chap 4:Bị bắt quả tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừ hừ...

Vương Nguyên vừa đi vừa gặm ổ bánh mì, miệng nhai nhồm nhoàm vì tức giận.

Ai ai ai nha chắc tại cậu không xem giờ hoàng đạo nên ra khỏi nhà không đúng lúc, nên mới phải rước lấy hậu quả chết tiệt này.

Con mẹ nó chứ, cứ nghĩ là liền bực mình. Bình thường cậu ăn ở có đức là thế,tại sao Thượng đế lại cứ muốn chỉnh cậu một trận? Phi phi phi, là mấy trận!

Ai, ôi, ai~~~

Sáng ra gặp phải ông chú già Biến thái kia, sau đó liền đi mua bánh mì. Nhưng là...quên không mang theo tiền -_-,hại cậu lục tung khắp người lên mới đủ mua lót dạ. Ôi ôi, ai nha, thật là khốn kiếp!

Ý ý, cái gì kia? Ai kia nha? Còn không phải là ông chú to lớn sao? Ừm ừm, bên cạnh còn là một bà già tầm gần bốn mươi.

A, ôi, a~~~ thì ra là làm trai bao a? Vậy mà làm cậu cứ tưởng nhân vật to lớn gì. Bĩu môi xem thường, hôm bữa là minh tinh thì thôi đi, đây lại là một bà cô già! Trai bao thì trai bao, trai bao cũng phải có chí khí của trai bao chứ? Ai ai, thật là mất mặt!

Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, Vương Nguyên không có tiền đồ mà cười hắc hắc he he. Sẵn có máy ảnh trong tay, tại sao cậu lại không vận dụng nó làm điều có ích được chứ?

Chỉnh lại ống kính, cậu rón rén đến núp sau một bụi cây, nhìn đến một nam một nữ đang nói chuyện kia. Ai nha, nhìn mặt chú to lớn này lạnh như tiền, đôi mắt sắc bén như dao găm, làm không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Nuốt nuốt ngụm nước bọt, ý chí trả thù sục sôi, Vương Nguyên môi mỏng mím chặt, nuốt xuống cái miếng bánh mì rẻ tiền.

"Tách... "

Mà ở bên này, Vương Tuấn Khải nghe thấy âm thanh của máy ảnh liền nhất thời nở nụ cười lạnh. Ra là có con chuột nhắt bám đuôi?

Thật là nông cạn! Kĩ thuật chụp hình như vậy, sao có thể qua mặt được anh? Đôi mắt sắc bén di động, liếc nhìn hai người đàn em đứng đằng sau. Nhận được ám hiệu, họ liền tránh sang một góc, nhanh chóng túm được Vương Nguyên, lôi đi xềnh xệch, mặc cậu giãy dụa :

"A, thả, mau thả tôi ra, a, ôi"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Vương Tuấn Khải xoay người lại, đôi mắt xẹt qua tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng thay bằng vẻ mặt đầy ôn nhu:

"Cậu bé, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Bé bé cái đầu chú! Chú mới bé, cả nhà chú là bé!!!

"A ha, chú to lớn, không ngờ lại được gặp chú ở đây nha"

Nhìn Vương Nguyên làm bộ mặt chân chó lấy lòng khiến Vương Tuấn Khải bật cười. Anh khẽ xoa đầu cậu, giọng nói đầy cưng chiều :

"Em xem, thấy tôi sao lại vui mừng như vậy? Không lẽ thích tôi rồi sao? "

Thích em gái chú! Ai thèm thích loại trai bao nhà chú chứ? Phi phi, tôi khinh!

Cậu lườm một cái thật dài, khịt khịt mũi, không thèm để ý đến anh.

Mà một màn này làm đồng loạt đàn em của Vương Tuấn Khải đổ một tầng mồ hôi lạnh. Boss thế nhưng lại cười, lại còn dịu dàng sủng nịch! Ôi ôi, ai ai, đây là họ đang nằm mơ giữa ban ngày!!! Không được, phải tỉnh táo, tỉnh táo a~~~

Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, họ lại sốc đợt hai. Boss đại nhân lại tiếp tục cười? Woa, thật là hoa mắt chóng mặt!

"Ai nha, vẻ mặt oán giận đó của em là sao? "

Bộ dáng cún con này, thật là đáng yêu chết mất!

"Này, chú to lớn, ê! Ê! "

Chỉ thấy người đàn ông nào đó đầu nổi lên vài vạch đen, giọng nói bất đắc dĩ :

"Tôi tên Vương Tuấn Khải, không phải "này",càng không phải "ê". Hơn nữa, tôi hơn em có ba tuổi thôi, nhóc con"

Tôi cũng chưa có già đến mức khiến em phải gọi là chú.

Vương Nguyên bĩu bĩu môi nhỏ nhắn, nhăn mày bất mãn. Chú tên Vương gì gì đó thì mặc xác chú, liên quan gì đến tôi?

"Chú... À... "

Lời vừa thốt ra, cậu bịt chặt cái miệng mình lại. Cái miệng thối, ngươi hại ta a~~~

"Gọi tên tôi! "

Ngữ khí tràn đầy đe dọa.

"A, cái đó, hắc hắc, cái đó... Tôi không nhớ tên! "

"..."

Cậu gãi gãi đầu, le lưỡi lén nhìn trộm người đàn ông nào đó, mặt đen như mặt than.

Ai ôi ai, cũng không thể trách cậu nha, là do cậu không thèm bận tâm đến trai bao đáng ghét thôi!!!

"Vương. Tuấn. Khải"

Anh gằn từng chữ. Đùa sao? Cậu thế nhưng không biết tên anh? Ai nha, ngay lúc này đây anh bỗng cảm thấy mình thật thất bại.

"Ai nha, Vương tiên sinh... "

"Gọi tôi là Khải"

Ngữ khí đủ lớn. Mấy đàn em của anh trố mắt ngạc nhiên, run rẩy đứng không vững. Lão đại của bọn họ, từ khi nào lại cho người ta cái quyền gọi thẳng tên mình?

Vương Nguyên nuốt một ngụm khí, cười a hi hi lấy lòng, trong lòng lại tức giận đến nghiến lợi. Khải, Khải cái em gái!

"Khải.. Tôi có thể đi được chưa? Tôi còn đang rất bận"

Tức thờ

sắng. Ai nha, cậu thật sự có khiếu làm diễn viên mà!

"Trước hết, đưa máy ảnh của em đây"

Vương Tuấn Khải vươn tay ra chờ đợi, Vương Nguyên lại ôm chặt cái máy ảnh không buông. Mẹ kiếp! Cậu cũng không có bị điên. Khẽ nguyền rủa trong lòng, giương ra đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh:

"Không được a~~~ nó là bảo bối của tôi nha"

Vương Tuấn Khải mất kiên nhẫn giật lấy. Bảo bối? Hừ hừ, anh cho phép sao? Cậu chỉ có thể coi anh là bảo bối! Chỉ riêng mình anh!

Tùy tiện coi vài bức ảnh, anh tối mặt. Cậu chụp mấy thứ vớ vẩn này làm gì?

"Em chụp mấy bức ảnh này làm gì? "

"Đương nhiên tôi sẽ không nói cho anh biết là tôi chụp xong rồi sẽ đăng tải tên trai bao như anh lên mạng đâu"

Nhất thời lỡ lời, vội vàng bịt chặt miệng, ánh mắt vô tội nhìn đến đáng yêu. Người đàn ông nào đó mặt nổi đầy vạch đen:

"Trai bao? "

Hừ, vẻ ngoài khôi ngô anh tuấn như vậy, không là trai bao thì còn có thể là gì? Chẹp chẹp, thật là đáng tiếc a~~~

Vương Nguyên liếc mắt nhìn bà cô bên cạnh Vương Tuấn Khải, ý chỉ rất rõ ràng.

Đàn em của Vương Nguyên một trận run run, phần vì nín cười, phần thì sợ hãi. Có nghĩa khí!

"A,Vương Nguyên thiếu gia, em nói tôi là trai bao? Vậy tôi có vinh dự phục vụ em cả đời không? "

Vương Nguyên bị một trận đỏ mặt, da đầu tê dại. Hừ, thật không biết xấu hổ!!!

"Con mẹ nó, chú câm miệng cho tôi! Giữa ban ngày mặt mà ngang tàn như vậy, thật con mẹ nó khốn kiếp, ưm...ưm... "

Vương Tuấn Khải trong con ngươi nồng đậm ý cười nhìn đôi mắt mở lớn không thể tin của bà xã tương lai. Ừm ờ, anh nhận định cậu là bà xã, vậy chính là bà xã đi. Ừ, không tệ!

Người đàn ông nào đó vô liêm sỉ, liền đưa máy ảnh chụp lại cảnh hai người hôn môi rất nồng thắm.

Đợi sau khi Vương Nguyên không còn sức lực, chân mềm nhũn dựa vào vòm ngực vững chắc, Vương Tuấn Khải mới lưu luyến buông môi cậu ra. Đưa máy ảnh cho đàn em, anh khẽ cười, gật gật đầu:

"Ừ, rất tốt! Ảnh không tệ! Mang đi làm một bức thật lớn treo trong đại sảnh Vương gia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wang