☆Chap 28: Người con trai tốt☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đột nhiên quay đầu nhìn về hướng cửa hàng kia, thấy Vương Nguyên đang ngẩn người đứng ở đó liền gọi.

- Vương Nguyên!

Vương Nguyên giật mình sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải rồi vội vàng chạy tới.

- Anh tới đón tôi à?

Vương Tuấn Khải nhìn cậu.

- Thế cậu nghĩ là vì sao?

Vương Nguyên tủm tỉm cười, Tuấn Khải quay người mở cửa xe.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng.

Vương Nguyên ngạc nhiên.

- Ăn thịt nướng sao?

Vương Tuấn Khải khẽ cười.

- Không phải là ngày cuối cậu đi học nấu ăn sao?

Vương Nguyên vòng ra phía sau xe, vừa mở cửa xe vừa lầm bầm.

- Anh nhớ cơ à?

Vương Tuấn Khải vặn chìa khóa khởi động xe, qua gương chiếu hậu nhìn vào cậu.

- Cũng đâu phải có việc gì bận mải mà không nhớ được?

Vương Nguyên ngồi yên vị ở sau xe, Vương Tuấn Khải lái xe tới quán thịt nướng lần trước bọn họ tới, ngẩng đầu nhìn biển quán, Vương Nguyên quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Tuấn Khải.

Hắn dường như hiểu được sự ngạc nhiên của cậu cho nên chỉ phất tay một cái.

- Không phải cậu rất thích quán này sao? Mỗi tháng tôi sẽ đưa cậu tới quán này một lần.

Vương Nguyên nhìn bóng lưng hắn đang bước vào trong, mừng rỡ ra mặt hỏi.

- Thật sao?

Vương Tuấn Khải quay lại nhìn cậu, lừ mắt một cái nhấn mạnh.

- Mỗi tháng chỉ một lần thôi.

Hắn nói rồi quay người bước vào trong, Vương Nguyên cũng vui vẻ bước theo sau hắn.

Hai người gọi một xuất lẩu nướng cho hai người, nhân viên trong quán nhanh chóng mang đồ ra, Vương Nguyên kẹp từng miếng thịt cho lên vỉ nướng. Thịt ướp gia vị rất vừa, than củi bên dưới khẽ đỏ, khói trắng phảng phất bay lên. Vương Nguyên lau mồ hôi trên trán, mùa hè đúng là không thích hợp để đi ăn lẩu nướng như thế này, nhưng mà được ăn đồ ăn ngon vẫn là cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Vương Tuấn Khải vươn tay giật lấy đồ kẹp thịt trên tay cậu.

- Để tôi làm cho.

Vương Nguyên để hắn làm, Vương Tuấn Khải tuy trước đây chưa từng tự mình làm những việc này nhưng bù lại học rất nhanh, động tác cũng rất thành thạo.

Trong thời gian đợi thịt chín, Vương Nguyên ngồi khoanh chân vừa nhìn hắn vừa bắt chuyện.

- Công việc của anh thế nào?

Vương Tuấn Khải không ngẩng đầu đầu, đại khái trả lời.

- Cũng tạm ổn.

Vương Nguyên bất mãn nhíu mày.

- Đừng coi tôi là trẻ con không hiểu chuyện chứ?

Hỏi một câu thật lòng, hắn lại trả lời lấy lệ như vậy. Vương Tuấn Khải bật cười.

- Được rồi, kể cho cậu.

Vương Tuấn Khải mang chuyện ở công ty, đại khái kể lại toàn bộ, việc hắn đã hoàn thành bản kế hoạch kia ra sao, đã chiếm được lòng tin của chủ tịch David như thế nào. Vương Nguyên nhìn hắn hỏi.

- Vậy là, bây giờ ông ấy đang lợi dụng anh?

Vương Tuấn Khải lắc đầu, đem một miếng thịt đã được nướng chín gói vào lá rau đắng, chấm một ít nước chấm bỏ vào bát Vương Nguyên.

- Cũng không hẳn, chỉ là ông ấy đang sử dụng đầu óc của tôi thôi. Từ ngày mai tôi sẽ chuyển tới làm việc trong văn phòng chủ tịch, công việc chỉ là giúp ông ấy tìm kiếm đối tác, lên kế hoạch và thuyết phục đối tác cùng hợp tác.

Vương Nguyên khẽ nhíu mày.

- Vậy... đổi lại thì sao?

Vương Tuấn Khải khẽ cười.

- Đổi lại, ông ấy sẽ giúp tôi lấy lại KR.

Vương Nguyên càng không yên lòng.

- Anh có thể dễ dàng tin người khác như vậy sao?

Vương Tuấn Khải lắc đầu.

- Tất nhiên là không. Ông ấy sử dụng tôi, tôi cũng sẽ lợi dụng lại ông ấy.

Vương Nguyên lại hỏi.

- Bằng cách nào?

Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời.

- Thời gian đầu tôi sẽ làm việc cho ông ấy, giúp TF trở thành công ty danh tiếng bậc nhất khu vực sau đó buộc ông ấy phải bắt đầu cạnh tranh với KR.

Vương Nguyên càng thêm khó hiểu.

- Ông ấy sẽ dễ dàng nghe lời anh như vậy sao?

Vương Tuấn Khải trả lời.

- Nếu như tôi nắm được bộ máy chính trị của TF, ông ấy rất nhiên sẽ nghe lời tôi.

Vương Nguyên cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, chủ tịch David kia lợi dụng hiểu biết của Tuấn Khải để điều hành công ty, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa chuyện chính trị của TF Vương Tuấn Khải đều có thể dễ dàng kiểm soát, thậm chí là nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bỗng nhiên lại cảm thấy mình so với Vương Tuấn Khải thật non nớt, người đàn ông này có bao nhiêu là chín chắn và toan tính, thậm chí là thủ đoạn. Nhưng cậu không ghét bỏ hắn, ngược lại cảm thấy thật an toàn, với trí thông minh của Vương Tuấn Khải, giành lại được KR từ tay Vương Khánh Thiên cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên cứ ngẩn người ra như vậy, liền dùng đầu đũa gõ vào bát cậu một cái.

- Ăn đi, nguội cả rồi.

Vương Nguyên giật mình quay trở lại thực tại, nhìn lại bát của mình đã đầy những miếng thịt nướng thơm ngon. Vương Tuấn Khải làm việc thật chăm chỉ, mang từng miếng thịt đặt trên vỉ nướng.

Vương Nguyên ăn một miếng thịt vừa được Vương Tuấn Khải gói cho lúc nãy, mùi vị thật sự rất tuyệt vời. Cậu nhanh nhảu gói một miếng thịt khác.

- Tôi làm cho anh nhé?

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt từ chối.

- Không cần, lo ăn thịt của cậu đi.

Vương Nguyên đề nghị.

- Hay là gọi một chai rượu gạo?

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lừ mắt với cậu.

- Quên chuyện đó đi.

Lần trước một lần cậu say khướt ra ở nhà đã khiến hắn một phen khổ sở rồi, còn để cậu say rượu không biết sẽ nói năng linh tinh gì nữa.

Vương Nguyên thả mặt ra dài thườn thượt, Vương Tuấn Khải nhìn cậu buồn cười.

- Ngày cưới cậu còn nói là không uống được rượu, bây giờ lại mang bộ dạng của một con sâu rượu thế kia? Vương Nguyên, ngày đó cậu lừa tôi phải không?

Vương Nguyên thanh minh.

- Nồng độ cồn của rượu vang cao hơn rượu gạo rất nhiều.

Vương Tuấn Khải lại giả bộ tỏ vẻ thất vọng trêu chọc cậu.

- Thật sự còn am hiểu về rượu như vậy? Cậu lừa tôi thật rồi.

Hai người câu qua câu lại không ngừng trêu chọc nhau, mà đa phần đều là Vương Nguyên bị Tuấn Khải làm cho tức giận. Cứ như vậy một người nướng thịt một người ăn, không khí xung quanh bàn ăn càng thêm rôm rả.

Tới khi hai người ra về thì trời cũng đã tối, Vương Nguyên bước sau Vương Tuấn Khải, trên tay xách hai phần thịt nướng cho mẹ và anh Vương Phong ở nhà.

- Cả bữa đều là tôi ăn, anh ngay cả một miếng cũng không đụng?

Vương Tuấn Khải một bên mở cửa xe, một bên nhìn cậu nói.

- Cái thứ đó chỉ hợp khẩu vị của cậu thôi, tôi không thích.

Vương Nguyên bĩu môi.

- Không phải anh là người rủ tôi tới trước sao?

Kết quả lại bày ra bộ dạng kén ăn như vậy, Vương Tuấn Khải bước vào trong xe, trước khi đóng cửa lại còn kịp nói.

- Cũng vì cậu thích thôi.

Vương Nguyên bất chợt liền khựng lại, Vương Tuấn Khải vừa nói là vì cậu thích sao? Là vì cậu thích cho nên cho dù là nơi không muốn tới hắn cũng vẫn sẽ đáp ứng cậu? Nghĩ tới đó, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên lại đập nhanh hơn một chút.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trong xe, thấy người kia lại như người mất hồn mà ngẩn ra nữa rồi, cho nên bấm còi một tiếng giục.

Vương Nguyên giật mình ngẩng đầu nhìn sau đó vội vàng chạy tới ghế sau mở cửa ra, bất giác tự cắn môi, cậu lại nghĩ linh tinh nữa rồi. Bản thân có phải là đồ ngốc hay không? Chỉ một câu nói của Vương Tuấn Khải cũng khiến cậu cảm động cho được?

Hai người lái xe trở về, trên đường chuyện trò dăm ba câu. Đột nhiên Vương Nguyên nhận ra chuyện gì đó liền giật lưng ghế Vương Tuấn Khải một cái.

- Chờ đã, dừng lại.

Vương Tuấn Khải còn tưởng chuyện gì gấp vội vàng dừng lại, Vương Nguyên nhìn ra ngoài cửa xe.

- Quán đó... không phải là đang mua hai tặng một sao?

Vương Tuấn Khải lừ mắt nhìn cậu một cái, Vương Nguyên mở cửa xe bước ra.

- Chờ một lát, tôi sẽ quay lại liền.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trong xe, nhìn Vương Nguyên đang chật vật chen chúc trong đám người dành mua bánh mỳ thịt, kết quả hơn mười lăm phút sau cậu quay lại với hai bịch bánh mỳ lớn. Vương Tuấn Khải nhìn túi nilon trên tay cậu, khẽ nhíu mày.

- Cậu mua gì nhiều như vậy?

Vương Nguyên cười khì khì.

- Hiếm khi mới có dịp giảm giá như vậy mà.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ không nói thêm câu gì nữa, bắt đầu khởi động xe lái đi. Hai người không trực tiếp về nhà, theo hướng chỉ của Vương Nguyên, xe lái tới một cô nhi viện.

Cô nhi viện Ánh Dương nằm ở gần một vùng ngoại ô phía nam, tuy vẫn chưa hẳn thuộc về ngoại thành nhưng nơi này khá yên tĩnh, so với thành phố tấp nập ngoài kia thì nơi này thanh bình hơn nhiều. Khu vực ở đây không có nhiều đèn đường, tiếng xe cộ ngoài kia cũng không vươn tới được.

Đường khá hẹp, xe không tiến vào sâu hơn được. Vương Tuấn Khải đỗ xe ở bên ngoài, hai người mỗi người một túi nilon lớn xách vào trong, đường dẫn vào trong ngõ phủ một lớp rêu phong, bị giầy vải đạp lên có mùi hăng nồng nhẹ.

- Những đứa trẻ ở đây rất đáng yêu, cũng rất tội nghiệp, đều là bị cha mẹ bỏ rơi. Trưởng cô nhi viện là một nữ tu dòng Mến Thánh Giá của nhà thờ Đức Mẹ Vô Nhiễm, bà là người rất tốt.

Hai người vừa đi vào trong Vương Nguyên vừa kể chuyện, Vương Tuấn Khải chỉ im lặng lắng nghe, thoáng cái mà hai người đã vào bên trong viện cô nhi. Chỉ là một mái nhà lợp tôn tạm bợ, xung quanh trồng rất nhiều rau xanh. Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn, từ ngoài cổng đã nghe được tiếng trẻ con cười nói.

Vương Nguyên bước vào, bọn trẻ nhanh chóng nhận ra cậu nên chạy tới.

- Nguyên Ca!

Vương Nguyên bỏ bịch nilon trên tay xuống sàn, ngồi xổm xuống ôm lấy mấy đứa nhóc đang vui vẻ chạy tới. Vương Tuấn Khải đứng ở ngưỡng cửa, bất giác ngẩn người chẳng biết phải làm gì. Không khí này, thật sự giống như gia đình vậy, những đứa trẻ đó không hề có cảm giác lạ lẫm.

Vương Nguyên mang bánh ra phân phát cho bọn trẻ, tới khi ngẩng đầu nhìn thấy Tuấn Khải đang đứng ở cửa liền vẫy tay gọi hắn.

- Anh làm gì thế? Mau lại đây.

Vương Tuấn Khải ậm ừ bước vào, bắt chước Vương Nguyên mang bánh ra bắt đầu chia cho bọn trẻ. Đứa bé gái vừa nhận bánh của Tuấn Khải, vừa híp mắt cười.

- Anh đẹp trai, cảm ơn anh!

Đứa bé nói xong liền chạy đi hòa lẫn vào với đám bạn, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ cười. Trẻ con bây giờ cũng dẻo miệng thật đấy.

Bánh mỳ phát cho bọn trẻ vẫn còn dư, Vương Nguyên mang một chiếc đưa cho Vương Tuấn Khải.

- Này, phần của anh.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn một cái kỳ thị.

- Tôi không ăn.

Vương Nguyên tự tiện dúi chiếc bánh vào tay hắn, sau đó lấy một chiếc khác bắt đầu bóc vỏ.

- Anh kén ăn gì chứ? Hồi nãy cũng đâu có ăn gì.

Vương Tuấn Khải buồn cười.

- Cậu ăn như heo vậy.

Vương Nguyên không bận tâm lời trêu chọc của Vương Tuấn Khải, há miệng cắn một ngụm bánh. Cái bụng của cậu con trai này thật sự lớn.

Bên ngoài có tiếng xe, Vương Nguyên nhìn ra ngoài thì ra là dì trưởng cô nhi viện đã về. Cậu và Tuấn Khải đứng dậy đi ra ngoài, dì trưởng cô nhi viện nhìn thấy cậu liền vui vẻ cười.

- Nguyên Nguyên tới chơi à?

Vương Nguyên gật đầu.

- Vâng, con mới tới chơi.

Dì trưởng cô nhi viện xuống xe, tháo chiếc quạt ở phía sau xe xuống, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chạy tới giúp dì một tay.

- Dạo gần đây thời tiết nóng lên, bọn trẻ thường khóc nháo.

Cô nhi viện này không nhận được nhiều tài trợ, cơ sở vật chất vẫn còn tồi tàn. Ngôi nhà cũng chỉ có thể lợp mái tôn, nắng chiếu vào rất nóng.
Ba người chuyện trò vài câu, dì trưởng cô nhi viện giữ hai người ở lại ăn cơm nhưng Vương Nguyên lấy cớ từ chối khéo. Đến lúc ra về cũng đã tầm gần tám giờ tối rồi, hai người lại đi bộ ra khỏi con hẻm. Người dân ở đây không náo nhiệt, trời chỉ mới vừa tối không khí xung quanh đã cực kỳ an tĩnh, trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân chậm rãi của hai người.

Vương Tuấn Khải bỏ hai tay trong túi quần, vừa bước đi vừa hỏi.

- Cậu hay tới đây lắm sao?

Vương Nguyên cúi đầu nhìn đường ở dưới chân, khẽ lắc đầu.

- Không, thi thoảng thôi. Tôi cũng không có nhiều tiền để mua đồ cho bọn trẻ.

Vương Tuấn Khải khẽ cười lại trêu chọc cậu.

- Vậy là hôm nay cậu có tiền sao?

Vương Nguyên tỏ vẻ tự hào.

- Không phải ngày hôm qua mới kiếm tiền sao? Chú Trần nói vì tôi phát được nhiều tờ quảng cáo cho nên thưởng thêm một khoản tiền.

Vương Tuấn Khải lại hỏi cậu.

- Là tiền hôm nay mua bánh cho bọn trẻ à?

Vương Nguyên gật đầu.

- Tôi cảm thấy bản thân làm việc hết mình và được trả như vậy đã là thỏa đáng rồi, số tiền thưởng này nên chia cho những người không được may mắn như tôi.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, bất giác ánh mắt cũng chợt lắng lại. Vương Nguyên cậu may mắn lắm sao mà nói người khác không được may mắn như mình? [(◐∇◐*)]

Đột nhiên lại cảm thấy thật buồn cười, người con trai này mở miệng ra luôn nói đồng tiền đối với cậu là quan trọng nhất nhưng lại sẵn sàng mang tiền thưởng của mình đi chia cho những người hoàn toàn chẳng có chút máu mủ ruột thịt nào. Lúc nào cũng nói trong cuộc đời này phải coi trọng bản thân lên trên hết vậy mà lại chen lấn trong đám người đông đúc mua bánh mỳ giảm giá cho bọn trẻ con trong cô nhi viện.

Lại nghĩ tới trước đây, Vương Nguyên ngoài miệng nói kết hôn với hắn cũng chỉ vì tiền, vậy mà trong khoảnh khắc hắn hoàn toàn trắng tay người con trai ấy vẫn không hề bỏ mặc hắn.

Vương Nguyên, rốt cuộc con người cậu có bao nhiêu mặt tốt? Phải làm thế nào mới hiểu hết được con người của cậu đây?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro