Chương 1: Oan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     "Thất nghiệp là một vấn nạn của xã hội ". Cậu nhớ đã từng nghe nói, à không, từng đọc và thập chí còn từng thuyết trình về cái chủ đề vô cùng to tát này.

    Cậu vẫn còn nhớ là lúc đó cậu cũng đã tự trang bị cho mình cái tư tưởng chấp nhận điều đó kiểu như "Một phần tất yếu của cuộc sống".

    Nhưng giờ đây, ở cái thì hiện tại này, trong cái thơi buổi kinh tế đang ở tình trạng suy thoái vô cùng trầm trọng khiến cho nhà nhà nói chung và cậu nói riêng phải lâm vào cái "vấn nạn mang tính vĩ mô" kia thì thực tình cậu-vẫn-không-thể-thoải-mái-chấp-nhận-được. Ngàn lần không, vạn lần không...

   Cậu - một thằng nhóc có niềm đam mê mãnh liệt với thời trang và nghệ thuật ca hát - đã từ bỏ cả khát khao nghệ sĩ cháy bỏng như thế mà đâm sầm vào cái khối ngành kinh tế (cụ thể là toán) vì những "phán đoán về phương án kiếm cơm" thế nên không thể không oán hờn trước cái thực tại tàn nhẫn ấy.

   Cậu là dân tỉnh lẻ. Cuộc sống của cậu đáng ra sẽ lặng lẽ và bình yên với công việc của một nhân viên quèn tại cái môi trường thân quen nơi cậu từng sinh ra và lớn lên. Nhưng không biết có phải do cá tính không thích cái gì quá bình yên hay do số phận đã định sẵn cuộc sống của cậu phải trải qua nhiều ưu phiền nên đã đẩy cậu vào cái vòng xoáy ồn ào nơi phố thị. Thật tình là cậu vẫn còn quá vô tư để có thể nghĩ tới tương lai.

    Và giờ đây, cậu của năm 2012, đang vừa gặm bánh mì vừa nhìn hồ sơ xin việc nằm ngổn ngang trên giường không khỏi thở dài ai oán.

    Chuông điện thoại reo vang, bài "Blue" với giọng hát da diết của Big Bang đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh khiến cậu không khỏi giật mình. Cuống quýt vơ vội cốc nước và trợn mắt cố gắng tống miếng bánh mì như muốn làm tắt thở, cậu nhấn nút nghe:

- A... A... A lô! Hum! (Cậu phải cố gắng nuối miếng bánh và lấy giọng)

- Ê cu! - Giọng cậu bạn thân của cậu vang lên sang sảng khiến cậu sém chút vì tức giận quá đà mà ói máu - Đang làm gì đấy? Đã tìm được việc chưa?

- Giời ạ! - Cậu hét lên - Mày có biết tí nữa là gây ra án mạng không? Không phải tao tự kiêu đâunhưng mà thật tình nếu mày có cảm ơn Thượng đế khi ông í cho mày gặp tao một lần thì phải cảm ơn tao đến mười lần vì đã chịu làm bạn mày... Cứ ở bên cạn mày thế này kiểu gì tao cũng bị mất oan mấy chục năm dương thọ.

- Sặc! Làm gì mà ai oán thế ông nội? Tao chỉ muốn hỏi thăm tình hình mày thôi mà! - Cậu biết thằng bạn nếu vào lúc khác sẽ khẩu chiến với cậu cho "ra ngô ra khoai" nhưng vì xét đến hoàn cảnh của cậu ở thì hiện tại nên dạo này cũng hay nhường nhịn. Cảm giác tội lỗi ùa về làm cậu bình tĩnh hơn.

- Ừ thì tình trạng "nguyễn y vân" - Cậu hài hước nhấn nhá giọng sau đó kết lại bằng tiếng thở rõ dài...

    Đầu dây bên kia chợt lặng im và cậu dương như nghe thấy một hơi thở rất nhẹ nhưng sâu hút...

- Số mày làm sao ý! - Cậu bạn buông lơi cảm thán và một phút sau đắn đo, ngập ngưng nói tiếp - Tao thấy công việc nhiều lắm mà sao mày vẫn không tìm được vậy?

- Ừ thì công việc không thiếu nhưng vì ngoại hình tao yếu nên mới đáng lo. - Lại thở dài - Mà đời bất công thật! Trong lúc tao đang phải sẻn so thì những hotgirl chân dài dù óc chỉ bằng quả nho vẫn thản nhiên tiêu tiền như rác. Thử hỏi hồng nhan phận bạc ở đâu? - Cậu nói một mạch như như muốn trút tất cả những rấm rứt đè nén trong lòng... Rồi... sau... đó... tiếp tục thở dài miên man...

- Thôi mày! Có phải chỗ nào cũng thế đâu. Cứ bình tĩnh. Trước sau gì cũng phải đi làm mà. - Cậu bạn vẫn kiên nhẫn lặp đi lặp lại "bài ca không quên" để an ủi cậu.

- Ờ! Thoi! Mày làm đi. Tao lại đi nộp hồ sơ đây. Thế nhé! - Cậu cúp máy cái rụp mà không đợi thằng bạn nhắn nhủ thêm điều gì vì cậu biết lại vẫn là những lời khích lệ chung chung... Cậu bỗng thấy buồn và tủi thân ghê gớm...

   Chuông điện thoại lại reo vang, cậu bắt máy rồi trả lời mà không thèm nhìn tên người gọi tới:

- Gì nữa ông nội! Tao đã nói là phải đi nộp hồ sơ mà! Giờ đang trong tình trạng không có mảnh vải che thân trên người nè! Mày muốn tao bị cảm lạnh chết hả? Tao đúng là tổn thọ vì mày mất! -Cậu xổ một trang hệt như khẩu súng đã trót lên đạn mà chẳng may bị cướp cò.

-...- Một khoảng im lặng kéo dài.

- A lôôôô! Mày có đó không? Sao gọi mà chẳng nói gì thế? - Cậu hỏi dồn dập nhưng đáp lại chỉ có một sự im lặng trêu người.

- A... lôôôô! Nói gì đi chứ! Không nói là tao cúp máy tiếp nhá! - Cậu cảm thấy máu mình dương như đã dồn toàn bộ lên não. Đang định tắt máy thì đầu dây bên kia có tiếng trả lời...

-...A lô! - Một giọng nam trầm ngập ngừng vang lên. Âm thanh vô cùng ấm áp vậy mà cậu thấy dọc sống lưng ớn lạnh...

   Cậu đứng hình mất 30 giây, miếng há hốc và sau đó vội vã cụp máy không quên ngửa mặt than thầm "Trời ơi là trời! Đất ơi là đất!".

   Chuông ddienj thoại lại reo vang, lần này cậu nhìn rất cẩn thận. Một hàng số lạ nhấp nháy. Nghĩ là số công ty nào đó gọi phỏng vấn, cậu nhấn nút nhận cuộc gọi và cất giọng "mồi" quyến rũ":

- A lô! Kim Jinanie nghe!

-... A lô! - Lại chất giọng trầm ấm vang lên nhưng tâm trạng của cậu chẳng thể bình yên khi nhận ra đó chính là "tên vừa nãy". Cậu kinh hãi, một giọt mồ hôi rơi rất nhanh trên đôi má nóng bừng... Với một sức mạnh phi thường, cậu khẽ nuốt nước bọt và cố gắng lấy lại bình tĩnh:

- Dạ! A lô! Kim Jinhwan nghe!

- Chào Jinhwan-ssi! - Đầu dây bên kia tỏ ra rất thiện chí - Mình có việc muốn trao đổi với Jinhwan. Hy vọng là bạn đã mặc đủ quần áo ấm để chúng ta có thể nói chuyện. Được chứ? - "phía bên kia đầu dây" có người có nén cười khiến cậu chỉ muốn nhảy xổ tới trước mặt mà đấm cho hắn một phát thật đau nhưng vì cái phương châm của cậu là "Cười trước, tát sau" nên cậu cố nuốt nỗi đau mà trả lời bình thản:

- Dạ! Anh yên tâm! - Cậu hít một hơi thật sâu - Được cái da em cũng dày nên trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt thế nào cũng vẫn bảo đảm an toàn sức khoẻ! - (Mà thật tình cậu cũng cảm thấy lớp biểu bì trên mặt cậu dương như đang phát triển với tốc độ ánh sáng). Nuốt khan một cái, cậu nắm chặt tay, cắn rặng nói tiếp - Có chuyện gì không ạ?

- À! Chẳng là mình có thấy Jinhwan-ssi đăng tin tìm việc trên báo. Mình thấy bạn phù hợp với vị trí mà công ty mình đang có như cầu tuyển dụng. Vậy bạn có muốn đến công ty mình nộp hồ sơ và phỏng vấn không?

  "Nộp hồ sơ và phỏng vấn" - sáu chữ này xẹt qua trong đầu cậu như nguồn điện cáp quang khiến mắt cậu chợt sáng loé lên như hai cái đèn cao áp kèm theo cái miệng rộng ngoác tới tận mang tai. Chuyện xấu hổ vừa rồi dường như đã "thuộc về nơi xa lắm" đến mức cậu bỗng thấy "phía bên kia đầu dây" bỗng dưng cũng trở nên đáng yêu lạ. Cậu hí ha hí hửng trả lời ngay lập tức:

- Dạ! Được ạ! Anh cho địa chỉ để em còn tới nộp hồ sơ ạ!

- Ok! Bạn lấy giấy bút ra mình đọc cho!

- Dạ! Anh chờ em chút! Ok! Công ty... Rồi!... Đường... Rồi!... Dạ khoảng 2h chiều nay em sẽ mang hồ sơ tới ạ! Cảm ơn anh nha! - Cậu tỏ ra lịch sự.

- Không có gì! - "Phía bên kia đầu dây" nhẹ nhàng nói. Rồi với một thái độ tỉnh bơ hắn tiếp tục "phun châu, nhả ngọc" để hoàn thành nốt cái kết bất ngờ:

- Seoul cái mùa này thời tiết đã có chút lạnh rồi thế nên em "chịu khó" mặc đủ áo quần cho khỏi bệnh nhé! Hẹn gặp em chiều nay. Chào em!

   Từng từ từng chữ được hắn nhấn nhá rất chi là ẩn ý khiến cậu thiếu chút nữa là giống như Chu Du trong Tam quốc diễn nghĩa ngày xưa bị Gia Cát Lượng chọc cho tức hộc máu mà chết.

    Nhưng tất nhiên đó là cảm nhận của cậu ở thì tương lai sau này chứ lúc đó, ở thì hiện tại, cậu chỉ thẫn thờ rồi buông được đúng một câu theo phản xạ mà xin thề là trước khi cậu gác máy, cậu còn nghe thấy tiếng cười vô-cùng-sảng-khoái của hắn:

- Dạ! Em chào anh ạ!

    Và quả tình là sau khi buông ddienj thoại xuống, nhưng lời "châu ngọc" của "phía bên kia đầu dây" mới từ từ ngấm vào cậu như thuốc trừ sâu khiến cậu nhớ lâu và bắt đầu hạ quyết tâm nuôi "mối thù truyền kiếp". Cậu nắm tay và nghiễn răng kèn kẹt như cóc gọi trời mưa. Gì chứ! Dám động đến cái đứa "thủ đoạn có thừa" như cậu thì hắn nhất định là chết chắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro