểu nhau thêm chút nữa đã. Oh Sehun không biết là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu, mặt không đổi sắc nói xong còn chìa ra cho Luhan một cái mỉm cười có lỗi vì "tôi không thể thỏa mãn cậu"

Luhan tức giận muốn nổ tim , một tay đè ngực, một tay cầm lấy  Ta vì sao là một cây củi  vỗ bành bạch lên mặt bàn học

-A~~~~~~~~~~~~~~~~ đi chết đi! đi chết đi !

-Luhan có muỗi sao? Nhưng mà cậu làm như vậy hẳn là đập không được đi ? Hơn nữa quá lớn tiếng sẽ ồn đến phòng bên cạnh.

Cậu chưa từng thấy qua có người dùng phương thức ôm cây đợi thỏ như vậy để đập muỗi, mà dùng loại phương pháp này muỗi có muốn bay qua cũng sẽ bị quạt đi thôi.

-a~~~~~~~~~~~~~~~~, Tức chết mất, tức chết mất!

Luhan quát to một tiếng đổi sang cầm gối đập vào tường.

- Nhân tiện giúp một tay. Oh Sehun thấy thế lấy gối của mình đưa sang, đập gối cho đều sẽ ngủ ngon hơn một chút.

-A~~~~~~~~~~~~~~~ này thì nhân tiện, nhân tiện, nhân tiện. Luhan túm lấy gối của Sehun, nắm chặt hai cái gối nhắm đầu của Sehun ra tay cùng một lúc.

-Chết tiệt Luhan cậu nổi chứng thần kinh hả ?

Thế là âm thanh từ phòng 832 truyền ra ngoài như là đánh này , quật này, gào thét này, cứ tiếp tục , tiếp tục ...

Reng ~reng~reng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mẹ nó sáng sớm tinh mơ ai đi bán kẹo vậy? Ồn chết người đi được!!

Luhan vùi đầu chôn xuống gối, cnf dùng chăn cuộn chặt lại, tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai vẫn duy trì liên tục không ngừng.

Vì mình đang học 12 rất bận và mỗi chap thì rất dì nên có thời gian mình sẽ up tiếp hén . Nhớ ủng hộ mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro