CHAP1-B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ghét nhất là cái loại đồng hồ báo thức chỉ biết reng reng reng này. Hoàn toàn chỉ là tạp âm, sáng sớm bị loại tiếng chuông này đánh thức làm sao có thể có tâm tình tốt được.

Reng ~~~~reng~~~~~~~reng~~~~~~~~~~

A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~. Luhan thét trong chăn bông, thế mà thanh âm vẫn không chọi nổi tiếng đồng hồ. Chịu không nổi nữa, cậu đứng lên đi đến giường đối diện, giữa tiếng đồng hồ báo thức như vậy mà tên kia còn ngủ như heo. Cậu cầm lấy đồng hồ tắt tiếng chuông chói tai kia đi, xong rồi thả nó xuống. Không ! , cậu mới không tử tế như vậy !

-Này thì reng này thì reng này . Này thì reng này thì reng này..... Luhan cầm đồng hồ báo thức đập loạn lên người Sehun đang ngủ như chết.

- Luhan cậu lại điên cái gì vậy? . Oh Sehun bị đánh thức đến tỉnh luôn, giấc mơ giở dang vốn đang tốt đẹp ngay cả một chút hình ảnh cũng quên sạch sẽ.

- Còn dùng loại tiếng chuông quỷ quái này đánh thức tôi, tôi thì đi mượn dao chặt chém cậu. Luhan nói xong ném đồng hồ báo thức lên người Sehun. Sehun một tay xoa xoa thân mình bị đánh đau, một tay nhặt đồng hồ lên, không nhìn còn đỡ , vừa nhìn thì... thôi xong-đồng hồ báo thức 329 mới mua cái chuông đã không ra hình dạng, khỏi cần chuẩn đoán, hắn phải chết không còn nghi ngờ

-Luhan cậu đây là có ý gì. Sehun tức giận, giơ một chân đạp văng cửa phòng tắm, vươn tay đè lấy Luhan lên tường. Luhan vẻ mặt ngạc nhiên trong miệng vẫn còn nhét một bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt.

-Ý ì à ý ì( ý gì là ý gì?) Luhan cực kì gian nan mở miệng, tiếp tục miệng sùi bọt, tay trái vẫn theo quán tính chải chải hai răng cửa dưới.

-Tôi nghĩ cậu rất có ý kiến với tôi. Nói thẳng là cậu nhằm  vào tôi. Sehun khoanh hai tay trước ngực, hung hăng gây sự, rất có khí thế .

-Có Sao? . Luhan nhướn mầy, người này đến bây giờ mới phát hiện ra? Cậu ta có não không vậy ?Ở chung dễ đến một tuần mới phát hiện. Hừ ! Cậu không thừa nhận ấy xem tên này có thể làm gì

 -Có bớt giả bộ đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?. Sehun vuốt mấy mảnh bọt bị Luhan phun lên mặt, vãn còn mang một chút hương bạc hà, thằng nhãi này...Hiện tại Luhan làm cái gì cậu cũng nghĩ  cậu ta là cố  ý, cư nhiên còn đem bọt đánh răng phun vào mặt cậu, tất cả hành vi của người này đều tràn ngập khiêu khích.

-Ôi uốn ế ào á, Hù Hừ . Hành vi chi tiết cụ thể cậu không nói rõ nổi, xin trực tiếp tham khảo 'Khốc hình thời Mãn Thanh', 'Mật sử áp bức của Võ Tắc Thiên' cùng với ' Làm thế nào để lột da một con lợn'

Luhan chìm đắm trong tưởng tượng của mình, càng tưởng tượng càng đắc ý, mặt cũng tươi cười hài lòng, chẳng qua miệng vẫn còn đang sủi bọt.

"Mẹ nó ! Cậu là con trai thì quyết đấu với tôi đi !"  Sehun thấy Luhan cười nham hiểm, lông tơ cả người dựng đứng lên, khí ga bị châm một cái nổ đùng đùng.

Là con trai thì quang minh chính đại đánh một trận, có cái gì vui hay không vui thì một lần giải quyết luôn đi, đừng có chơi cái loại trò chơi không thoải mái chút nào này với cậu.

"#%^$%T& cậu con mẹ nó bộ dạng như núi có tay , tôi đánh với cậu làm cái khỉ gì!" Luhan rút bàn chải đánh răng trong miệng ra, chọc chọc ngực Sehun từ ngày hôm qua đến bây giờ còn chưa mặc xong áo, mẹ nó chứ thật là cứng , tên này nhất định ngay cả gan cũng cứng đờ.

"Luhan ! Nếu không thì cậu muốn thế nào ?" Dựa vào thằng nhãi này còn cầm bàn chải dính bọt đâm chọc cậu thật là ghê tởm ! Chọc chọc , hại người cậu cứ thấy man mát.

"Cho qua" . Luhan không để ý đến cậu , một gạt đẩy Sehun ra đến bồn rửa mặt súc miệng.

"Nếu không thì chúng ta đấu cách khác " . Sehun tiện tay cầm mộ cái khăn mặt lên lau bọt dính trên ngực.

"Khốn kiếp ! Đó là khăn tồi dùng rửa mặt !". Luhan quay đầu lại muốn rửa mặt, thấy khăn lông của mình bị Sehun cầm lau ngực, dục vọng giết người cũng bốc lên luôn.

ĐM ! đó là khăn mặt nhập khẩu từ Pháp mẹ mới mua cho cậu tuần trước!

" Thì quyết đấu ! Một tuần một mục ai thua cả tuần phải làm nô lệ!" . Luhan rút khăn mặt của mình về , không thèm nhìn một cái ném luôn vào thùng rác.

Cậu muốn cái tên kia phải chết thật khó coi, cậu muốn biến cậu ta thành nô lệ của mình ngược đãi sai bảo ! Cậu muốn cậu ta sống không bằng chết ! Cho biết cái gì gọi là luyện ngực giữa nhân gian .

Từ nhỏ cậu đã được gia đình giáo dục bồi dưỡng cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ đọc một chút sách, nghe một chút nhạc cổ điển, cùng ba đi nhà sách, chơi cờ.  Thế nhưng Luhan mà phần lớn thời gian đều bị mẹ chộp bát xem Quỳnh Đạo bách khoa toàn thư, trong lòng dày đặc những hình ảnh kinh điển , mẹ chồng ngược đãi nàng dâu , vợ lớn ngược  đãi vợ bé.

Mẹ nó ! Cậu hiện tại đã biết thù hận một người không phải cùng hắn không đội trời chung, mà là muốn hắn ở trước mặt mình cầu sống không được , muốn chết không xong !

"Được để tôi làm cho cái đồ ưa tìm phiền toái nhà cậu biết cái gì là nói lời thì phải nghe lời !"

Là con trai thì quyết đấu đi !

Bởi vì một câu nói này mà bắt cả đời dây dưa không nói rõ giữa hai người .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro