☆Chap 17: Không sao☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu trên mặt bàn cứ như vậy từng chai từng chai rỗng bị quăng xuống sàn, đến chai cuối cùng Vương Tuấn Khải mới gục xuống, hắn say rồi. Ly rượu trước mắt Vương Nguyên vẫn không đụng một giọt, cả quá trình đơn giản chỉ là cậu ngồi ở đó nhìn Vương Tuấn Khải liều mạng uống hết số rượu. Phòng khách sáng đèn, Vương Nguyên đứng dậy bước về phía Vương Tuấn Khải cẩn thận vòng tay hắn lên vai mình nâng người hắn đứng dậy dìu về phòng. Vương Tuấn Khải khi say không giống với một số người thường mất kiểm soát và náo loạn, hắn chỉ mê man thi thoảng hừ nhẹ vài tiếng khe khẽ.

Vương Nguyên vào bếp pha một chút nước ấm định lau người cho Vương Tuấn Khải, hắn nằm trên giường hình như là ngủ rồi. Cậu vươn tay cởi ba nút áo trên ngực hắn, không ngờ tới Vương Tuấn Khải lại đột ngột nắm lấy cổ tay cậu. Vương Nguyên giật mình quay đầu, nhìn thấy Vương Tuấn Khải như cũ vẫn nhắm nghiền mắt, lông mày khó chịu nhíu chặt lại.

- Thiên Ân...

Bàn tay Vương Nguyên run lên, ở nơi bị Vương Tuấn Khải nắm lấy truyền tới một cảm giác đau nhức đủ hiểu được hắn mạnh mẽ muốn giữ lấy như thế nào. Tiếc thay, người hắn đang rong ruổi theo trong giấc mơ kia lại không phải là cậu. Nghĩ tới đó, ở trong tim cậu vô thức nhói lên một cái.

Cậu không hiểu, vì cớ gì tim mình lại đau? Rõ ràng tính hướng của cậu bình thường, cậu thích phụ nữ, không hề thích Vương Tuấn Khải, nhưng cứ nghĩ tới người đàn ông này thường yêu thương một người tới điên cuồng  như thế chính mình lại cảm thấy khó chịu.

Có phải... cậu đang ghen phải không?

Vương Nguyên ngây người, thậm chí là hoảng hốt trước câu hỏi tự đặt ra cho chính mình. Khi nghe thấy Hoàng Thiên Ân chủ động kết thúc mối quan hệ của bọn họ, cậu nửa bàng hoàng, nửa bối rối, nhưng thật sâu đâu đó trong con tim lại thoáng một tia... vui mừng. Vương Nguyên thu tay lại, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Vương Tuấn Khải. Cậu ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn. Có phải cậu đã vui mừng hay không? Vui mừng khi nghĩ bản thân mình có thể có được một phần trăm cơ hội. Đột nhiên lại thấy bản thân mình thật xấu xa khi đã nghĩ tới ở điểm kết thúc của hai người bọn họ lại là vạch xuất phát cho chính mình. Bỗng nhiên lại thật ghê tởm bản thân, trong tim cậu thật sự đã có cảm giác như thế, chỉ là thoáng qua thôi nhưng thực sự cậu đã nghĩ như vậy.

Vương Nguyên cắn môi, mi mắt bất giác rũ xuống. Người đàn ông này, có phải cậu đã yêu hắn rồi hay không?

.

Sáng muộn ngày hôm sau Vương Tuấn Khải mới tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Hắn ngồi dậy giơ một tay đỡ lấy trán, cảm giác trong đầu không ngừng ong ong. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn rồi, hắn thở dài một tiếng bước xuống dưới nhà. Phòng khách hôm qua đã được dọn dẹp gọn gàng, bàn ăn trong bếp đặt một chén canh giải rượu.

Vương Nguyên đi từ sáng sớm rồi, mà cũng đúng thôi bây giờ đã gần trưa rồi mà. Vương Tuấn Khải sửa soạn một chút rồi tơi công ty, thư kí Dương nhìn thấy hắn đi làm muộn, thần thái lại không được tốt cho nên thắc mắc.

- Tổng giám đốc, cậu hình như đang mệt?

Vương Tuấn Khải ngồi xuống bàn làm việc của mình, sắp xếp một vài văn kiện đặt lên mặt bàn, ậm ừ.

- Tối qua tôi có uống vài chén.

Lúc đặt xấp văn kiện lên mặt bàn, ánh mắt vô tình lướt qua một lá đơn được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, động tác tay Vương Tuấn Khải bỗng nhiên khựng lại. Thư kí Dương nhìn theo ánh mắt của hắn hiểu được ý liền giải thích.

- Sáng nay cậu ấy gửi người mang tới, tôi có gọi điện thì Thiên Ân nói cậu ấy sắp ra nước ngoài rồi nên gửi đơn xin thôi việc.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải sa sầm lại, hắn ngẩng đầu nhìn anh.

- Nước ngoài?

Không ngờ tới sắc mặt Vương Tuấn Khải sẽ chuyển biến như vậy, Dương Khang nhất thời bị hắn làm cho lúng túng vội gật đầu.

- Đúng vậy.

Vương Tuấn Khải lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, điên cuồng lái xe tới bệnh viện. Hoàng Thiên Ân đang dọn dẹp đồ đạc cho vào trong giỏ đồ. Hôm nay cậu xuất viện. Cửa phòng đột nhiên bị thô bạo mở ra nghe rầm một tiếng, Hoàng Thiên Ân đang cúi người cho đồ vào giỏ, nghe tiếng động cậu chỉ hơi liếc mắt về phía sau, không hề quay đầu.

- Hoàng Thiên Ân!

Vương Tuấn Khải bước tới trực tiếp nắm lấy bả vai Thiên Ân kéo lại, ép cậu đối mặt với hắn. Con ngươi hắc sắc vằn lên một tia đỏ, Hoàng Thiên Ân chậm rãi ngẩng đầu nhìn đôi mắt của người đã làm cậu say nắng đó giờ chỉ toàn là những đau thương.

- Ra nước ngoài? Em nói ra nước ngoài là sao hả?

Hoàng Thiên Ân trước thái độ mất kiểm soát của Vương Tuấn Khải, ngay cả đáy mắt cũng không hề bị chấn động. Cậu chỉ nhàn nhạt trả lời.

- Anh tức giận gì chứ? Cũng chẳng còn liên quan tới anh.

Vương Tuấn Khải đau lòng, chân mày thoáng chốc liền nhăn lại.

- Thiên Ân...

Hoàng Thiên Ân tránh người, thoát ra khỏi bàn tay của Vương Tuấn Khải. Cậu quay đầu lảng tránh ánh mắt của hắn.

- Ở lại đây mỗi ngày sẽ phải nhìn anh, mỗi ngày đều khiến tôi cảm thấy chán ghét. Anh cho rằng bây giờ tôi còn muốn ở lại để nhìn anh cùng người vợ của anh mỗi ngày ôm ấp vui vẻ hay sao?

Vương Tuấn Khải biết người kia chỉ là đang cố tình nói lời ác ý, liền không quản cậu sẽ thế nào bước tới ôm lấy cậu vào trong ngực.

- Em nói gì thế chứ, em biết anh cùng cậu ấy không hề như vậy.

Hoàng Thiên Ân dung hết sức mình đẩy Vương Tuấn Khải ra, khiến cậu cũng phải loạng choạng lùi lại sau một bước.

- Đừng có dùng cánh tay đã từng ôm hôn người con trai khác để ôm tôi, anh làm tôi thấy ghê tởm.

Vương Tuấn Khải bị đẩy ra, bàn tay trong không trung chơi vơi không có điểm tựa, hắn nhìn người kia dùng từng lời căm phẫn nói với mình mà bất lực.

- Thiên Ân, đừng như vậy nữa. Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi.

Hoàng Thiên Ân nhếch miệng cười nhạt.

- Bỏ trốn? Anh cho rằng bây giờ anh còn đủ tư cách để cùng tôi bỏ trốn sao? Vương Tuấn Khải, tình yêu của anh đã bị vấy bẩn rồi, anh nghĩ xem bản thân anh còn xứng với tôi không? Có còn xứng không?

Với tất cả những thương tổn và những thiệt thòi cậu vì hắn mà một mình lãnh nhận, một mình em thầm chịu đựng suốt thời gian qua.

Vương Tuấn Khải không có quyền đòi hỏi Hoàng Thiên Ân phải chờ đợi mình, hắn không có tư cách mong rằng cậu sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi hắn. Nước mắt đã muốn tràn ra tới khóe mi, Hoàng Thiên Ân vội vàng quay đầu, bóng lưng rệu rã.

- Dừng lại đi, em mệt mỏi lắm rồi.

.

- Ai ui!

Vương Nguyên cắt vào tay, vội vàng buông con dao xuống cho đầu ngón tay vào miệng. Vương Hạo đứng ở gần đó thấy vậy liền hoảng hốt chạy tới.

- Không sao chứ?

Vương Nguyên lắc đầu, cười cười.

- Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.

Vương Hạo nhìn cậu, bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười giơ tay gõ vào đầu cậu một cái.

- Tiểu tử ngốc này, tâm tư để đi đâu vậy?

Vương Nguyên quay đầu nhìn những trái khoai tây mình đang cắt dở, trong đáy mắt thoáng một vài tia buồn bã, gượng gạo cười.

- Tối qua em ngủ không ngon thôi.

Vương Hạo cúi đầu nhìn chiếc quầng mắt người kia đúng là đã thâm thành một vệt màu nâu nhạt, Vương Nguyên cúi đầu tiếp tục cắt khoai tây, vết thương ở tay cũng không đến nỗi phải băng lại. Điện thoại trong túi rung một tiếng gừ gừ, Vương Nguyên nhúng vội tay vào chậu nước, sau đó lau vội vào chiếc tạp dề đang mặc trên người. Cuộc gọi đến là của Vương Tuấn Khải, cậu vội vàng nhấc máy.

- A lô? 

Bên kia đầu dây truyền tới một trận ồn ào, tiếng nhạc xập xình chói tai. Vương Nguyên nhíu mày đưa điện thoại ra xa một chút.

- À, Vương Nguyên?

Bên kia không phải là giọng của Vương Tuấn Khải, người gọi tới dường như vẫn còn đang thăm dò. Vương Nguyên lưỡng lự gật đầu.

- Vâng?

Người bên kia biết đúng là cậu, cho nên à ra một tiếng giải thích.

- Tôi là thư kí Dương Khang của tổng giám đốc Vương, hiện tại không biết phải liên lạc cho ai nên tôi đành gọi cho cậu.

Vương Nguyên nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

- Chuyện gì vậy?

.

Cũng đã gần bảy giờ tối, Vương Nguyên vội vàng bắt xe chạy tới quán bar nổi tiếng nhất trung tâm Trùng Khánh. Trước nay cậu chưa từng đến một nơi như thế này, người cảnh vệ đứng ở ngoài cửa thấy vậy liền chặn cậu lại.

- Cậu bé, cậu đã có chứng minh chưa? Trẻ chưa đủ tuổi thành niên không được phép vào.

Vương Nguyên cắn môi, khuôn mặt non nớt này của cậu đôi lúc cũng thật không phải chuyện tốt.

- Tôi để quên ở nhà rồi.

Người cảnh vệ kia vóc người rất cao lớn, sừng sững đứng khoanh tây không cho cậu vào.

- Vậy không được, trừ khi cậu phải có người bảo hộ mới được vào.

Vương Nguyên thở dài, lấy điện thoại gọi một cuộc cho Dương Khang.

- Họ không cho tôi vào, nói là cần người bảo hộ.

Dương Khang khẩn trương nói vào trong điện thoại.

- Được rồi, cứ đứng ở đó. Tôi sẽ ra đón cậu.

Đến một lúc sau Vương Khang đã lập tức chạy ra ngoài, anh nói gì đó với người cảnh vệ kia, gã lưỡng lự một chút rồi cho hai người vào. Không khí ở bên trong ngột ngạt hơn nhiều, ảnh đèn từ cầu ma làm khung cảnh xung quanh trở nên chập choạng, Vương Nguyên phải cố gắng níu cánh tay Dương Khang để không vấp phải nền dưới chân. Nhạc từ những dàn âm thanh lớn đập ầm ập bên màng nhĩ, đầu Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy đau, mọi thứ xung quanh thật hỗn loạn.

Tất cả đều là nam nữ ăn mặc không biết phải gọi là phong cách hay như các cụ nói là thiếu vải, họ ở trên sàn, người uống rượu, người cùng nhau nhảy nhót, uốn lượn thân thể. Một gã dường như đã say ngà ngà, giơ tay đập vào vai Vương Nguyên một cái, cất giọng lè nhè.

- Bé con, có muốn cùng anh vui vẻ chút không?

Vương Nguyên khó chịu gạt tay hắn ra, nhanh chân bước về phía trước bắt kịp bước chân Dương Khang. Cuối cùng hai người chen qua một đám người, tới được vị trí một bàn ở góc sát phía bên trong sàn nhảy, nơi ánh đèn bị khuất đi. Không gian ở đây dường như có chút tối.

Trên mặt bàn bày đầy những vỏ chai rượu đã cạn sạch, Vương Tuấn Khải ngồi ở trên sô pha, xung quanh là bốn mỹ nữ đang ngả vào lòng hắn, dường như đã say ngà ngà rồi, ánh mắt hắn không còn được tỉnh táo như trước nữa, ngay cả khi Vương Nguyên và Dương Khang tới trước mặt hắn cũng không phản ứng gì.

Mỹ nữ đều là những người đẹp ăn mặc gợi cảm, thân hình bốc lửa, khuôn mặt được trang điểm một cách tinh xảo, đặc biệt quyến rũ. Mỹ nữ dường như cũng không bận tâm tới chuyện có thêm Vương Nguyên xuất hiện, bọn họ đang vây quanh Vương Tuấn Khải, thật hiếm khi thấy được một người đàn ônh điển trai như vậy, không khỏi kích động. Dương Khang nhìn một màn trước mắt, có chút e dè liếc nhìn Vương Nguyên.

- Xin lỗi, bọn họ là tự tìm đến với cậu ấy thôi, tổng giám đốc không phải là gọi bọn họ đâu....

Dương Khang vừa định bào chữa cho Vương Tuấn Khải một câu, đã liền bị bóc trần. Vương Tuấn Khải kéo một mỹ nữ vào trong lòng, cợt nhả hôn lên tóc cô ta, sau đó ngả vào cổ cô ta, mỹ nữ thoáng chốc mềm nhũn tựa vào lòng hắn, ngượng ngùng đỏ mặt cười.

Dương Khang câm nín, lén lút nhìn Vương Nguyên, cố gắng thăm dò được biểu hiện trên mặt cậu. Chỉ thấy cậu rũ mi, đôi mắt như được phủ một tầng sương mờ mịt vậy, cánh môi hồng mấp máy.

- Không sao...

So với việc nhìn thấy hắn cùng Thiên Ân hôn môi, chuyện này cũng chẳng đáng là gì.

Cái đau ở tim không phải là chuyện nhìn thấy hắn cùng những mỹ nữ khác ôm ấp, mà là biết được thật ra hắn là vì người con trai đó mà đang tự hành hạ chính mình. Vương Tuấn Khải trong suy nghĩ của Vương Nguyên là một người đàn ông luôn điềm tĩnh trước người khác, có chăng người duy nhất khiến hắn đánh mắt chính mình mà trở nên như vậy cũng chỉ có một mình Hoàng Thiên Ân mà thôi.

Vĩnh viễn luôn là người con trai đó.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngược đau ngược đớn, ngược quằn ngược quại :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro