Chương 2: Tham vọng nảy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hoàn cảnh của cậu bây giờ nếu nói một cách văn hoa thì rằng thì là cậu đang lâm vào tình trạng bị "bần cùng hoá" một cách triệt để đến mức đã chính thức trở thành thành viên điển hình của "giai cấp vô sản", còn nếu nói theo "kiểu dân dã" mà người ta thường gọi là "nói toạc móng heo" thì cậu đang ở trong một tình trạng cực kì bi đát vừa vô cùng đói khát vừa túng bấn dã man.

   "Đói khát" tự bản thân nó đã là hai từ tượng hình hoàn hảo để diễn tả rồi nên sẽ chẳng cần phải kể lể gì thêm. Còn cái gọi là "túng bấn dã man" được biểu hiện rất rõ ràng qua danh sách (cậu thậm chí có thể vanh vách từng cái tên) của những người mà cậu cần phải cảm ơn và trả nợ đang không ngừng dài ra la liệt tỷ lệ thuận với từng giờ, từng phút cậu bị cộp cái mác "thất nghiệp" bỏng rát trên trán.

    Và còn rất nhiều những cái a, b, c khác kéo theo nữa để cậu có thể dễ dàng nêu ra cả đống lý do cho cái quyết định vẫn đi nộp hồ sơ của mình.

   Nhưng, thật lòng mà nói thì tất cả những điều đó vẫn chẳng đủ để cậu gạt bỏ mặc cảm về cái tình huống xấu hổ vừa mới xảy ra mà chính là do cái người-cậu-chẳng-biết-là-ai-đấy đã kéo nó đến với Cái-công-ty-mà-bình-thường-cậu-sẽ-không-bao-giờ-đến sau khi gặp phải chuyện như thế.

   Cậu không phải là một đứa thích ôm sĩ diện hão nhưng lại có một lòng tự trọng cao ngất trời vì thế cho nên cậu đã, đang và sẽ đập cho tơi bời những kẻ nào dám chà đạp lên cái "phạm trù tự tôn" của cậu.

   Vậy là cậu với áo sơ mi, quần jean, với mái tóc chải gọn gàng và tâm trạng như khẩu súng đã được lên nòng, cứ thế nghênh nghênh mang theo bộ hồ sơ lao ra khỏi nhà.

   Trời Seoul tháng sáu bất ổn bởi nắng và mưa đan xen lẫn lộn, hỗn độn như chính tâm trạng cậu bây giờ. Cậu đã từng rất yêu những cơn mưa nhưng mưa Seoul bây giờ dường như có hơi quá dữ dội làm cho cậu thật sự có chút e ngại. Với lại làm gì có ai thích đến công ty phỏng vấn trong tình trạng ướt sũng như con chuột mắc mưa và lấm lem bùn đất.

   Cũng may là hôm nay trời rất trong xanh. Khẽ nheo nheo đôi mắt nhỏ, cậu vui sướng nhìn mặt trời đang lấp lánh trên cao. Cậu yêu chết cái nắng Seoul dịu dàng chứ không bỏng rát như ở quê cậu. Có điều, dù sao thì tính chất hoá học của nắng vẫn là nóng thế nên những tia nắng vàng ươm kia dường như cứ muốn xuyên qua lớp áo khoác dày và đốt cháy làn da mỏng manh của cậu.

   Ngoài đường kèn xe và khói bụi. Cậu mệt mỏi ngáp một cái rõ dài khi đứng chờ trên xe buýt lúc dừng đèn đỏ. "Kể cũng lạ - cậu chợt nghĩ - cùng là đèn như nhau, chỉ được lắp khác có mỗi cái màu mà thằng phanh, thằng chậm"... Cậu chợt chạnh lòng nghĩ tới số phận bản thân và không khỏi thởi dài một cái...

   Cậu đến công ty khi đồng hồ chỉ 13 giờ 50. Sau đó chỉnh sửa sơ sài trang phục và lấy tay cào qua mớ tóc bị gió làm rối, cậu kiêu hãnh bước tới nơi-cần-tới trong tư thế ngẩng cao đầu.

   Công ty là một căn nhà bốn tầng đồ sộ, bên ngoài được trang trí bằng những hoa văn màu vàng tinh tế và được thiết kế rất nhiều cửa kính vừa để hứng ánh nắng mặt trời cũng vừa như tận dụng để trưng bày sản phẩm. Phía bên phải lối vào được bố trí một đài phun nước nhỏ và xen kẽ nhiều cây xanh nằm lọt thỏm dưới cái dốc đá thoai thoải. Tầng trệt được bố trí khiến người ta cảm giác như đang lọt vào một quán cà phê của giới thượng lưu. Hàng chục cái bàn và ghế salon cao cấp màu nâu nhạt được sắp xếp tinh tế khiến cho không gian trở nên hoàn hảo lạ lùng, nói chung là tương đối hợp với “gu” thẩm mỹ của cậu.

   Cậu nhận ra cái không gian đáng yêu này thật sự đã làm cậu “Bị thích” và nếu chỉ được dùng một câu để diễn tả cảm giác của cậu lúc này thì chỉ có thể là “ Thích chết đi được”.

   Đã là Con Người thì ai-cũng-như-ai-từ-đứa-trẻ-lên-hai-đến-những-người-đầu-đã-hai-thứ-tóc khi đã yêu thích thứ gì đó đều sẽ nảy sinh một quyết tâm vô cùng “ bình dân học vụ” đó là: “ Có được cái mình muốn”. Chỉ khác ở chỗ khi là trẻ con do còn non nớt nên cái ham muốn đó được bộc lộ ra rõ ràng còn khi lớn lên, va vấp nhiều, họ sẽ biết kìm chế, biết che giấu rồi âm thầm lập kế hoạch chiến đấu kiểu như “ Nếm mật, nằm gai và luôn sẵn sàng ra tay ngay khi cơ hội tới”

   Mà cậu thì rõ ràng là đã được bố mẹ, anh chị em, bạn bè, hàng xóm, thân bằng cố hữu gần xa... Thậm chí là cả những người chỉ vô tình lướt qua trên đường công nhận cậu-là-một-con-người ( Cho dù có lúc hơi hâm hâm một tí, ẩm ương một tẹo và không mấy để tâm đến những ý nghĩ xiêu vẹo, lươn lẹo của người đời) nhưng quan trọng là cậu-vẫn-là-một-con-người vì thế cho nên cái quyết tâm được trở thành một thành viên ở cái nơi đáng yêu này trong cậu càng lúc càng mạnh mẽ.

  Cậu nắm chặt đến mức bộ hồ sơ trên tay hằn rõ sự cong vẹo đau đớn nhưng cậu chả mấy bận tâm. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua từng milimet trong căn phòng rồi ghim thẳng vào cái bục gỗ tương đối lớn có đề hàng chữ “ Reception” màu đỏ nổi bật. Cậu đưa tay vuốt lại mớ tóc rối, khẽ nuốt nước bọt rồi từng bước từng bước một nhằm vào bàn lễ tân mà tiến tới.

    - Dạ..  Em chào chị! Chị làm ơn cho em hỏi một chút được không ạh? - Cậu cất cái giọng “ngọt chết ruồi” mà có lần thằng bạn thân vô tình nghe được đã vì kinh hãi quá độ mà cảm thán thốt lên bốn từ vàng ngọc là “sởn cả da gà”.

    Không biết là do sự ngọt ngào trong giọng nói của cậu hay do cái âm thanh phát ra quá đột ngột khiến cho Chị lễ tân đang cắm cúi nhìn vào màn hình máy vi tính khẽ rùng mình một cái nhưng với một bản lĩnh kinh hồn Chị lập tức trả lời không quên kèm theo “nụ cười kỹ thuật số”:

   - Dạ! Chào anh! Em có thể giúp gì cho anh ạ?

     Cậu ngây người tròn xoe mắt nhìn người đối diện. Cậu phục chị lễ tân sát đất. Chị quả là thiên tài! Có biến không đổi sắc! Phút chốc quên mất mục đích của mình, cậu cứ đứng đó há hốc mồm nhìn về phía trước.

    Chị lễ tân thấy người đối diện cứ nhìn mình chằm chằm dường như hơi bối rối. Chị khẽ chớp chớp đôi mi chải mascara cong vút rồi tiếp tục hỏi lại một cách kiên nhẫn:

- Anh cần em giúp gì ạ?

     Cậu sau phút đờ đẫn cũng đã kịp tỉnh ra, vội vã trả lời và không quên nở một nụ cười làm mồi câu thiện cảm:

  - Dạ! Em nghe nói Công ty mình đang có nhu cầu tuyển kế toán. Em muốn đến để nộp hồ sơ và phỏng vấn ạh!

  - … Uhm!.... Bạn có hẹn trước không? - Chị lễ tân hình như hơi cau mày hỏi.

  “Thói đời vốn là đen bạc thế” - cậu thầm nghĩ - Lúc trước chị lễ tân tưởng cậu là khách hàng còn vồn vã ân cần bây giờ thấy cậu không phải là thượng đế nên thái độ có phần khinh bạc.. “Ôi! Tình người giờ mới nhạt làm sao!” - Cậu không khỏi buông một câu cảm thán kèm theo một cái nhún vai rất chi là ai oán.

- Dạ có ạh! Em được anh… Đang thao thao bất tuyệt cậu chợt khựng lại.. Híc híc.. Giờ cậu mới nhớ ra cậu mải chìm trong sung sướng với cả oán hờn nên quên mất tiêu việc hỏi tên “Hắn”. Giờ biết trả lời sao đây? Chả lẽ lại nói là  “Em được anh “phía bên kia đầu dây” gọi tới phỏng vấn” và để cho cái chị lễ tân đang ngạo nghễ kia cười cho thối mũi.

    Cậu lại đứng hình thêm ba mươi giây. Sau đó ánh mắt cậu nhất quyết di chuyển từ đôi mắt chải masscara đen sì xuống đôi bàn chân nhỏ nhắn và ghim chặt xuống sàn nhà được lát gạch hoa màu nâu bóng loáng.

- Uhm… cậu vặn vẹo ngón chân và không ngừng dày vò bộ hồ sơ khốn khổ.

   Chị lễ tân dường như đã quen với cái kiểu “chết bất thình lình” của cậu nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn và khẽ lắc đầu ngao ngán.

   Rõ ràng là đang ở trong căn phòng máy lạnh hoạt động hết công suất vậy mà từng giọt mồ hôi của cậu vẫn khẽ lăn dài trên má và dọc sống lưng, câu hỏi “làm sao đây” cứ không ngừng vang lên trong đầu cậu.

  Đã trải qua một chặng đường dài để đến đây, đã đạp đổ cả cái xấu hổ của nam nhi thường tình và hơn hết là đã quyết tâm trả thù cái kẻ-mà-cậu-vẫn-chưa-kịp-biết-là-ai-đấy thế nên cậu-không-thể-ra-về-khi-chưa-chiến-đấu như thế này được.. Không! Không! TUYỆT ĐỐI KHÔNG!

    Có câu nói “Trời sinh voi ắt trời sinh cỏ”

     Và thế là “ Cái khó nó tự ló cái khôn” :))

     Cậu tự dưng tìm thấy một cái phao cứu sinh khi nhìn thấy dòng số lạ nằm chình ình trong cái điện thoại thuộc thời kì đồ đá của cậu.

    Cậu có số của “hắn” He he he

    Cậu hướng mắt lên và thấy chị lễ tân đã quay về màn hình máy vi tính từ lúc nào.

   Quyết định lờ luôn chị lễ tân để cho tâm trạng bình yên mà chuẩn bị cho trận chiến phía trước, cậu bước ra ngoài sảnh chờ, vừa ngắm dòng nước đang không ngừng phun lên vừa bấm nút gọi cho “phía bên kia đầu dây”.

  - A lô! – Giọng hắn vang lên sau đúng ba hồi chuông

  - A lô! Chào anh! Em là Kim Jinhwan. Người mà hồi trưa anh có gọi điện hẹn em tới nộp hồ sơ, anh có nhớ không ạ? - Cậu cố gắng kìm chế hai hàm răng chỉ muốn nghiến chặt vào nhau giả vờ cất giọng ngây thơ vô số tội.

   - A! Cậu bé lười mặc quần áo! – Hắn hí ha hí hửng nói rõ to khiến cậu suýt chết vì sặc… nước bọt. “Lão này còn nguy hiểm hơn cả thằng bạn thân của mình - cậu thầm nghĩ rồi lại đâm băn khoăn, lo lắng tự hỏi - Có lẽ nào dương thọ của cậu chỉ ngắn ngủi thế này thôi sao?” @.@

   - Không phải em lười! - cậu nuốt nước bọt một lần nữa rồi nhấn mạnh từng chữ - Chỉ là em thích tìm về với thiên nhiên thôi :))

  - Ồ! Đừng nói với anh em là Tazzan nhá! “Hắn” vẫn tiếp tục “phun châu nhả ngọc”

   Sặc! Giờ thì cậu đã tin là lời nói cũng có thể giết chết người rồi!

  - Cứ cho là thế đi! - Cậu ấm ức nuốt cục tức đang chèn ngang cổ họng, nắm chặt tay tự nhủ “ Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Phải nhịn! Phải nhịn!”. Hít một hơi thật sâu, cậu tiếp tục nói – Em nghĩ vấn đề quần áo của em không đáng để anh phải bận tâm đâu. Hiện tại em đang đứng dưới sảnh công ty nè. Giờ sao anh?

    Nhận thấy giọng nói pha chút tức giận của cậu “phía bên kia đầu dây” cũng nghiêm túc trở lại và cất giọng ấm áp:

   - Em bước vào cửa chính, đi một đoạn sẽ thấy thang máy bên tay phải. Bấm lầu ba rồi vô phòng nhân sự nha!

    - Dạ! Em cảm ơn anh ạ! Nói xong cậu cúp máy ngay lập tức. Từ nãy tới giờ cậu đã phải cố gắng hết sức để có thể bình tĩnh mà hoàn thành nốt cái gọi là phép lịch sự tối thiểu.

Ngăn dòng khí nóng đang chỉ chực trào ra như quả bom sắp đến giờ phát nổ, cậu đau khổ lê bước tới thang máy, trong đầu không ngừng vang lên lời thề Nhất định sẽ có ngày cậu cho hắn biết tay… Nhất định là như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro