-6-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon liếc liếc Jaeyun đang nằm gối đầu lên đùi mình, hôm nay là cuối tuần nên hắn không tới công ty, sáng dậy xong lại nằm ườn ra đấy xem TV.

"Anh, cuối tuần sau đi họp lớp cũ đó !"

"Ờ, thì sao ?"

"Thì đi chứ sao, còn hỏi."

Jaeyun lắc đầu, "Tao có thân với ai trong cái lớp đấy đâu, đến cũng chỉ tốn thời gian."

Giờ nhớ lại thì đúng thật là hắn chả tiếp xúc với ai bao giờ, ở trong lớp có nói thì cũng chỉ nói chuyện với mỗi mình cậu, mà Sunghoon thì được Jaeyun bảo bọc quá, thành thử ra cậu cũng không hoà đồng được với lớp, giờ đi họp lớp thì hoá ra cả hai ngồi một xó nhìn nhau hả ? Nhưng nghĩ lại không đi thì không được, dù sao cũng là thành viên trong một tập thể, không muốn gặp bè bạn thì ít nhất cũng phải thăm thầy thăm cô...

"Thiết nghĩ mình vẫn nên đi Jaeyun à, dù sao cũng nên gặp lại thầy cô cũ."

"Mày đi một mình à ?"

"Thì anh có đi đâu, chả đi một mình, à không, đi với Taehyun, họp cả khối mà, đương nhiên Taehyun chắc chắn sẽ đi, ít nhất thì cậu ấy cũng không tự cô lập bản thân với mọi người."

"Chắc chưa, ai bảo tao không đi ?"

Sunghoon híp mắt cười, cậu biết ngay thể nào Jaeyun chả nổi đoá mỗi lần cậu nhắc tới Taehyun.

"À Sunghoon này, có một chuyện mà tao đã dự định từ lâu, nhưng giờ mới có thể thực hiện được.", Sunghoon nghiêng đầu khi Jaeyun đã trở nên nghiêm túc hơn với câu chuyện mình chuẩn bị nói ra, "Ngày mai tao đi xăm, thế nào ?"

"Xăm á ?"

"Ờ.", Jaeyun nghĩ ngợi điều gì đó, nói tiếp, "Đã thông qua phụ huynh bên nội rồi !"

"Xăm gì, xăm ở đâu ?"

"Cánh tay phải."

Sunghoon cau mày, "Sắp đi họp lớp rồi, anh định xăm xong thành giang hồ tới đó à ?"

"Hẹn trước với bên xăm hình rồi, giờ không thể huỷ hẹn được."

"Thế tuỳ anh vậy !"

Từ trước đến nay Sunghoon luôn ủng hộ những việc mà Jaeyun làm, cho dù có liều lĩnh hay thế nào đi chăng nữa, cậu cũng vẫn luôn cổ vũ hắn hết mình mà không chút lăn tăn. Ngay cả chuyện đi xăm cũng vậy, Jaeyun hôm trước đột ngột thông báo, hôm sau liền đi luôn, Sunghoon cũng không ý kiến gì. Những người mang trong mình lối sống cổ hủ vẫn thường luôn nghĩ rằng xăm hình trông rất xấu, nhìn trông rất du côn, họ cho rằng xăm hình chỉ để thể hiện bản lĩnh hoặc để thể hiện một mục đích khoe mẽ bản thân gì đó, đại khái là như vậy, nhưng đương nhiên, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cá tính, không ai giống ai được, và Jaeyun cũng chỉ giống như bao người khác mà thôi ! Hắn được phép làm những gì mình muốn, những gì mình thích mà người khác nhìn vào chỉ có thể đánh giá một cách qua loa chứ không thể ép hắn thay đổi suy nghĩ của bản thân. Jaeyun hoàn toàn có quyền làm những điều ấy, miễn sao hắn cảm thấy vui là được rồi !

Hôm sau Jaeyun đã nghỉ cả một buổi sáng đi làm chỉ để đi xăm, Sunghoon ngồi ở nhà chờ hắn về cũng không yên, cậu nghe nói xăm sẽ rất đau, Sunghoon chỉ sợ Jaeyun không may xăm vào mấy chỗ hiểm thì lại... Cậu cứ bồn chồn cả nửa ngày trời, hết ra rồi vào, đứng lên rồi lại ngồi xuống, tới giữa trưa thì Jaeyun ôm cánh tay chi chít hình xăm trở về.

"Sao rồi, anh có đau lắm không ? Sao tay đỏ hết lên thế này ?", Sunghoon lo lắng nhìn cánh tay phải giờ đây đã chi chít những hình xăm của Jaeyun, thấy nó đỏ lên cậu cũng không dám động tay động chân sờ vào.

"Bình thường thôi !", Jaeyun trấn an Sunghoon khi mà cậu đã lo lắng cho hắn đến nín thở.

"Có thật không, em sờ vào được không ?"

Jaeyun gật gật, chỉ cần đợi có mỗi thế, Sunghoon run run sờ lên những hình xăm trên cánh tay hắn, cánh tay trắng trẻo ấy giờ nhìn chi chít nét vẽ cũng không khiến Jaeyun trở nên hư hỏng, mà nhìn còn thập phần quyến rũ lẫn khoẻ khoắn. Hắn trầm giọng, "Hết đau từ lâu rồi, mà hỏi thật, mày có hài lòng không, khi tao quyết định sẽ xăm hình ? Ý là không nghĩ ngợi gì linh tinh đấy chứ ?"

"Không, em tôn trọng sở thích cá nhân của anh mà !"

Jaeyun túm lấy Sunghoon kéo vào lòng, hắn cảm thấy thật hạnh phúc biết nhường nào vì có một 'người bạn đời đồng hành' giống như cậu ở bên, một người sẵn sàng chấp nhận, luôn luôn ủng hộ những quyết định của hắn trong bất cứ hoàn cảnh nào, nếu quyết định ấy là đúng đắn và phù hợp với bản thân hắn.

"Bao giờ đi họp lớp ấy nhỉ ?"

Cơm trưa xong, Jaeyun ôm Sunghoon nằm trên giường, bản thân thì chơi game, người trong lòng thì xem phim. Sunghoon không thể nào nằm yên, tay xoa xoa ngực hắn, trả lời, "Cuối tuần."

Jaeyun đang cởi trần, mà Sunghoon cũng không ngại ngùng gì, tự do sờ soạng hết chỗ nọ đến chỗ kia, hắn đảo mắt, "Đi đến đấy làm gì không biết, bao nhiêu năm không gặp, bây giờ gặp có nghĩa lý gì nữa, mà không biết lũ kia có còn nhớ mặt mình nữa hay không..."

"Kỉ niệm năm năm ra trường thôi mà anh, có sao đâu, mục đích chúng ta tới đó để thăm thầy cô, anh nhớ chứ ?"

Nghĩ lại lúc trước Jaeyun lúc nào cũng hung hăng với mọi người, giờ tới đó rất khó bắt chuyện, chẳng qua hắn đi cùng Sunghoon thôi, chứ như bình thường có ném tiền vào mặt Jaeyun, hắn cũng không bao giờ đi. Jaeyun không hẳn là ghét mấy nơi đông người ồn ào, nhưng tính tình của hắn nóng nảy, trong chuyện giao tiếp với mọi người là khó khăn vô cùng, nói chuyện bình thường còn chưa xong, huống hồ là đùa đùa vui vui. Đối với Sunghoon, Jaeyun còn chưa dịu dàng quá năm giây, ấy là người yêu rồi đấy, chứ đối xử với bạn bè nghĩ hắn sẽ nhẹ nhàng hơn sao ?

Cuối tuần đó, Sunghoon chuẩn bị, lên đồ gọn gàng, áo sơ mi xắn tay phối quần jeans nhìn đơn giản nhưng lại rất đẹp trai. Jaeyun không quan trọng gì lắm với chuyện đi hợp lớp này lắm nên hắn chỉ mặc qua loa cái áo phông ngắn tay và quần bò đen rách gối. Sunghoon đánh giá người yêu từ đầu tới cuối, nhìn thế nào cũng giống trùm xã hội đen đi đòi nợ chứ không phải học sinh cũ tới thăm trường nữa rồi !

Em bé và ông trùm.

Sunghoon 'ồ' lên một tiếng với suy nghĩ vừa rồi của mình, "Anh mặc tử tế chút không được hả, với cả đến môi trường học đường phải che mấy hình xăm này đi chứ ?"

"Không, trời thì nóng như đổ lửa ấy mà mày bắt tao mặc áo dài, rồi có đi không mà lằng nhằng ?"

"Đây đây !", Sunghoon xỏ giày, chạy tới chui vào xe ngồi.

Hôm nay vừa tròn kỉ niệm năm năm ra trường, cũng là kỉ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường nên rất nhiều cựu học sinh khác cũng tới thăm lại trường. Sunghoon trầm trồ trước sự thay đổi đáng kinh ngạc của ngôi trường mình đã từng học, giờ trường của cậu khang trang hơn rất nhiều so với cái thời cậu vẫn còn đi học, bỗng nhiên Sunghoon thấy ganh tị với những thế hệ học sinh sau này ghê. Trái ngược với cậu, Jaeyun chỉ thở dài một hơi, hắn thật sự phải chen chen chúc chúc trong cái đám này sao ?

Jaeyun khó chịu đỗ tạm xe ở một chỗ nào đó rồi mở cửa bước ra ngoài, nữ sinh đi ngang ai nấy đều không ngừng hú hét, chỉ chỉ trỏ trỏ tán loạn, bụm miệng bụm mồm xuýt xao vì có một người người vô cùng đẹp trai có mặt ở trường ngày hôm nay, lại còn xăm hình trông rất ngầu và quyến rũ nữa !

"Sunghoon, có xuống không ?"

"À, em xuống nè ! Trời ơi trường giờ được sửa sang lại nhìn đẹp thật !", Sunghoon sực tỉnh.

"Ờ ờ sao cũng được, giờ nhanh lên rồi thoát khỏi cái đám ồn ào này ngay lập tức !"

Sunghoon trở về lớp cũ, có gặp một số người bạn, họ cũng chào hỏi cậu rất thân thiện và nhiệt tình, còn tốt bụng quan tâm đến cuộc sống dạo gần đây của Sunghoon nữa, cậu chỉ cười xã giao đáp lại qua loa chứ không nói quá chi tiết về cuộc sống của mình hiện tại.

"Cậu và Jaeyun... vẫn ổn nhỉ ?", một người bạn tò mò hỏi Sunghoon.

Nhưng ngay sau khi người bạn ấy nhắc đến Sim Jaeyun, Sim Jaeyun liền có mặt. Hắn bước vào lớp, nhìn bạn học, các bạn học cũng nhìn hắn, rồi lại bị thu hút tới cánh tay phải đầy hình xăm của Jaeyun, thầm nuốt nước miếng.

"Đương nhiên tao cả Sunghoon vẫn ổn.", nói xong liền ngồi phịch xuống ghế lôi điện thoại ra nghịch, còn không thèm trò chuyện cùng người ta một câu nào.

Sunghoon ngại ngùng nhìn bạn học cũ vẫn đang trố mắt nhìn Jaeyun, "Ừ ừ, bọn tớ vẫn thế !"

Làm sao mà mọi người lại có thể quên được Sim Jaeyun, phải nói hắn là một nhân tố không thể nào dễ dàng quên lãng như vậy được, ngày xưa hắn doạ nạt gì ai mà không nhớ chứ, tới giờ nhớ lại vẫn còn đổ mồ hôi. Họ nhìn Sunghoon xong ậm ậm ừ ừ âm thầm cách xa cậu cả trăm mét. Sunghoon cười khổ, lớn từng này rồi có cần vẫn phải sợ nhau tới mức vừa gặp là liền muốn chạy mất cả dép như vậy không ?

"Anh đang làm họ sợ đấy Jaeyun !"

"Sao cũng được, mục đích chúng ta tới đây không phải liên quan đến họ, đúng chứ ?", Jaeyun vẫn chuyên chú vào màn hình điện thoại, nhàn nhạt trả lời.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ lại tại phòng học cũ, ai ai cũng nhìn Jaeyun với ánh mắt kiêng dè, nhưng chả dám hó hé câu nào, cũng chẳng dám lại gần hắn, họ còn tưởng Jaeyun vì quá yêu Sunghoon nên đã trở thành giang hồ xã hội đen để đi đe doạ tất cả những người tiếp cận Sunghoon luôn rồi ! Lớp trưởng cũ nhìn xung quanh, ho khan mấy tiếng, "Thật vui vì được gặp lại mọi người."

Jaeyun cảm thấy thật nhàm chán, trực tiếp dựa đầu lên vai Sunghoon, tay vẫn không ngừng chơi game, "Bao giờ mới xong đây ?"

"Anh đàng hoàng một chút đi, chúng ta đang ở lớp đó !"

Cô giáo cũ bước vào, xúc động quan sát tập thể lớp mà mình từng giảng dạy và chủ nhiệm hai năm cuối cấp ba, thật sự nhìn học sinh cũ của mình càng ngày càng trưởng thành, bản thân một người giáo viên như cô cảm thấy có gì đó rất khó nói...

"Cô rất vui vì được gặp các em ngày hôm nay, nhìn các em trưởng thành, khôn lớn thế này, cô vui lắm ! Cô có thể... nghe cảm nhận của từng em về ngày hôm nay khi gặp lại nhau tại đây không ?"

Cả lớp hầu hết đều hưởng ứng, người thì nói rất xúc động, người thì nói biết ơn cô giáo, người thì nói nhớ bạn nhớ bè, nói chung là ai cũng tích cực nêu rõ quan điểm của bản thân. Tới lượt Sunghoon, cậu cũng hăng hái bày tỏ với mọi người rằng mình rất vui, tuy không có nhiều kỉ niệm đẹp với bạn bè, cũng không giao thiệp nhiều với ai, song cậu vẫn rất quý mọi người.

Mọi người thầm nghĩ, nếu không phải tên Sim Jaeyun hổ báo kia thì họ đã làm quen, làm bạn với Sunghoon từ lâu rồi, người vừa đẹp người vừa đẹp nết thế này ai mà không quý chứ, khổ nỗi yêu phải ai không yêu, lại yêu phải Jaeyun nên bị hắn ém đi giữ làm của riêng rõ là kĩ.

Tới lượt Jaeyun, hắn là người cuối cùng phát biểu, ai ai cũng dồn hết ánh mắt về phía hắn khiến hắn thấy không được thoải mái, đành qua loa nói vài câu cho xong, "Ờ... tạm, nói chung là ấn tượng."

Tạm vì cái gì, mà ấn tượng vì cái gì ?

"Tôi đúng là có chút nóng tính cục cằn, đôi lúc khiến mọi người sợ hoặc khó chịu gì gì đó, nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu, cảm ơn vì đã lắng nghe."

Cô giáo và bạn học chỉ biết gượng cười, Sunghoon ngồi bên cạnh chỉ biết day trán. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro