Chương 3: Kẻ đáng thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cậu lập tức lao ra khỏi cái không gian chật hẹp khi cửa thang máy vừa bật mở. Cậu rất ghét sự tù túng và gò bó. Cá tính của cậu là ưa thích sự thoải mái cũng như phong thái phóng khoáng tự nhiên-một trong những tính cách điển hình của cung Bảo Bình.

Lầu ba được bố trí đúng theo phong cách công sở kiểu mẫu là mấy gian phòng trải dài theo một hành lang hẹp. Có điều nhờ cách bố trí một khoảng trống nhỏ phía sau ô cửa kính rất lớn chiếm gần hết chiều rộng căn phòng để tận dụng ánh sáng mặt trời và cả những chậu cây xanh được sắp xếp xen kẽ một cách tài tình, khéo léo khiến cho không gian như được kéo thêm ra làm cho những ai vừa bước khỏi cửa thang máy đều không khỏi thốt lên một từ: "Choáng!"

Nuốt nước bọt một cái. Cậu lại một lần nữa bị cái quang cảnh nơi đây làm cho "bị yêu chết".

Nhưng tất nhiên là cậu vẫn không thể nào quên cái "nhiệm vụ cao cả" kèm theo một đống lý do a bờ cờ đã thôi thúc cậu đến đây. Nắm chắc bộ hồ sơ trên tay, cậu hùng dũng bước tới gõ cửa gian phòng có treo bảng " Phòng Nhân sự" sáng chói trong ánh nắng.

" Cốc...Cốc... Cốc" - Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên trong không gian yên tĩnh, cậu nín thở chờ đợi.
– Vào đi! – Tiếng một người phụ nữ vang lên rõ ràng và đầy uy lực.

Cậu nhẹ nhàng vặn cái nắm cửa, hít một hơi thật sâu tự nhủ: " Kẻ thù của ta! Here I come!"

Cánh cửa bật mở và thật tình thì cậu chỉ muốn té ngửa....

Bởi vì, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cậu vẫn không khỏi ấm ức khi hoàn toàn không xác định được trong cả đống người kia ai là "Phía bên kia đầu dây" – chủ nhân "mối thù truyền kiếp" của cậu.

Cậu ngó trước ngó sau, nhận thấy Phòng Nhân sự có khoảng chục "nhân khẩu" xếp theo thứ tự tăng dần từ người cậu nên gọi bằng anh chị cho đến những bậc cha chú cao niên. Ánh đèn chiếu sáng trưng soi rõ một cái bàn dài chạy suốt căn phòng được ngăn thành những ô nhỏ và trong mỗi ô đó là thế giới riêng của các thành viên, một cái kệ sách rất to chứa nhiều tài liệu được xếp gọn gàng ở góc phòng đối diện với cửa ra vào trông rất bắt mắt cũng như rất nhiều thứ đồ đạc khác được bố trí rất hợp lý và ngăn nắp.

Ngắm đi ngắm lại, đoán tới đoán lui cậu cũng chẳng thể đoán ra cái người-cậu-cần-phải-báo-thù ấy là ai.. Có lúc cậu ngờ ngợ là chàng trai da ngăm đen ngồi ở góc bàn phía tay phải, có lúc lại tưởng là một anh "mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao" vừa ngẩng lên nhìn... Hu hu.. Lần thứ hai cậu lại quên không hỏi tên hắn... LÀM THẾ NÀO BÂY GIỜ?

Trong lúc đang "lơ ngơ như bò đeo nơ" thì một bàn tay khẽ đặt lên vai khiến cậu giật mình nhảy dựng lên một cái như vừa nhìn thấy gián (loài côn trùng duy nhất cậu sợ) và vô tình đập đầu vào cánh cửa:

– Á! - Cậu không tự chủ hét lên kèm theo một cái mặt rất chi là dúm dó.

Và thế là cậu làm cho cả chục con người đang nhốn nháo xung quanh phút chốc bị đứng hình hàng loạt ( cậu thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng máy lạnh lẽ ra là đang o o chạy nữa :))

Sặc! Cậu nuốt khan một cái! Đã đành rằng là hồi bé tí xíu cậu cũng từng ước mơ được trở thành người mẫu, diễn viên và cao xa hơn là hoa hậu để được mọi người chú ý ( tất nhiên trọng tâm vẫn là cái phần được trầm trồ khen ngợi rồi chiêm ngưỡng)... Nhưng mà ... Trong hoàn cảnh này... Thì thật tình là.. xấu hổ quá hic hic .

Được cái cậu đã và đang là thành viên tích cực của biệt đội mang tên gọi "phản ứng nhanh" thế nên cậu ngay lập tức đưa cái tên đáng ghét kia thành "mục tiêu" rồi "ngắm bắn":

– A... Chị ... À ... ANH - Cậu hơi ngập ngừng vì phản ứng quá nhanh nên vẫn chưa kịp xác định giới tính sau đó dõng dạc nói tiếp, ánh mắt láy lên một sự tinh quái vô cùng - ĐỒ... BIẾN ...THÁI!

"Quả đúng là quá thông minh" – Cậu thầm tự nhủ rồi không khỏi kính phục chính mình – Và thật tình thì cậu đã thành công, thành công, đại đại thành công. Vì chỉ sau ba từ được phát âm rõ ràng qua miệng cậu thì cả cái sàn diễn mang tên "Phòng nhân sự" đã có một ngôi sao sáng chói là hắn he he he.

Cậu sung sướng ngắm nhìn cái kẻ đã làm cậu trở thành "nghệ sỹ bất đắc dĩ" đang đờ mặt ra nhìn cậu với cái cằm gần như muốn rớt khỏi gương mặt. Kể ra thì cũng tội nghiệp nhưng ai bảo đắc tội với cậu làm chi mà nhất là khi cậu lại đang đi những bước đầu tiên để thực hiện mục đích.

– W... Wh... What's? – Rõ khổ! Tên đó chắc bị sốc quá độ thành ra lắp bắp không thốt nên lời 🙂

Nhưng mà...Ớ! Tiếng Anh ah? – Một câu hỏi xẹt qua trong đầu khiến cậu phải "chịu khó chiếu cố" quan sát người đối diện và cũng há hốc mồm chả thua gì hắn.

Bởi vì mỗi một con người khi được sinh ra trên cõi đời này, ngoài những ưu điểm hơn người thì còn có cả những nhược điểm chí mạng vậy nên từ xưa tới nay nào có mấy ai dám vỗ ngực tự xưng là ta đây hoàn hảo.

Mà cậu thì đã được chứng minh là một con người nên phải đau lòng mà thừa nhận rằng điểm yếu của cậu có thể liệt kê ra hàng tá. Và một trong số những yếu điểm đó là .... Cậu-vô-cùng-thích-ngắm-con-trai-nước-ngoài.

Cũng chả hiểu vì sao và vì đâu nhưng những cái mũi cao, đôi mắt sâu và cả những cái dáng người với chiều cao hoàn hảo ấy khiến cậu có một cảm giác nửa như thân quen nửa như xa lạ. Nói chung là ... Rất khó tả.

Thế mà Trời ạ! "Kẻ đáng thương" kia đích thị là người ngoại quốc mà lại còn là Người ngoại quốc đẹp trai mới chết con gái nhà người ta không chứ 🙂

Hắn có một đôi mắt màu xanh da trời sâu thăm thẳm và bí ẩn như biển, một mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng không ngừng lấp lóa dưới ánh đèn tựa như một mặt trời thu nhỏ và một làn da trắng nổi bật trên nền bộ vest đen sang trọng khiến "Kẻ đáng thương" chẳng khác nào một diễn viên vừa bước ra từ phim trường Hollywood. Hic hic..

Cậu trong phút chốc quên cả đau, quên cả kế hoạch với cả mưu sâu cứ đứng đó giương mắt ếch lên nhìn hắn và hắn thì cũng đơ ra, bối rối trước những ánh mắt thể hiện sự tò mò không giấu giếm của những khán giả xung quanh.

Một lúc sau dường như đã trấn tĩnh lại và với phong thái lịch thiệp của một người ngoại quốc "Kẻ đáng thương" nhìn chăm chú vào cậu rồi cất giọng ấm áp tỏ rõ sự quan tâm:

– Are you OK? – Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía cậu.

– I... I'm OK! – Cậu vội vã đưa tay gạt cái bàn tay với những ngón thon dài đang định chạm vào trán mình rồi thuận đà nhảy về phía sau tránh theo phản xạ làm cho đôi mắt tuyệt đẹp của "Kẻ đáng thương" kia thoáng ánh lên chút ngỡ ngàng vì bị từ chối một cách quá ư là phũ phàng.

– What's going on? Why does everyone look at me? - Hắn tiếp tục vừa hỏi vừa chăm chú nhìn cậu.

– I... I .... Do .. Don't .. - Cậu đang định lắp bắp cái câu "Em không biết" nhưng lại nhớ ra mình chính là nguyên nhân to đùng đã khiến hắn trở thành "mục tiêu chú ý" nên đành bỏ rơi câu nói và kiên quyết nhìn mấy ngón chân đang miết xuống sàn nhà một cách khổ sở.

Hic hic hic... " Cái tên "phía bên kia đầu dây" chết tiệt! Đáng ghét! Khó ưa! Cái tên oan gia đen đủi" – Cậu chỉ biết không ngừng lầm bầm rủa xả cái "kẻ đáng ghét" đã làm cho cậu lâm vào tình cảnh thương đau này. Hình như tất cả những gì dính dáng đến hắn (trừ anh ngoại quốc điển trai kia) đều muốn thử thách sự bình yên của cậu.

Cũng may là đường ăn ở của cậu không đến nỗi nào thế nên dù có sắp phải "chết đứng" hay gặp hiểm nguy ra sao thì vẫn sẽ có một bàn tay chìa ra giúp đỡ.

Cậu mừng còn hơn nhặt được vàng khi bỗng từ đâu đó bên ngoài hành lang một giọng nam vang lên và cắt đứt cái bầu không khí im lặng đáng sợ đang bao trùm trong phòng:

– Jackson! Where are you? Jackson!

Sau cái âm thanh kia, Khán giả của Sân khấu "Phòng nhân sự" như sực tỉnh lập tức trở lại công việc đang làm dở nhưng cậu thừa biết là họ vẫn ngầm quan sát, theo dõi hai nhân vật chính là cậu và hắn.

– I'm here! – "Kẻ đáng thương" lập tức trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cậu.

– Hurry up! Deputy director wants to meet you. – Giọng nói vẫn phát ra phía bên ngoài hành lang dường như không có ý định xuất hiện.

– OK! I'm coming!

"Kẻ đáng thương" quay người định bước đi nhưng rồi như sực nhớ điều gì bèn quay lại phía cậu vừa nói vừa nở một nụ cười thiên thần:

– Nice to meet you, boy! I'm looking forward to seeing you soon.

Hic... Hic... Trái tim cậu tự nhiên đập nhanh một cách vô cớ khiến Nó gần như ngạt thở. Nụ cười kia quả thật là đã vượt quá sức chịu đựng của cậu rồi.

– I... I hope so! - Cậu lại lắp bắp.. Thật ra cậu còn muốn nói nhiều hơn nữa cơ nhưng vì vốn tiếng Anh không nhiều nên cậu chỉ có thể nói những câu đơn giản thế.

Anh chàng ngoại quốc điển trai đã đi từ bao giờ mà cậu vẫn cứ đứng đó đờ ra như một thằng ngốc, mãi đến khi có tiếng nói vang lên sau lưng cậu mới giật mình trở về thực tại.

– UHM! Cậu bé đến đây có việc gì thế?

-Á!(Hơi giật mình) À! Em được gọi đến phỏng vấn cho vị trí kế toán ạ!

– Vậy em ngồi xuống đây! Đưa hồ sơ cho chị!

– Dạ! - Cậu nhe ra một nụ cười nai tơ hết sức rồi nhanh chóng ngồi xuống. Cậu ngầm quan sát người đối diện bất chợt trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: " Đúng là các cụ nói cấm có sai chủ nào thì tớ nấy. Giọng nói mượt mà và cuốn hút đích thị là của một mỹ nhân".

Cậu gần như không mấy ấn tượng về buổi phỏng vấn hôm đó mà thậm chí còn không rõ mình về nhà bằng cách nào nữa. Tất cả đọng lại trong tâm trí cậu là gương mặt điển trai, mái tóc vàng lấp lóa, đôi mắt biển sâu thăm thẳm và nụ cười của một thiên sứ.. Hic.. Hic.. Tim cậu đã đập rất nhanh...Có khi nào cậu đã ngã vào biển tình không? Từ xưa đến nay cậu chỉ giỏi bơi chìm thôi.. Rơi vào đó rồi... Chắc chắn là sẽ bị chết đuối...

Buổi tối hôm đó, trong lúc cậu vẫn đang tự kỷ với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu thì điện thoại của cậu chợt vang lên.

Cậu nhớ Heraclit – một triết gia vĩ đại của Hy Lạp cổ đại – đã từng nói thế này: "Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông" .

Và vì vậy cho nên cậu nhấc điện thoại nhưng vẫn không quên xem tên người gọi tới, một phần vì cậu không muốn là người đi ngược lại luận điểm bất hủ của một nhà triết học,  nhưng còn phần khác to hơn là không muốn bị người ta lôi mấy chuyện riêng tư như áo quần,... ra mà bêu xấu nữa.

– A lô! Gì thế mày? – Nhận ra dãy số của thằng bạn thân cậu lập tức to giọng hỏi.

– Gì cái thùng phi di động! – Thằng bạn đang cất giọng mắm tôm rồi hình như lại nhớ ra hoàn cảnh của cậu liền vội vã dịu lại – Tao đã bảo tối nào cũng phải gọi điện báo cáo tình hình cho tao mà sao mày cứ để cổ tao ngày một dài ra thế?

– À! Tưởng chuyện gì! Cổ dài cho nó dai không đứt. Mà tại sao tao phải báo cáo với mày nhở? Mẹ tao ở nhà vẫn mạnh khỏe và trẻ như năm mươi nhá – Cậu biết thằng bạn rất lo cho cậu nên cảm động vô cùng nhưng mà vẫn không khỏi nhăn nhăn nhở nhở.

– Đồ hâm! Mày đừng có đem gậy tầm vông quất vào mặt hồ đang yên ả nhá. Khuya thế này rồi để bác ngủ cho ngon đi. Nói mau! Hôm nay xin việc thế nào?

– Thế nào là thế nào? - Cậu tiếp tục xí xớn.

– Đừng có mà thấy tao nhân nhượng mà lấn tới nhá - Có nói không? Không là tao cúp máy nhá! – Thằng bạn bắt đầu nổi cáu.

– He he he. Bình tĩnh ông ơi! Mày mà cứ bốc hỏa thế là cháy phừng phừng nhan sắc đấy. Từ từ rồi cao su cũng sẽ nhừ mà 🙂

–Đồ hâm! Khai mau! Lại gặp thằng nước ngoài nào đẹp giai hả? – Thằng bạn đột ngột đặt một câu hỏi chả liên quan.

   Ặc! Tim cậu đập mạnh một cái. Đúng là con chấy cắn đôi có khác chẳng có gì có thể qua mắt nổi nhau. Biết thế nhưng cậu vẫn bối rối hỏi lại:

– Sao mày biết? Này! Tao bảo thật! Có khi mày nên mở hàng coi bói đi, đắt khách lắm đấy! Nhớ chừa cho tao làm chân nhang đèn rồi hai bọn mình cùng lừa thiên hạ hehehe.

– Chuyện! Tao mà lại! – Thằng bạn cậu dài giọng tỏ vẻ mãn nguyện lắm – Rõ khổ! Có cái đứa bạn cứ thấy trai ngoại là lại lên cơn hâm. Mấy hôm nay mày như cái người đang sống trong cõi âm thế mà bây giờ lại còn chơi trò bệnh nhân có vấn đề về thần kinh nên tưng tửng – Cậu dám đưa đầu ra mà thề rằng bên kia đầu dây cái mặt thằng bạn chí cốt của cậu đang vênh lên còn cái mũi thì chắc phải to bằng quả cà chua mất.

– Ế! Ngừng điện thoại nhá! Tao phải gọi 911 đã - Cậu giả vờ tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng.

– Sao thế? Có chuyện gì vậy? - Thằng bạn bị cậu dọa cho cũng trở nên hốt hoảng – Mày đau ở đâu à? Có cần tao tới đó không? Bị làm sao thế?

– À không! – Cậu bất giác mỉm cười và thấy thằng bạn sao mà dễ thương quá thể – Tao không sao! Tao định gọi điện cho 911 kêu họ qua chờ sẵn ngoài cửa phòng mày đề phòng mày tự sướng quá độ rồi bị nổ mũi thì khổ lắm. Ha ha ha! Nói xong cậu phá lên cười.

– Thằng ranh! – Thằng bạn cậu sau phút ngỡ ngàng cũng bật cười – Mày cứ liệu hồn đấy! Mà thôi! Đừng đánh trống lảng nữa! Mau kể cho tao biết tình hình ngày hôm nay đi – Thằng bạn cậu vẫn nhất quyết theo đuổi mục tiêu không chịu buông tha cho cậu.

– À thì...

Và thế là cậu ngoan ngoãn thuật lại cho thằng bạn nghe về một ngày nhiều biến động của mình khiến cho thằng bé ( căn cứ vào hơi thở khi thì dồn dập lúc lại đứng yên của đầu dây bên kia ) cậu đoán bạn cậu lúc thì nghiến răng kèn kẹt, khi lại trợn mắt há mồm rồi cuối cùng thì vừa phán một câu vừa mỉm cười rất chi là bí ẩn:

– Túm lại là hôm nay mày định vô Địa Ngục để bắt Quỷ Sa Tăng ai ngờ lại vơ ngay được Thiên thần đứt cánh. He he he. Quả là trong họa có phúc mà.

– Là họa hay là phúc tới lúc tự khắc sẽ biết! Nhưng thật lòng tao rất muốn được làm việc ở đó – Cậu nói một cách chân thành rồi thở một cái rõ dài – Haizz! Không biết bao giờ mới có kết quả nhở.

– Thế họ hẹn bao giờ?

– Ba hôm nữa. Chỗ nào cũng vậy! Bao nhiêu lần rồi... – Cậu buồn chán nói – Lại hứa hẹn .. Lại đợi chờ... Chẳng phải hứa hẹn chỉ là tạm hoãn chưa thực hiện cái gì đó ở thì hiện tại nhưng sẽ hoàn thành nó vào 1 thời điểm khác trong tương lai sao? Thế thì vì đâu mà người ta có cái quyền "hứa" rồi tự ý lờ đi lời "hẹn" nhở?

– ... - Im lặng! Không ai bảo ai mà ở cả hai bên đầu dây đều nghe thấy tiếng thở dài cả chục ki lô mét

– Thôi! Ngủ sớm đi. Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chúc mày "gặp chàng trong mơ nhá" – Thằng bạn vội vã cắt đứt cái không gian đang dần trở nên u ám

– Ừ! Chúc bé ngủ ngon! Nhớ buổi đêm quay sang ôm người máu me be bét bên cạnh cho người ta đỡ lạnh nhá. Cậu cố gắng giả vờ cười gượng gạo.

– Uhm. Bye!

-Bye!

Buông điện thoại xuống , cậu với tay tắt cái bóng đèn treo trên tường. Bóng tối bao trùm cả căn phòng nhỏ rồi chả mấy chốc phủ dài trên đôi mắt cậu.

Ai biết Ngày mai rồi sẽ ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro