-5-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua rồi cái tuần mà phải nói là Jaeyun bận trăm công nghìn việc, bận tới nỗi ăn không đủ ngủ không tròn, bây giờ hắn kí xong cả mấy cái hợp đồng, đầu tư được mấy dự án lớn rồi, hắn mới có nhiều thời gian rảnh rỗi.

"Anh ơi.", Sunghoon gọi Jaeyun xong há miệng cắn một miếng bánh ngọt.

Jaeyun nhìn không nổi cái bộ dạng ăn uống nhem nhuốc của cậu, đưa tay quệt vết kem nơi khoé môi Sunghoon, "Nói."

"Tối đi trung tâm thương mại đi, em hết đồ mặc rồi, tất con vịt cũng rách hết cả phân nửa nữa, với lại, anh mở tủ lạnh nhà mình ra mà xem, đồ ăn vặt hết luôn rồi, không đi mua là em chết đói đó !"

"Biết thế !"

Jaeyun chưa bao giờ nói dóc Sunghoon, tối đó hắn nấu cơm từ sớm rồi đưa cậu đi trung tâm thương mại. Hắn nghĩ là cũng lâu rồi Sunghoon chưa ra ngoài, mà nói cậu thì đương nhiên phải nói cả hắn, Jaeyun rất ít khi cho Sunghoon ra ngoài chơi một mình, nên thành ra tần suất ở nhà của cậu là hai tư trên hai tư, chắc chắn sẽ vô cùng buồn chán, thôi thì thời gian này, nhân lúc đang rảnh rỗi, mà không biết đến bao giờ mới lại có thời gian nên hắn tranh thủ bù đắp cho Sunghoon.

"Anh, anh thấy cái áo này có hợp với em không ?"

Sunghoon với lấy một cái áo hình con vịt, ướm thử lên người, ngắm nghía bản thân trước gương. Jaeyun day trán nhìn người yêu, tự hỏi cậu bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào nhìn thấy đồ hình vịt là cũng phải mua cho bằng được thế ?

"Xấu."

Sunghoon bĩu môi, quay trái quay phải trước gương, "Xấu á ? Xấu thật á ? Xấu lắm á ?"

"Ừ, xấu !"

Xấu con khỉ, Jaeyun thì có khen cái gì đẹp bao giờ, Sunghoon thừa biết cái tính khó hiểu của hắn, cậu mà không rõ thì cũng chả ai rõ nổi cái tính của hắn, nên là kể cả hắn chê xấu, hay không đồng ý, cậu vẫn cứ lấy.

"Anh ơi, anh đi tìm tất vịt hộ em đi."

Jaeyun thở dài, "Đứng đợi ở đây, mày mà chạy lung tung, tao quay lại không thấy đâu là tao bỏ về trước đấy !"

Sunghoon ậm ừ, tập trung xem quần áo, chỗ này cái gì cũng đẹp, mà toàn đồ hiệu nổi tiếng, nhìn mà chỉ biết xuýt xoa cảm thán. Cậu ngắm thì ngắm thế thôi, chứ cậu cũng không định mua, Sunghoon rất biết tiết kiệm cho Jaeyun đó !

Bên này, Jaeyun đang miệt mài tìm hết chỗ này đến chỗ khác ở cái khu thời trang chỉ để mua cho Sunghoon mấy đôi tất vịt nhảm nhí, đi qua đi lại mỏi nhừ cả chân, mãi mới tìm được một quầy bán tất. Hắn ngó nghiêng qua lại thấy chỉ còn đúng hai đôi tất vịt, chả nghĩ gì nhiều vội vơ lấy.

Hamin giật bắn mình, ngước lên nhìn người đàn ông vừa vô tình đụng phải tay cô, "Ơ... anh Jaeyun..."

Hắn cũng không ngờ lại gặp Hamin ở đây, nhàn nhạt đáp lại, "Ờ."

Cô thấy Jaeyun lấy tất, nhìn trên giá cũng chỉ còn hai đôi nên nhường cho hắn lấy hết, Jaeyun cũng không kiêng dè mà vơ nốt, người ta có lòng thì hắn đành có dạ vậy ! Hamin chăm chú quan sát Jaeyun, mấy năm nay số lần gặp hắn không phải là nhiều, trừ khi có mấy việc làm ăn hay kí hợp đồng thì may ra chạm mặt, còn mấy chuyện vô tình đụng phải trên đường hầu như là không có. Bao lâu nay, Jaeyun vẫn chẳng thay đổi gì, kể cả là ngoại hình hay tính nết, hắn vẫn cục cằn, nóng tính, và vô tình như thế.

"Anh tới đây một mình ạ ?"

"Với người yêu."

"Park Sunghoon hả ?", không hiểu sao, kể cả đã trôi qua từng ấy năm như thế, đủ để quên lãng đi một mối tình, chuyện ngày trước đáng lẽ phải trôi vào dĩ vãng hết cả rồi, song chỉ cần nghe Jaeyun gọi Sunghoon bằng hai từ 'người yêu', Hamin lại không thể nào mà ngăn nổi trái tim mình nhói lên. Bởi vì cô vẫn còn rất yêu Jaeyun, vẫn còn rất yêu hắn, như thuở ban đầu gặp gỡ, cái thuở mà cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ khờ dại, trong chuyện tình yêu thì luôn vô cùng ngây thơ và trong sáng...

"Ờ."

"Em thấy mừng vì hai người vẫn tình nồng ý mặn như ngày đầu yêu nhau."

"Mong là thế, hy vọng cậu đã từ bỏ được mối tình đơn phương ngu ngốc của mình năm mười tám tuổi, hy vọng cậu đã từ bỏ được thứ mãi mãi không thuộc về cậu."

Hamin chỉ biết gượng cười, nói bỏ được rồi thì cũng không hẳn, cô đơn phương Jaeyun từ năm lớp sáu, lớp bảy lận, hồi ấy thì còn trẻ con quá nên không cảm nhận được gì nhiều, thậm chí còn chẳng biết yêu là gì, nhưng sau đó, lên lớp chín, cô thi vào Seoul vì hắn, bất chấp bố mẹ không đồng ý và tỏ ra thất vọng về mình, Hamin vẫn nhất quyết không quan tâm, khi ấy, cô cũng đã hiểu được tình yêu là thế nào... Ba năm trời học phổ thông, ngoài Jaeyun ra thì Hamin chẳng có tình ý gì với ai, chỉ biết ngày ngày lên trường có động lực là Sim Jaeyun cô đã thấy vui vẻ. thoả mãn lắm rồi. Nhưng cuộc đời mà, đúng là hài hước biết nhường nào, đến lúc Hamin thực sự hiểu tình yêu là gì, đến lúc cô cảm thấy đó là thời điểm thích hợp để tiến tới với Jaeyun, thì hắn lại có người yêu. Hamin bồi hồi nhớ lại ngày hôm đó, nắng rơi trên mái tóc dài thướt tha nhẹ bay trong làn gió, nhưng trong lòng cô thì tối tăm tuyệt vọng, bước đi trên đường mà đôi chân nặng nề không thể nào nhấc lên được, và đó là thất vọng đau đớn của một mối tình đơn phương đầu đời đầy kỉ niệm. Dằn vặt chừng đó thời gian, nói Hamin bỏ, là bỏ được luôn hay sao ?

"Vâng... quả thật, em vẫn chưa quên được anh, Jaeyun."

"Thế thì quên đi !"

"Bằng cách nào ?"

"Mẫu người mà mày luôn mong muốn, không phải là tao."

Hồi cấp hai Jaeyun có biết Hamin thích mình, song hắn lúc ấy chỉ chú tâm vào học hành, chả quan tâm gì đến cô cả, và lên cấp ba cũng vẫn vậy, năm lớp mười một thì đem lòng yêu Park Sunghoon, tình cảm của cả hai tuy có hơi chật vật sóng gió, nhưng vẫn bền chặt vững chãi cho đến tận bây giờ, Jaeyun chưa từng muốn yêu ai khác ngoài Sunghoon, cũng đồng nghĩa với việc Hamin sẽ không còn một chút hi vọng lẫn cơ hội nào nữa, kể cả một chút cũng không !

Jaeyun đá lưỡi theo thói quen, "Tốt nhất là quên tao đi, tao không muốn Sunghoon ghen đâu đấy !", dứt lời, hắn cứ thế bỏ đi mà không quan tâm xem đối phương đang nghĩ gì, và sắp nói gì với mình.

Hamin nhìn bóng lưng người con trai mình hết lòng thương mến lạnh lùng bỏ đi, từ tận đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, tâm can như bị ai đó giằng xé, đau tới khó thở. Jaeyun có thể thốt ra hàng trăm câu nói khó nghe mà không sợ người ta tổn thương, càng không sợ người ta đau lòng cùng cực nếu mục đích ấy có liên quan ít nhiều đến Sunghoon. Hoá ra, ai cũng có cho mình một ngoại lệ như thế...

"Anh đi gì mà lâu vậy, tìm có mấy đôi tất cũng không xong nữa là sao ?"

"Tình cờ gặp một người không muốn gặp."

"Ai cơ ?"

"Hamin."

Sunghoon 'ồ' một tiếng, hỏi, "Thế hai người nói chuyện gì ?"

"Nói chuyện nhảm.", Jaeyun nhún vai.

Cậu biết hắn không muốn nói nên cũng không cố gắng hỏi thêm, khoác tay hắn đi tới khu đồ ăn. Mắt Sunghoon sáng rỡ giữa một thiên đường đồ ăn vặt, thiếu điều muốn chảy cả nước miếng, Jaeyun ở bên cạnh nhục không để đâu cho hết nhục, chỉ muốn chui đầu xuống đất giấu mặt mũi đi, và vẫn là câu hỏi cũ, Sunghoon đã bao nhiêu tuổi rồi ?

"Anh, lấy bánh quy dâu đi, cả nước ép, sữa..."

"Mày là lợn à ?", Jaeyun điềm nhiên với lấy hộp ngũ cốc cho vào xe đẩy.

"Lợn cái đầu anh, ai mà biết lần sau bao giờ mới được đi, giờ đi thì em phải tận hưởng chứ !"

Tuy Sunghoon chỉ vu vơ nói thế, trong lòng cũng chẳng có ý gì sâu xa, song Jaeyun tự nhiên cảm thấy rất có lỗi với cậu, là do hắn quá bận rội, thành ra không quan tâm, không dành nhiều thời gian cho Sunghoon...

"Lần sau sẽ đưa mày đi chơi nhiều hơn, không phải lo."

"Nói dối, anh bận chết đi được, không cần đưa em đi thường xuyên đâu !", Sunghoon tiện tay ném hộp bánh quy dâu vào xe đẩy hàng, quay qua nói với Jaeyun, "Hôm nay mua nhiều đồ ăn vặt cho em là được rồi !"

Jaeyun làm sao mà không hiểu người yêu mình, sống chung cũng phải năm, sáu năm nay, tính cậu thế nào hắn còn lạ chắc ! Tuy miệng thì nói 'không cần', nhưng thể nào đầu óc cũng sẽ nghĩ vớ nghĩ vẩn, rồi tranh thủ lúc hắn đi ngủ độc thoại mấy lời nhảm nhí, tự nghĩ, xong tự buồn, tự tủi thân. Jaeyun chúa ghét cái kiểu đấy, nhưng nghĩ thì, nói vậy thôi, chứ phần lớn cũng là do hắn cả, nên không thể trách Sunghoon quá nhạy cảm được.

"Ờ, muốn lấy gì thì lấy."

Kết quả, xe đẩy hàng đầy ụ toàn đồ ăn vặt của Sunghoon.

Jaeyun thanh toán xong tất cả, xách hết đồ ra xe. Sunghoon đi bên cạnh nhìn hắn một mình xách cả chục túi đồ mà chẳng nhăn nhó gì liền rất khâm phục, "Anh không thấy nặng hả, sao chả kêu ca gì thế ?"

"Có, nặng lắm !"

"Vậy để em cầm bớt cho.", Sunghoon đưa tay ra định cầm lấy mấy túi đồ phụ hắn.

"Xàm xí, tao bế cả một con lợn như mày còn được, ba cái túi này nhằm nhò gì đâu ?"

Sunghoon thật sự muốn đá Jaeyun vài cái cho bõ tức ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro