6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cả tháng trời ôn tập mệt bở hơi tai thì cuối cùng cũng đã tới ngày Jaeyun và Sunghoon phải thi. Sunghoon dở môn Toán nhất nên thật sự cậu thấy lo lắm, lỡ cậu không tốt nghiệp nổi thì phải làm sao đây, liệu Jaeyun có đánh mông cậu không ? Chính vì điều này mà khiến cậu suốt một tuần trước kì thi chỉ chăm chăm ôn Toán, Văn Anh thì giở ra xem qua một chút.

"Jaeyun, câu này làm thế nào vậy anh ?"

Giờ nghỉ giải lao Sunghoon cũng phải tận dụng hết thời gian để ôn Toán cho chắc kiến thức. Cậu một bộ rất hiếu học chạy tới chỗ người yêu hỏi bài, nhưng mà lực học của Jaeyun  thì cũng nhỉnh hơn cậu có chút xíu, chính hắn cũng sợ môn Toán không kém gì cậu, nên là... "Tao chịu, mày hỏi con lớp trưởng ý.", nói xong lại cắm cúi chuyên chú học Văn.

"Anh dốt thế sao không đi hỏi bài ai đi, giờ còn ngồi ôn Văn làm gì ?"

"Mày lắm chuyện vậy, tóm lại là tao không biết đâu, biến đi hỏi người khác đi."

"Hừ.", cậu liếc hắn một cái, "... thôi đi hỏi Taehyun vậy !"

"Này này...", Jaeyun ném quyển sách Văn đang học dở xuống bàn, đứng lên giật lấy quyển vở Toán của Sunghoon, tự mình tới chỗ lớp trưởng hỏi bài.

Muôn đời chả bao giờ thấy Jaeyun hỏi bài ai, kể cả có khó hiểu tới cỡ nào cũng chả bao giờ mở miệng kêu ai giảng bài hộ, vậy mà Sunghoon mới chỉ nói có mấy câu thôi Jaeyun đã đáp ứng cậu ngay, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu Sunghoon có ảnh hưởng thế nào với Jaeyun...

"Giảng hộ bài này.", hắn thô lỗ ném quyển vở xuống bàn, tay đút túi quần nhìn lớp trưởng.

Bạn đó nhìn quyển vở, xong lại nhìn Jaeyun, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng không biết phải xử lý thế nào. Nói chung là cái chức lớp trưởng cũng chỉ nghiêng về phần trách nhiệm với lớp thôi, dù sao bạn cũng chỉ là một học sinh bình thường với sức học bình thường như mọi người thôi, không nhất thiết cứ phải hỏi bài bạn đâu, với lại người tới hỏi mặt mày cũng không được vui vẻ cho lắm...

"Nhanh lên, lâu la tốn thời gian người khác quá !", Jaeyun mất kiên nhẫn thúc giục.

Lớp trưởng ngoài im lặng làm theo thì cũng không biết phải làm gì khác.

Ngay khi người ta vừa làm xong, Jaeyun đã chộp lấy quyển vở, cảm ơn một tiếng cụt ngủn rồi ném lại cho Sunghoon, "Đấy, ôn đi."

"Em đi hỏi Taehyun cũng được mà, sao anh phải thế."

"Tao cấm !", Jaeyun kích động nói to khiến các bạn học trong lớp giật mình nhìn về phía họ.

"Anh bé mồm tí được không vậy ?"

Sunghoon cầm quyển vở đi về chỗ, đã ôn không kịp giờ rồi còn gặp một bạn nữ tò mò nhiều chuyện muốn khai phá đời tư của cậu và Jaeyun nữa chứ, "Sunghoon ơi, cậu và Jaeyun yêu nhau mà không mấy hoà thuận nhỉ ?"

Sunghoon nhìn bạn học đầy kì quái, thì đúng là hai người họ không hợp tính nhau thật, nhưng mà không hoà thuận thì nghe nó hơi vô lý, nếu là như vậy hai người đã sớm chia tay rồi chứ còn qua lại tới tận bây giờ làm gì. Jaeyun đúng là hay cáu bẳn với Sunghoon thật, nhưng tính tình hắn vốn là thế, cả cái lớp này đều biết rõ ngay từ lúc mới vào chứ đâu phải bây giờ họ mới biết đâu, làm như yêu vào là hắn sẽ thay đổi thành con người khác không bằng. Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nhận xét không mấy tích cực, nhưng sự thật thế nào chỉ có mình cậu hiểu rõ và cậu yêu một Sim Jaeyun đặc biệt như thế !

"Không hoà thuận thì liên quan gì đến cậu ?"

Bạn nữ vuốt vuốt mấy lọn tóc của mình, nói, "Thì tớ thấy cậu ấy hay mắng cậu, cậu lại còn chẳng phản bác gì, tớ mà có người yêu như vậy tớ bỏ lâu rồi !", ý bạn nữ này là muốn khuyên nhủ Sunghoon nên biết nghĩ cho mình, không cần phải cắm đầu cắm cổ yêu một người như vậy, chỉ thiệt thòi cho bản thân mà thôi, bạn nữ này dù gì cũng là con gái, chắc chắn trong tình yêu sẽ chú trọng hơn vấn đề bạn trai phải biết tôn trọng và yêu chiều mình...

"Tiếc là cậu sẽ không có đâu, phiền..."

"Cút ra cho nó học."

Sunghoon không nhận ra Jaeyun đã để ý tới cuộc nói chuyện giữa hai bọn họ từ ban nãy, và ngay lúc này hắn đang lù lù đứng đằng sau cậu đầy giận dữ, nếu người đang ngồi trước mặt cả hai là con trai, không chừng đã có một trận đánh nhau to ở đây rồi cũng nên.

"Giờ muốn sao ? Có gì muốn hỏi thì hỏi tao đây này, hỏi đi !", Jaeyun bẻ khớp tay răng rắc nhìn bạn nữ.

Chính Jaeyun cũng đang mượn tình huống này mà gián tiếp cảnh cáo các bạn trong lớp đừng bao giờ rảnh rỗi đi quan tâm tới chuyện hắn và Sunghoon yêu nhau ra sao, nếu không thì kể cả con gái hắn cũng xử tất. Mà thật ra không nhất thiết phải như vậy, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều sợ hắn lắm nên họ cũng chưa từng có ý định sẽ lại gần bắt chuyện với Sunghoon, đấy là lý do hiếm có ai ở lớp tiếp xúc với cậu, trừ khi là bất đắc dĩ, giả dụ như học nhóm hay phát biểu...

"Em giải quyết được mà, anh chen vào làm gì ?"

"Im miệng ngay !"

"Anh doạ bạn đó sợ rồi kìa."

"Không quan tâm, ngoài mày ra thì không có quan tâm thằng nào con nào hết !"

Trong tim cậu như len lỏi những tia ấm áp, Jaeyun luôn bảo vệ cậu thế này khiến cậu càng yên tâm, khiến cậu vô lo vô nghĩ mà luôn dựa dẫm vào hắn vô điều kiện. Tuy cậu luôn miệng trách móc hắn vì làm những người khác hoảng sợ, nhưng thật ra hắn cũng ngầu đó chứ. Sunghoon có cảm giác cậu yêu phải trùm lớp, trùm trường luôn rồi, ngầu thì ngầu nhưng áp lực quá, hắn làm thế khác nào gián tiếp khiến bạn bè xa lánh cậu.

.

Ngày thi đầu tiên hắn và cậu thi môn Anh. Sunghoon học Anh cũng chỉ ở mức tàm tạm, không tới nỗi giỏi mà cũng chẳng tới nỗi dốt, còn Jaeyun thì khỏi phải nói, môn này hắn biết lắm. Cậu rất muốn hỏi bài hắn nhưng mà cậu ngồi cách hắn những hai tổ liền, niềm hi vọng cuối cùng của cậu bị dập tắt, Sunghoon cũng không dám hỏi bài các bạn khác, sau cùng, bất đắc dĩ sắp hết thời gian rồi nên Sunghoon đành khoanh bừa.

Ngay khi vừa thi xong, Jaeyun đã tiến tới hỏi Sunghoon đang gục mặt xuống bàn đầy buồn bã, "Lại khoanh bừa à hay sao ?"

Sunghoon ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy đáng thương, bộ dạng mong manh ôm lấy hắn, "Em sợ mình sẽ không qua nổi môn này mất..."

"Thế sao tao bảo mày ôn kĩ mày không ôn, giờ than thở.", tay hắn cũng vòng qua vai cậu kéo sát vào lòng mình. Jaeyun trước hôm thi đã dặn đi dặn lại cậu phải ôn thật kĩ rồi, nhưng sau đó thì sao, cậu lại ôm đống bánh quy vào phòng xem phim, cuối cùng tới một chữ trong đầu cũng không có, giờ còn buồn rầu cái gì nữa, chẳng phải đây chính là hậu quả của sự lười biếng hay sao.

"Em xin lỗi.", giờ cậu đã hiểu tầm nghiêm trọng của việc không nghe lời Jaeyun rồi, cậu tự hứa với lòng lần sau sẽ nghe lời hắn, không bướng bỉnh, cố chấp nữa, nhưng mà... còn có thêm cơ hội nào nữa sao ?

Hắn vỗ vai cậu mang tính chất là an ủi nhưng giọng nói lại như đang đe doạ, "Biết điều mấy môn khác học hành cho kĩ vào, tình huống nào tao cũng có thể cứu mày được, nhưng riêng cái này thì chịu thôi."

"Lỡ em không tốt nghiệp được, anh nuôi em nhé ?"

Jaeyun tốt nghiệp xong cũng không học Đại học, bố hắn nói học xong cấp ba anh trai hắn sẽ để hắn vào công ty, gọi là 'học nghề' một năm rồi làm trong công ty gia đình luôn cho tiện, dù gì thì bố hắn gầy dựng nên cơ ngơi này đằng nào cũng để lại cho Heeseung và Jaeyun hết !

"Ừ thì nuôi, mà bây giờ tao vẫn nuôi mày đó thôi..."

Sunghoon nghe xong cũng tủi thân, cậu thấy mình dựa dẫm, phụ thuộc vào kinh tế nhà hắn hơi nhiều, à không, quá nhiều mới đúng. Từ lúc quen nhau tới giờ, từ tiền học, tiền ăn, rồi tiền quần áo giày dép, đủ các thứ tiền trên đời đều là hắn bỏ ra cho Sunghoon, cậu chẳng phải mất một đồng nào cả, bản thân Sunghoon cũng rất muốn tự đi làm, tự đóng học phí, tự bỏ tiền lương ra mua đồ dùng cá nhân, không cần phụ thuộc vào ai hết, nhưng là do Jaeyun cứ nhất quyết không cho ấy chứ...

"Sao không nói gì đi ?"

"Em cảm thấy như mình tiêu tiền của anh quá nhiều rồi, hay anh để em đi làm..."

"Không, tao nói một lần thôi đấy, tao không thích phải nhắc lại lần hai đâu !"

"Sao anh cứ phải nuôi em làm gì, ai biết được sau này có sống với nhau mãi hay không..."

Huống hồ cả hai mới chỉ mười tám chứ bao nhiêu, chuyện lâu dài là chuyện chưa thể nào nói trước được. Với lại bây giờ tiền mà cả hai tiêu xài đều là do bố mẹ và anh trai hắn chu cấp cho, bọn họ đã làm gì mà kiếm ra được số tiền lớn như thế, cậu cũng phải biết xấu hổ khi tiêu tiền của nhà hắn chứ, đã vậy mẹ hắn còn vừa mới tháng trước tới nhà phản đối chuyện của cả hai xong, chính vì vậy mà càng làm Sunghoon xấu hổ hơn.

"Tại vì mày là em bé của tao, thích thì nuôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro