☆Chap 18: Kẻ đau☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên bước qua mấy vỏ chai rượu ở dưới sàn, tới trước mặt Vương Tuấn Khải, không nói câu gì lẳng lặng kéo lấy cánh tay hắn. Một mỹ nữ thấy vậy tưởng có người tới tranh khách liền lập tức gạt tay cậu ra, trợn mắt nhìn.

- Cậu là ai?

Vương Nguyên nhíu mày nhìn cô gái, lạnh lùng nói.

- Tôi là vợ anh ấy.

Mấy cô gái nghe tới đó liền phá lên cười, giống như vừa nghe được một chuyện hài hước nhất. Một mỹ nữ ngả vào lòng Vương Tuấn Khải, dùng bàn tay mềm mại của mình vuốt ve ngực hắn, nũng nịu nói.

- Người ta nói người ta là vợ anh kìa.

Vương Tuấn Khải nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, nhàn nhạt nói.

- Vậy sao?

Mấy cô gái lại phá lên cười, cô gái vừa rồi hỏi Vương Nguyên lúc này liền ngẩng đầu nhìn cậu châm chọc.

- Xem ra ngay cả chồng của cậu cũng không nhận ra vợ mình nữa rồi.

Ánh mắt Vương Nguyên lạnh đi vài phần, cô gái vừa rồi cố ý giễu cợt ngả sâu vào lòng Vương Tuấn Khải, trêu ngươi hôn vào ngực hắn. Vương Nguyên vươn tay, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô gái ra khỏi người hắn, cô gái giật mình.

- Cậu làm gì vậy?

Vương Nguyên ấn sát mặt cô ta, gằn giọng.

- Tôi không bao giờ đánh phụ nữ nhưng nếu cô còn tiếp tục cợt nhả với chồng tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

Vương Nguyên nói một câu, bàn tay lại càng bóp lấy cánh tay cô gái thêm chặt, chặt tới ửng đỏ.

Cô gái bị đau vội la lên một tiếng thoát ra khỏi bàn tay của cậu. Tuy đã bị dọa cho vài phần run sợ nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu trợn mắt với cậu.

- Cậu... cậu nghĩ đang dọa nạt ai hả? Cậu là cái thứ gì chứ?

Dương Khang nhìn thấy Vương Nguyên như vậy liền bước tới trước một bước, rút tiền ra ném vào ngực mấy cô gái.

- Được rồi, đi đi! Đi đi!

Vương Khang vừa phẩy tay vừa kéo những cô gái đang bám dính lấy Vương Tuấn Khải ra khỏi người hắn. Những cô gái nhận được tiền, tuy vẫn còn tức tối nhưng cũng không còn cố nấn ná ở lại nữa, nhét tiền vào trong ngực ưỡn ẹo bỏ đi.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế thấy những cô gái bị Dương Khang đuổi đi cũng không có phản ứng gì, vươn tây tự mình rót rượu vào ly, rượu đỏ sóng sánh phản chiếu lại ánh đèn mập mờ càng trở nên mị hoặc.

Hắn nâng tây đưa ly rượu lên miệng, lại bị Vương Nguyên cướp lấy, cậu ở trước mặt hắn tự mình uống cạn sạch.

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt cười, rũ mi nhìn dưới sàn.

- Vương Nguyên, cậu thật lợi hại.

Không biết là đang nói về ly rượu cậu vừa uống, hay là vì thái độ của cậu với những cô gái vừa rồi. Chỉ là ở trong nụ cười của Vương Tuấn Khải, thật sự không nhìn ra được hàm ý. Vương Nguyên đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, sau đó không nói năng câu gì bước tới ngồi xuống cạnh Vương Tuấn Khải, kéo một tây hắn qua vai mình, muốn dìu hắn đứng dậy nhưng đã bị Vương Tuấn Khải gạt ra.

- Mặc kệ tôi.

Vương Nguyên mím môi giận dữ nói.

- Anh cho rằng với bộ dạng của anh hiện tại tôi muốn bỏ mặc anh sao?

Vương Tuấn Khải nheo đôi mắt nhìn cậu.

- Vậy thì đi đi, cậu tới đây làm gì?

Nói xong lại gạt cậu sang một bên, với tay cầm lấy chai rượu rót đầy ly. Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh, hai tay đặt ở trên đùi bần thần nói.

- Nhưng tôi... lại không cách nào bỏ mặc anh được.

Vương Tuấn Khải ngẩn người, động tác tay chợt khựng lại, rượu trong ly một dòng sóng sánh. Hắn quay đầu nhìn Vương Nguyên, ở dưới ánh đèn chập chờn hắt lại, con ngươi cậu như được phủ một dải lấp lánh ẩn sau khóe mi u buồn.

Tại sao cậu phải buồn? Người đáng buồn không phải là hắn hay sao? Tại sao cậu không bỏ mặc hắn mà tiếp tục vui vẻ, tại sao chạy tới đây cùng hắn giằng co phiền phức? Khoảng thời gian vừa qua chẳng phải là dài nhưng Vương Tuấn Khải đã nhìn thấy biết bao khía cạnh con người cậu. Vương Nguyên hạnh phúc, Vương Nguyên tức giận, Vương Nguyên ngốc nghếch, Vương Nguyên uất ức tới phát khóc lên. Thế nhưng một Vương Nguyên muộn phiền thế này lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Vương Nguyên mím môi, ở giữa những khoảng lặng hiếm hoi trong lòng của hai người nói.

- Tôi biết anh chưa bao giờ coi tôi là vợ, cũng chưa bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng không phải chúng ta đã hứa từ nay về sau sẽ chung sống hòa bình sao? Với tôi đây không phải nhiệm vụ hay trách nhiệm của một người vợ mà cuộc hôn nhân này mang lại, mà là vì lời hứa của hai chúng ta. Cho nên dù anh có phản đối thế nào tôi tuyệt đối cũng không bỏ mặc.

Vương Nguyên nói xong, không để Vương Tuấn Khải nói câu gì lại tiếp tục vươn tay kéo lấy cánh tay hắn qua vai mình. Vương Tuấn Khải ngẩn người, ở nơi cổ tay đang được những ngón tay mềm mại của người kia nắm lấy, đâu đó truyền tới một cảm giác ấm áp đến kỳ lạ. Vương Nguyên khó khăn đứng dậy, chật vật dìu Vương Tuấn Khải bước đi. Dương Khang nhìn thấy vậy vội chạy tới đỡ lấy.

- Để tôi dìu cậu ấy cho.

Vương Nguyên lắc đầu.

- Không cần.

Vương Tuấn Khải rũ mi, tóc của người kia cọ vào má hắn mềm mại. Hắn không phản đối gì, tùy ý để cậu dìu ra bên ngoài. Ở nơi Vương Nguyên không nhìn thấy, Vương Tuấn Khải bất giác nở nụ cười nhàn nhạt.

Vương Nguyên, cậu... cũng thật bướng bỉnh.

.

Vương Tuấn Khải đã ngủ trên xe lúc Dương Khang đưa hai người bọn họ về. Vương Tuấn Khải gục đầu tựa vào vai Vương Nguyên, cậu im lặng tùy ý để hắn dựa vào, quay đầu nhìn những dòng xe cộ đang đi lại ngoài kia. Những ánh đèn đường hắt qua cửa xe, cứ mỗi lần xe chạy qua lại để lại một vệt sáng vệt ngang đôi mắt.

Dương Khang qua gương chiếu hậu lén lút nhìn cậu, thấy Vương Nguyên cứ im lặng như vậy liền cười cười cố phá vỡ không gian yên tĩnh tới kỳ quái ở trong xe.

- Tổng giám đốc rất ít khi say đến như vậy, tôi theo cậu ấy mấy năm nay cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế. Chắc chỉ là hôm nay cậu ấy có chuyện gì đó thôi.

Dương Khang vốn định thanh minh cho Vương Tuấn Khải, cố ý không nhắc tới chuyện của Hoàng Thiên Ân. Dù sao ở giữa quan hệ của Vương Tuấn Khải và Hoàng Thiên Ân, anh cũng loáng thoáng hiểu được, nhưng lại không biết Vương Nguyên có biết mối quan hệ của họ hay không cho nên không dám nhắc tới.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nặn ra được một nụ cười.

- Không có gì đâu, tôi hiểu mà.

Dương Khang rời rạc cười vài tiếng hưởng ứng, nhìn nụ cười của Vương Nguyên thật sự so với khóc còn khó coi hơn. Cái người con trai này thật sự có thể chịu đựng được bao nhiêu lại có thể cứ như vậy mà cười như không có chuyện gì. Dương Khang thở dài, thật tội nghiệp.

Vương Tuấn Khải tựa đầu vào vai Vương Nguyên, ở giữa cơn mê man khẽ hừ một tiếng. Vương Nguyên cúi đầu nhìn hắn, nâng đầu hắn dậy tựa hẳn lên vai cậu, cố gắng để hắn không phải cảm thấy khó chịu.

Bỗng nhiên nhớ tới hôm Vương Tuấn Khải nói cho cậu biết lí do tại sao mẹ hắn muốn chọn cậu làm con dâu, cũng là vì bản tính chịu đựng của cậu, ắt hẳn bà cũng đã lường trước được sẽ có ngày Vương Tuấn Khải vì Hoàng Thiên Ân mà như thế này. Cậu mím môi, không kìm được thở dài một tiếng. Nếu là trước kia thì thật đơn giản biết mấy, cậu có thể cứ thế mà mặc kệ nhưng chẳng hiểu sao chính lúc này bản thân lại không thể giống như trước kia được nữa.

Lại nghĩ tới những cô gái ở bar vừa rồi và Hoàng Thiên Ân, thật sự khác nhau quá lớn. Nếu như Hoàng Thiên Ân cũng giống như mấy cô gái đó thì cậu đã có thể giải quyết thật dễ dàng, nhưng cậu ấy lại khác xa với những cô gái kia. Bảo sao Vương Tuấn Khải yêu Hoàng Thiên Ân tới điên cuồng như vậy, tuy không tiếp xúc được mấy lần nhưng Vương Nguyên vẫn hiểu cậu ấy là một con người thật đặc biệt. Hoàng Thiên Ân vừa thanh cao, vừa hờ hững khó nắm bắt khiến cho bất kì người đàn ông nào cũng khao khát có được cảm giác chinh phục. Bất giác rũ mi che đi con ngươi muộn phiền, Vương Nguyên nhàn nhạt mỉm cười. Kể cả giữa Hoàng Thiên Ân và cậu cũng khác nhau thật lớn.

.

Vài ngày sau Hoàng Thiên Ân xuất ngoại, những ngày tiếp sau đó Vương Tuấn Khải đều không tới công ty, mỗi ngày đều tìm tới men rượu mà chìm đắm vào, khi tỉnh dậy lại liều mạng uống. Vương Nguyên không cản hắn uống rượu, bởi cơ bản cũng chẳng thể ngăn được. Mỗi ngày cứ như thế im lặng giúp hắn lau người, giúp hắn thay quần áo, giúp hắn kéo lại chăn lúc nửa đêm, thi thoảng ép hắn ăn được một chút gì đó.

Cuối cùng hơn một tuần sau Vương mama liền tìm tới nha của bọn họ, xuyên qua cửa kính trong suốt Vương Nguyên nhìn thấy bóng Vương mama bước ra khỏi chiếc Roll Royce màu vàng sang trọng của bà mà giật mình kinh hãi. Vương Tuấn Khải vẫn còn đang nửa tỉnh nửa say ở trên lầu, cậu luống cuống chạy ra cửa, vừa lúc Vương mama bước vào.

- Mẹ... mẹ tới chơi ạ?

Vương Nguyên không ngăn được hoảng sợ mà nói lắp, Vương mama tay cầm túi da cao cấp, trên người một thân y phục quý phái. Bà không còn vẻ tươi cười như mọi khi, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng khác hẳn. Vương mama giữ vai Vương Nguyên, lại ngăn cậu bước theo mình, trực tiếp chỉ thẳng cậu.

- Con đứng yên ở đây, không được theo mẹ.

Vương Nguyên lúng túng nhìn bà.

- Nhưng...

Còn không để cậu nói một câu Vương mama đã xoay người bước lên lầu, tìm được phòng ngủ của hai người xông vào.

- Vương Tuấn Khải!

Vương Tuấn Khải vừa mới tỉnh dậy, còn đang ngồi trên giường, nhìn thấy Vương mama bước vào cũng chỉ chậm rãi ngẩng đầu, hắn biết trước sau gì bà cũng tìm tới.

Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi men rượu, Vương mama lập tức nhíu chặt lông mày bước tới, nóng nảy túm lấy cổ áo hắn.

- Con nghĩ con đang làm cái gì? Hơn một tuần không tới công ty, con muốn chọc cho bà già này tức chết phải không?

Vương Tuấn Khải nhếch miệng nhàn nhạt cười.

- Tại sao mẹ lại tức giận? Không phải đã đúng ý mẹ rồi sao?

Ánh mắt Vương mama liền lạnh xuống vài phần, bà nheo mắt.

- Con nói vậy là sao?

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, chậm rãi thoát khỏi bàn tay của bà, ở trên miệng vẫn là nụ cười nhạt nhẽo.

- Mẹ giả vờ gì chứ? Thiên Ân đã rời khỏi con rồi, bây giờ mẹ đang không phải vui mừng hay sao?

Vương mama lớn tiếng quát.

- Vương Tuấn Khải!

Đáp lại, hắn không hề dao động chỉ là một chút, tựa người ra sau lưng giường. Đúng là Vương mama luôn mong muốn Hoàng Thiên Ân rời xa Vương Tuấn Khải, nhưng lại không nghĩ tới hắn sẽ vì cậu mà điên cuồng bỏ bê bản thân như vậy. Giống như một cái xác không hồn, mọi thứ xung quanh đều là vô nghĩa.

Thế nhưng, đối với ba những gì xảy ra với hắn có lẽ chỉ là do chấn động tâm lý tạm thời mà thôi. Cho nên cố gắng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại được bình tĩnh, Vương mama tự chấn tĩnh mình nói.

- Là đàn ông đã có gia đình, con bày ra bộ dạng thất tình khổ sở này cho ai xem? Vương Nguyên mà thấy sẽ đau lòng như thế nào?

Vương Tuấn Khải cười nhạt.

- Mẹ thừa biết con không yêu cậu ấy, Vương Nguyên cũng không yêu con, tại sao cậu ấy lại đau lòng?

Vương Nguyên đứng tựa lưng vào cánh cửa gỗ ngay phía bên ngoài phòng, nghe được những lời Vương Tuấn Khải vừa nói ánh mắt cậu bỗng run lên. Vô thức mím môi một cái, Vương Nguyên cười nhạt.

Phải rồi, cậu tại sao lại phải vì Vương Tuấn Khải mà đau lòng? Người ta nói giữa hai con người ai yêu trước sẽ là kẻ đau, bản tính của Vương Nguyên là một người tính toán, cậu trước nay không hề cam tâm để người chịu thiệt phải là mình, cậu không chấp nhận mình là người phải đau.

Thế thì tại sao cậu lại phải dành tình cảm cho một người suốt ngày chỉ mang lại cho mình thương tổn?

Nhưng, tình cảm mà. Nó là thứ xuất phát từ con tim chứ không thuộc quyền kiểm soát của lý trí, nhắm mắt lại nụ cười ôn thuận của Vương Tuấn Khải lại hiện về trong tâm trí. Gương mặt nghiêng nghiêng của hắn khi hai người cùng nhau ngồi phía sau thùng xe lúc hắn tự mình đội mũ cho cậu. Bóng lưng chật vật của hắn khi chạy ra phía trước xua đuổi đàn bồ câu, cái nhếch miệng quen thuộc khi tặng cậu những món đồ nhỏ nhặt.

Ở trong tâm trí của cậu là Vương Tuấn Khải mỉm cười, là Vương Tuấn Khải trợn mắt, cáu kỉnh, là Vương Tuấn Khải gõ đầu chê cậu ngốc.

Tất cả, là Vương Tuấn Khải. Không phải là thật sâu đậm đến mức khiến cậu phải tha thiết yêu thương, nhưng là những điều nhỏ nhặt vô tình in dấu lên trái tim cậu.

Có thể là quá sớm để nói thứ tình cảm đó được gọi là tình yêu, nhưng nó đã vượt qua cả khoảng cách rung động thật nhiều, khiến trái tim cậu cứ như vậy vì hắn mà chịu đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro