Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   -Khô ô ông! Ú đây uống hai ly rồi đó. Anh không được làm thế với em! Sao lại bắt nạt Chanie vậy chứ? Hú hú hú!     (>.<) thâm tâm hải cẩu kêu réo!!!

   -Uống đi em iu~ Bin mất nết lên tiếng

   Cố gắng bốc cạn ly thứ 3, nước mắt ròng ròng, cậu sắp thăng rồi! (thương Chan cưng =.=)

   Nhìn hải cẩu nhảy dựng lên vì đắng mà tên Bin nhiều răng cứ cười hố hố làm cậu uất ức. Cậu giận lắm nhưng tên kia không quan tâm mà vẫn cứ nhe răng cười. Chan quyết định bỏ nhà đi bụi, đi bar uống rượu nhảy nhót qua đêm cho anh ở nhà tức chơi. (~hí hí~ Chan)

   Thế là Chan làm thật, ăn chơi, còn chơi Lotto nữa chứ, vui nhỉ? Hôm nay là hôm thứ 2 Chan ở nhà đi, Chan chui vô bar như ý nghĩ từ trước, uống say tí bỉ, đầu óc choáng váng. Bin ở nhà lo lắng, 2 ngày tìm mãi mà không thấy, anh sợ cậu gặp chuyện, báo cho cả nhóm đi tìm nhưng vẫn chưa có tin tức. May sao hôm nay Huệ đi mua kem ở gần quán bar nên lia thấy hải cẩu đang uốn éo trên sân khấu, vội báo ngay cho Bin đại ca. Thế là thằng chồng lập tức phóng xe tới bar. Lúc anh tới là 3h sáng, thấy cậu bị 1 tên soái ca ve vỡn.

-Ê nhóc, em thật dễ thương. Đi với anh nhá! Anh sẽ chăm sóc em thật tốt. (Thằng soái ca)

-Sorry cha nội nhưng tui đã có chồng >.<

-Thằng đó không tốt nên mới bỏ em ở đây. Đi với anh đi cục cưng (sờ sờ, nựng nựng, kéo kéo)

Cậu tuy đã dần tỉnh rượu nhưng sức hải cẩu sao có thể so được với thằng cha kia chứ (tội nghiệp thật)

-Buông ra coi thằng hâm kia! (Chan cố gắng nhưng vẫn bị kéo đi)

-Em như vậy anh lại càng thích, hí hí.

Bấy giờ mặt thằng Bin như muốn bốc khói. Lập tức xông tới đấm thằng soái ca kéo cậu ra ngoài. Chan Chan vẫn còn sợ lắm mà thấy thằng chồng thì nước mắt lưng tròng, không ngừng run rẩy. Phóng xe về tới nhà, anh ôm cậu lên phòng, đặt cậu lên giường, thay đồ cho cậu, tắm cho cậu như thường ngày rồi cho cậu đi ngủ nhưng mặt thì lúc nào cũng đen như đít nồi, hù cậu sợ mất vía.

-Huhu sao mặt anh đáng sợ vậy?-Ú

-Em giả ngu sao? Làm nên chuyện như vậy còn hỏi. Ngủ đi! Sáng mai chúng ta xử lý mọi chuyện

Tuy sợ nhưng mệt nên cậu đành đi ngủ, thằng chồng mặt tuy lạnh nhưng ngủ vẫn ôm cậu mới sợ chứ (Chắc tại sợ vợ lại chạy mất í mà). Cậu rúc vào lòng anh, ngửi ngửi cái mùi mà mấy hôm nay không thấy, cảm nhận hơi ấm của anh mà dần chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thật an toàn, thật ấm!

Sáng sớm, ngồi ăn bữa sáng cho thằng chồng làm mà cậu cảm thấy có lỗi lắm, sợ nữa. Không biết hắn sẽ làm gì cậu để xử tội đây huhu. Nhìn mặt anh vẫn như tảng băng, vô cảm làm cậu sợ lắm.

-HanBin à! Ông xã iu à đừng vậy mà!

Thằng chồng vẫn đếu có phản ứng, vậy là giận lắm rồi huhu. Hải cẩu biết phải làm sao đây?

Ăn xong bữa sáng, cậu lên phòng đợi anh. Anh vừa vào cậu lập tức ôm chàm lấy anh, xin lỗi:

-Chồng đừng giận vợ nữa mà! Chanie biết sai rồi mà.

-Bin đây làm gì phải giận cậu? Cậu thích làm gì thì làm, tôi không cản, tôi không quan tâm tới cậu nữa.

Anh lạnh lùng xô cậu ra, cậu sợ hãi quỳ xuống ôm chân anh, nước mắt lưng tròng.

-Đừng mà, anh đừng không quan tâm em mà! Anh là chồng em mà. Huhu chồng ơi đừng vậy mà!

-Tại sao tôi phải quan tâm cậu? Chúng ta không liên quan đến nhau. Cậu cũng đâu nghe lời tôi.

-Chanie xin lỗi Binnie mà. Là Chanie sai, làm BinBin lo lắng, BinBin là chồng em sao có thể không liên quan chứ? Đừng vậy mà!

-Tôi đâu phải chồng cậu. Tôi thấy cậu có xem tôi ra gì đâu mà. Thích làm gì thì làm, chúng ta chia tay.

-Đừng mà! Từ nay em sẽ nghe lời anh nà. Đừng rời bỏ em! Ú không thể không có Bin.

Cậu khóc thật rồi. Anh nhìn thấy hải cẩu khóc thì đau lòng lắm

-Thật em sẽ nghe lời anh chứ?-Bin

-Thật mà. Ú hứa sẽ ngoan mà, Bin đừng đi! Bin đi Ú không sống được. Hức hức...

Anh lại kéo cậu dậy, ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

-Có thật là em sẽ để anh quản lý, sẽ nghe lời anh không?-Bin

-Vâng.

-Em sẽ chịu phạt cho hành vi mấy ngày qua?-Bin.

-Vâng.

-Sau này phạm lỗi anh vẫn sẽ phạt em chứ không dung túng đâu.-Bin.

-Vâng. Chỉ cần anh không bỏ rơi em, ở lại bên em

Anh ôm cậu, dỗ cậu nín. Sau khi cậu bình tĩnh lại, anh nói:

-Chanwoo à, em nằm lên đùi anh đi!-Bin

-Chi vậy chồng?-Ú

Chịu phạt.-Bin

-Ơ vậy tại sao phải nằm lên...không lẽ..anh định...

-Bin đây sẽ đánh mông Ú.

-Ơ nhưng em không muốn. Anh có thể phạt kiểu khác không?

-Em lại không nghe lời anh rồi.-Bin

-Em nghe mà, anh đừng giận!

Thế là hải cẩu đành dồn nén sợ hãi nằm sấp lên đùi chồng. Anh hỏi cậu:

-Sao em lại bỏ nhà đi?

-Em...em

-Nói mau không anh giận!

-Tại em giận anh.

-Sao lại giận anh?

-Anh bắt em uống mướp đắng.

-Chỉ vì vậy mà em bỏ nhà đi sao, hả?

-Em xin lỗi mà.

-Vậy nói xem trong 2 ngày em làm gì, đi đâu?

-Em đi chơi Lotto, ăn chơi, xong rồi cô bar.

-Chan phu nhân à! Anh cưng chiều riết rồi em gan nhỉ? Không nói là làm tới luôn phải không? Em nghĩ gì mà đi chơi Lotto, ăn chơi chán còn dám chui vô bar hả? Hôm đó may có Junhoe tìm thấy em báo cho anh, may là anh đến kịp nếu không không biết em đã bị tên khốn đó đưa đi đâu nữa, không biết rồi hắn sẽ làm gì em. Em có biết là vì lúc nào cũng có Bin đây ở đây bảo vệ nên em mới an toàn. Vậy mà em dám!

Nói xong anh đánh vào mông cậu hai cái. Chanwoo thất thanh:

-Khô ô ông...ức...hức...anh đừng đánh mà, Chan Chan đau, Chan Chan biết sai rồi mà. BinBin đừng đánh mà...hức...

-Em nói xem tội em đáng đánh bao nhiêu đây? Em có biết không tìm thấy em anh lo lắng không hả?

-Hức...hức...em xin lỗi đã làm anh lo lắng, là em sai, anh đánh bao nhiêu em cũng chịu, chỉ cần anh hết giận thôi.

-Vậy 40 bàn tay, 10 roi mây và 20 thước gỗ, 20 thước dẻo.

-Huhu...Bin muốn đánh nát mông Ú sao...không chịu âu...

-Hải cẩu lại không giữ lời rồi. Là em hư nên phải chịu phạt.-Bin

-Ú xin lỗi Bin. Là Ú hư, Ú sẽ để Bin phạt

Anh hài lòng mở hộc tủ lấy roi mây và thước, chỉ dùng 20cm thôi vì sợ đánh hỏng bảo bối mất. Anh đặt tay lên mông cậu, xoa xoa trước khi đánh. Cậu sợ lắm nhưng vì mình hư nên không dám nháo.

"ba ba ba ba ba"-cậu bắt đầu ngọ nguậy.

"ba ba ba ba ba" Chan Chan giẫy giụa vì cảm giác đau rát cứ liên tục ập tới.

"ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba" Ú hết chịu nổi rồi.

-Ức...hức...BinBin đánh Chan Chan đau quá...Chan Chan không chịu được nữa...đừng đánh nữa mà...huhu...

-Là em sai lỗi quá nặng, không thể tha.-Bin

-Hức...mông Chan Chan đau lắm.

-Vậy cho em nghỉ một chút.-Bin.

Nói xong Bin xoa xoa cho Ú, tuy phải phạt nhưng thấy bảo bối đau anh cũng đau. Xoa được một lúc anh lại tiếp tục

"ba ba ba ba ba"Huhu Ú đau...

"ba ba ba ba ba" đừng mà...hức...hức...

"ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba" mười bàn tay cuối anh phớt rất nhanh và mạnh lên mông cậu, bây giờ mông hải cẩu đã đỏ ửng lên rồi. Cậu đau lắm nên nước mắt cứ rơi lã chã.

-hức...hức...BinBin không thương Chan Chan nữa...

Tay anh không ngừng xoa mông cho cậu, xoa lưng cậu giúp cậu điều hoà nhịp thở.

-Sao anh có thể không cưng bảo bối được chứ? Anh thương em nên mới đánh em.

Biết là bản thân sai nên Ú không dám dỗi, chấp nhận nhận phạt, nhưng vì đau nên cậu khổ sở lắm. Một lúc sau, anh hỏi cậu:

-Hình phạt của em hết chưa Chanwoo?

-Dạ chưa...hức...hức...

Tuy sợ, vừa khóc vừa nấc liên tục nhưng vì cậu sai nên không dám trốn phạt

-Còn bao nhiêu?

-Hức...hức...còn 10 roi mây và 20 thước gỗ, 20 thước dẻo.

-Tốt, chúng ta tiếp tục.

Nhìn roi mây trên tay anh mà toàn thân cậu phát run, trông nó đáng sợ quá! Cậu biết nhìn nó mỏng hơn thước nhiều nên sát thương sẽ cao hơn huhu.

"vút...chát...a

vút...chát...a..." Anh quất vào mông cậu hai roi thì lập tức hiện lên hai lằn đỏ, anh đánh không mạnh vì anh biết nhiêu đây là đủ làm cậu đau lắm rồi, anh không muốn bảo bối bị thương nặng. Đúng như anh dự đoán, vừa cảm nhận được đau đớn nước mắt cậu đã tràn đầy gương mặt hải cẩu nhỏ.

-Huhu...chồng đánh vợ đau quá...vợ không chịu được cái thứ này đâu...chồng đừng đánh mà #_#

-Bị phạt tất nhiên sẽ đau rồi. Cố mà chịu đi bảo bối!

"vút...chát...a...

vút...chát...a...

vút...chát...a..." lần này là ba roi với lực đạo cũ, Ú không ngừng rên rỉ, nức nở:

-Xin anh mà...Ú chừa rồi...sẽ không hư nữa đâu mà...còn đánh nữa em chết mất...

   -Sẽ không chết được đâu. Còn 5 roi nữa, sẽ nhanh thôi.

   Vậy là anh đánh luôn 5 roi liên tục với lực tăng thêm một chút, khoảng 5.5/10, cứ 3 giây là 1 roi, người cậu nảy lên theo từng roi anh quất xuống, vừa tê vừa nhức, cảm giác đau lấn áp thần kinh làm cậu choáng váng muốn ngất đi nhưng không thể.

   -BinBin muốn đánh chết Chanie sao? Vì em hư quá nên anh không cần em nữa...huhu...

   -Đối với anh không có thứ gì quan trọng hơn em bảo bối à. Anh muốn bảo vệ em nhưng vì em không nghe lời anh, làm bản thân gặp nguy hiểm, rất đáng đánh, anh phải chắc chắn rằng  sẽ không có lần sau, em sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm nữa, anh không thể sống thiếu em bảo bối à!

   -BinBin à, Chanie xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, làm anh buồn lòng, chính là em sai rồi, Chanie đã phạm phải sai lầm lớn làm anh thất vọng như vậy, em là rất đáng phạt, anh đánh em đi, em sẽ không nháo nữa.

   Tuy cậu đau lắm, mông sưng đỏ lên rồi, nhưng nghe lời anh nói, cậu tự trách bản thân đã gây nên sai lầm lớn như vậy, để rồi làm anh đau buồn như vậy, tội của cậu phạt như vậy là đáng lắm. Tuy anh đánh cậu đau lắm nhưng cậu biết là anh đã nhẹ tay với cậu rồi, anh luôn quan tâm tới cậu, làm biết bao nhiêu thứ vì cậu nhưng cậu lại không chịu hiểu, cậu đã làm tổn thương anh rồi.

   -Chồng đánh vợ đau vậy vợ sẽ giận đúng không?-Anh nhìn mông cậu xót xa, tay xoa xoa, giảm bớt đau đớn cho bảo bối của cả đời anh, bảo bối mà anh cưng nhất, quan tâm hơn bất cứ điều gì, hơn cả bản thân anh.

   -Không...vợ sẽ không giận...Chanie đã làm BinBin buồn vậy sao còn dám giận chứ? BinBin cứ đánh đi, Chanie chịu được mà!

   -Có thật là em còn chịu được không?

   -Vâng.

   Anh cầm thước gỗ lên, quất vào mông cậu mười cái liên tục, mông cậu bỏng rát, đau lắm nhưng không dám hét lên vì sợ anh lo lắng. Anh lại đánh tiếp mười roi còn lại, bầu giờ mông cậu lại sưng càng sựng, nước mắt cứ không ngừng ứa ra, tay cậu nắm chặt drap giường, úp mặt vào gối mà khóc. Anh thấy cậu chịu đựng như vậy thì đau lòng lắm, xoa xoa mông sưng đỏ của bảo bối mà lòng anh cứ nhói không ngừng.

   -Hải cẩu của anh, em ngốc quá! Đau thì cứ kêu lên! Sao phải vậy chứ? Em làm vậy anh đau lòng lắm.

   -Hức...hức...em sẽ không làm anh lo lắng

   -Bảo bối ngoan nghe lời anh. Đau thì cứ kêu lên nghe chưa?

   -Vâng.

   "chát...a...chát...a...chát...a...chát...a....chát...a"-phải

   "chát...a...chát...a...chát...a...chát...a...chát...a...a...a...a...a...a"-trái

   Vung thước lên, anh vừa vụt xuống thì A...A...A. Đau nên tay cậu bất giác đưa ra che, anh không kịp ngừng nên đánh trúng tay cậu, tay cậu xuất hiện một vệt đỏ hồng.

   -Sao em dám đưa tay ra che hả? Em đặt hai tay ra đằng sau mau!

   Cậu sợ anh giận nên lập tức đưa tay ra sau, anh cầm tay phải cậu lên, vụt thước xuống.

   "chát...a...a...huhu..."

   "chát...a...đau...a..."

   "chát...a...em đau mà..."

   -Anh tưởng tay em muốn ăn đòn thay mông.

   -Huhu không có đâu mà. Chỉ là phản xạ thôi. Em không cố ý.

   -Đưa tay trái đây anh đánh ba cây!

   -Vâng.

   Anh cầm tay trái cậu vụt mạnh xuống ba cây.

   "chát...a...huhu..."

   "chát...a...đau quá...anh nhẹ tay thôi mà...huhu..."nước mắt cậu giàn giụa

   "chát...a...sao anh mạnh tay vậy...huhu..."

   -Lần sau không được đưa tay ra nữa nghe chưa? Anh không muốn tay em gặp nguy hiểm đâu, nếu lỡ lực mạnh thì sao chứ hả?

    -Ức...hức...em xin lỗi...

   Anh lại đặt thước lên mông cậu

   "chát...chát...a..."-phải

   "chát...chát...a...huhu...-trái

   -Tha cho em 6 thước đó, còn lần sau anh đánh nát mông em.

   -Vậy là hôm nay chưa nát...hức...hức...

   -Em muốn nữa không? Anh đánh tiếp cho nát luôn.

   -Thôi mà, em đau lắm rồi...huhu...

   Anh xoa xoa mông cho cậu , mông cậu sưng cao, chắc là đau lắm, lòng anh bỗng quặn đau. Nhìn hải cẩu cứ thút thít khóc mà nước mắt anh cũng vô thức rơi xuống. Hải cẩu nhìn thấy anh khóc thì hoảng:

   -Binnie đừng khóc mà...nếu ChanChan làm Binnie buồn thì Binnie cứ đánh ChanChan tiếp đi! Anh khóc em đau lòng lắm...huhu...

   -Em vẫn còn chịu được sao?

   -Đau lắm, nhưng để hết giận ChanChan sẽ cố chịu.

   -Chan ngốc, tôi khóc là vì thấy em đau.

   -Không, Chan không đau mà.

   -Thật sao? Để anh nhéo thử.

   -Binnie anh muốn giết em sao?

   -Giết em rồi tôi sống sao?

   Anh ôm cậu vào lòng, hôm lên đôi môi mềm mại của cậu, anh mút mạnh lấy nó rồi dùng răng cắn nhẹ. Anh ôm chặt lấy cậu xoa lưng cậu, cậu cảm nhận mùi hương thân thuộc của anh, hơi ấm mà anh truyền cho cậu. Ôm được một lúc, anh cầm hai bàn tay hơi đỏ của cậu lên, thổi thổi giúp cậu bớt đau rồi lấy thuốc bôi. Anh thật ân cần và nhẹ nhàng, anh sợ nếu lỡ tay sẽ lại làm bảo bối đau mất. Bôi xong anh ôm cậu nép vào ngực mình, vuốt ve mái tóc mềm mại, cậu đui đầu vào ngực anh rồi thiếp đi. Anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro