Chương 18: Tôi đưa em về nhà là sai à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà nhóm nữ sinh đứng trên đường điều bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, người Jeon nam thần ôm đó là ai?!?!

Đổi lại thường ngày, các cô đều sẽ liều lĩnh xông đi lên tặng quà nhét thư tình, nhưng hôm nay thì toàn bộ im lặng ngốc tại nguyên chỗ, nhìn Jungkook "Thân sĩ" mở cửa xe, đem Hye Min nhét đi vào. Trận kia mặt muốn nhiều quỷ dị có nhiều quỷ dị.

Mãi đến khi xe của Jungkook rời đi, một người nữ sinh mới kêu rên một tiếng, "Trời ạ, Jeon nam thần có bạn gái sao?"

"Ah ah ah, đây không phải là thật!"

"Nữ sinh kia là ai ah, ta muốn khóc, của ta nam thần anh anh anh ~ "

Ở đây nữ sinh đều ức chế không nổi ôm đầu khóc rống lên, cầm đầu nữ sinh Kang Sohye nức nở nói, "Hôm nay là toàn dân thất tình ngày, thế nhưng mà, cho dù Jeon nam thần có bạn gái, chúng ta vẫn sẽ thích hắn, ủng hộ hắn đúng hay không?!" Kang Sohye là trưởng fans hâm mộ tam đại nam thần ở trường, không ít nữ sinh một bên lau nước mắt vừa nói, "Chảy nước mắt cũng muốn chúc phúc hắn! Ô ô ô..."

Mà trên xe Hye Min không có thấy như vậy một màn, cô bực bội sửa sang lại quần áo, lại xem xét vị trí lái bên trên Jungkook nhàn nhã tự nhiên lái xe, lập tức tựu tạc nổi cáu rồi.

"Anh rõ ràng đem tôi làm tấm mộc! Vô sỉ! Hạ lưu! Lưu manh!" Hye Min lòng đầy căm phẫn lẩm bẩm, Jungkook lườm cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận có chút buồn cười, người không biết còn tưởng rằng hắn làm việc gì quá đáng với cô.

"Tôi đưa em về nhà là sai sao? Đây chính là việc tốt lấy giúp người làm niềm vui." Jungkook hời hợt đem Hye Min mà nói đưa trở về, lông mi nhảy dựng lên, "Còn có, bạn học Hye Min, tôi còn chưa có tính sổ với em đấy nhé."

Hye Min chột dạ mở trừng hai mắt, đôi mắt híp lại liếc nhìn kính chắn gió, mạnh miệng nói, "Tôi mới lại không nợ anh cái gì." Jungkook hừ một tiếng, "Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày hôm qua từ trên trời giáng xuống một viên đá đập vào kính xe của tôi, phân tích theo góc độ cùng dấu vết từ kính, hẳn là từ chỗ ngoài 5 mét, phụ cận cao như vậy thì chỉ có nhà của em, hơn nữa cửa sổ phòng em ở đối diện, vừa vặn tạo thành một cái đường chéo. bạn học Kim, em nói,  từ cửa sổ phòng em sao lại có đá rơi xuống đây?"

Hye Min mặt  bỗng đỏ lên, không nghĩ tới Jungkook người này còn là học bá, thế nhưng mà cô lại không có ý tứ thừa nhận, quay mặt đi, "Nói không chừng gió lớn thổi xuống dưới đó a..."

Tiếng nói trong trẻo lười biếng nhưng lạnh lùng lại vang lên, "Ngày hôm qua trời nắng, không gió, độ ấm độ ẩm thích hợp, cần tôi cho em xem dự báo thời tiết của ngày hôm qua sao?"

"..." Trời ạ, cô như thế nào sẽ đụng với loại người này! Hye Min chán nản, hận không thể đem đầu Jungkook đánh lên tấm kính trước mặt một trận.

Cố gắng khắc chế chính mình, cô kéo ra nụ cười cứng ngắt, "Ah ha ha... Bằng không tôi lấy băng dán cho anh dán lại?" Nói xong nàng theo trong cặp móc ra băng dán hình phim hoạt hình, chân chó đưa cho Jungkook.

Jungkook bỗng nhiên giẫm một chút phanh lại, cau mày lạnh lùng nhìn Hye Min.

Cô trốn tránh cái ánh mắt tràn đầy ghét bỏ của hắn, nhưng là trên mặt cười hì hì đấy, tục ngữ nói thò tay không đánh khuôn mặt tươi cười người nha, Jungkook cũng không thể đem cô ném?

Nhưng mà cô đã đánh giá thấp Jungkook, anh mở cửa xe, mặt không biểu tình, "Thừa dịp tôi không có đem em ném xuống, chính em tự động đi xuống đi."

Hye Min ngắm một vòng hoàn cảnh chung quanh, cô là tiêu chuẩn dân mù đường, căn bản không biết mình thân ở nơi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trắng bệch, cho nên nắm chặt dây an toàn không buông, kiên định lắc đầu.

Jungkook chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên, Hye Min một bộ tráng sĩ không sợ chết, "Tôi không đi xuống, tôi không xuống dưới, nhất định không xuống!" Thề phải cùng xe tồn vong

Hai người giằng co cả buổi,Hye Min cảm thấy trong xe độ ấm đều chợt hạ xuống vài độ, gặp Jungkook cũng không thật sự ý định động thủ, vội vàng mỉm cười ngọt ngào cười, vô cùng có thể diện đóng cửa xe lại..

"Đừng như vậy, chúng ta về nhà a." Mềm nhu nhu thanh âm giống làm nũng, nghe Jungkook thân thể cứng đờ, cặp lông mi dài rủ xuống, trùng hợp che dấu khóe mắt thất lạc.

Về nhà? Bao nhiêu năm không có người nói với hắn như vậy rồi.

Hye Min thì thở phào thở ra một hơi, thấy Jungkook có chút thất thần, vươn tay quơ quơ trước mặt hắn.

Jungkook vội hồi phục tinh thần, chân ga giẫm mạnh, tiếp tục đi phía trước mở.

Tuy nhiên dân mù đường, nhưng là Hye Min cũng phát hiện đây không phải đường về nhà, trong nội tâm bất ổn, nghĩ đến Jungkook chắc sẽ không đem cô bán đi chứ.

Cô móc ra trong cặp điện thoại, lặng lẽ xoa bóp cái "110".

Jungkook tự nhiên cũng phát hiệncô mờ ám, vẻ mặt lạnh càng lạnh hơn.

Nha đầu kia đem hắn đem làm người nào rồi hả? Tuy nói hai người bọn họ là có chút không hợp, nhưng chắc sẽ không làm những việc hại người.

Hai người đều có tâm tư, cuối cùng xe dừng lại chỗ bảo hành xe, có nhân viên công tác đã đi tới, Jungkook đơn giản nói cần đổi kính chắn gió, thuận tiện đưa cho hắn một cái thẻ.

Tiểu ca động tác rất nhanh nhẹn, không có hai phút sẽ cầm thẻ cùng một tấm phiếu nhỏ tới, Jungkook lễ phép nhận lấy, xoay người mặt đen lên nhìn về phía Hye Min, "Xuống xe." Hye Min cho rằng anh lại muốn đem mình ném, thế nhưng mà mắt thấy nhân viên bảo hành tới, cô cũng không thể ngồi ở trong xe làm cho nhân gia đổi thủy tinh a? Đành phải tâm không cam lòng tình không muốn xuống xe, cúi đầu thất lạc đứng tại  bên cạnh Jungkook.

Jungkook nguyên bản so cô cao một đầu, làm cho cô có vẻ tội nghiệp vừa mềm nhược lại nhỏ nhắn xinh xắn, Jungkook cũng không có ý tứ phỉ nhổ nàng, đem chìa khóa xe cùng nhau giao cho tiểu ca nhân viên bảo hành, Hye Min tò mò nhìn hắn, "Hôm nay sửa sẽ không xong a, chúng ta đây như thế nào trở về? Cái này có xe buýt sao..."

Vừa nói xong Hye Min liền phát hiện, ánh mắt Jungkook tràn đầy ghét bỏ nhìn cô.

"Này, làm gì mà anh dùng ánh mắt thần kinh như vậy nhìn tôi hả?" Hye Min tức giận đạp hắn liếc.

"Kim Hye Min, cô là heo sao?" Jungkook phỉ nhổ một câu, Hye Min trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau nhìn hắn, "Coi như là heo, cũng là độc nhất vô nhị heo, hơn nữa đại sư đã tính tóa qua mệnh của tôi đấy, tài vận, tình yêu, sự nghiệp đều rất tốt... Anh nhất định là ánh mắt không tốt..."

Jungkook nhẹ nhàng "Ah" một tiếng, nhìn đường cái bên cạnh ra một cỗ màu đen Bảo mã [BMW], "Heo thần tài, đi thôi, về nhà."

Hye Min khí liếc mắt, không nghĩ tới lại bị hắn gắn cho một cái biệt hiệu, cô nhe răng trợn mắt hung dữ nhìn anh, "Có tin tôi cắn anh hay không... tôi không phải dễ bị khi dễ đâu đấy, ah uy..."

Cô lần nữa bị Jungkook nhấc lên, anh đem cô nhét lên xe, đối với lái xe phân phó, "mau đưa tôi  trở lại biệt thự."

"Thiếu gia, đây là...?" Lái xe có chút khó xử mở miệng, ánh mắt của Jungkook lạnh lùng thấu xương quét qua, lập tức câm im miệng.

Trong mắt anh, Jungkook hoàn toàn là theo chủ nghĩa lạnh lùng , thậm chí còn lạnh hơn, kiêu căng hơn ba anh vài phần, hắn cũng không dám đắc tội.

Jungkook tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, lại ý thức được một đạo không thể bỏ qua ánh mắt tại hắn trên thân chạy.
-------------
Chào đón bộ truyện edit mới của mình nào! Em nó hơi "trong sáng" một chút thôi nhưng mà rất hay😋😋. Mong mn ủng hộ nhiệt tình nha! Thank you and love u❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro