Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chuyến bay từ Anh về Trung Quốc đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn." - Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cậu thiếu gia nhà Vương thị tỉnh giấc.

- Về rồi cơ à? - Cậu - Vương Nguyên - Đại thiếu gia nhà Vương thị uể oải nói.

- Xuống thôi! Về nhà thật rồi đấy! - Lưu Chí Hoành - con nuôi nhà Vương thị kêu lên. Nó cũng là bạn thân của Vương Nguyên từ hồi mẫu giáo.

Hai chàng mĩ nam bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong bốn cái vali. Mãi hai người mới lết được ra tới cửa.

10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 giờ...

- Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? - Chí Hoành than thở.

- Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi.

- Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa về được.

Hai cậu thiếu gia lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì.......

"Rầm" "Rầm"

- Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? - Một giọng nam tính vang lên. Đó là anh - Vương Tuấn Khải, tổng giám đóc công ty KR. Đi ra đón vợ tương lai mà lại bị vướng vài cuộc họp gấp. Thế là họp xong liền tức tốc chạy đến.

- Ui da, đau quá à. Đi đứng kiểu gì thế? - Một giọng của người con trai khác vang lên. Đó là Dịch Dương Thiên Tỉ - bạn thân của Vương Tuấn Khải. Thiên Tỉ cũng là con nuôi nhà Vương gia, phó giám đốc công ty KR chỉ sau mỗi anh.

Còn Vương Nguyên và Chí Hoành thì sao? Hai người ấy đang nằm trên người nhau. Một cảnh tượng rất ư là "nóng". Hai người liền đứng dậy, đi lấy vali rồi quay lại chỗ hai người con trai kia.

- Hai người đi kiểu gì vậy? - Vương Nguyên mắng.

- Làm tụi tôi ngã mà còn đó mắng nữa hả? Đi phải nhìn đường chứ. - Chí Hoành cũng tiếp lời.

Hai chàng trai đứng dậy,phuir quần áo rồi lại chạy tiếp. Trước khi đi không quên nói một câu:

- May cho các cậu bọn tôi đang bận. Đừng để bọn tôi gặp lại.

- Thách các anh đó. Không có duyên gặp lại đâu. - Hai cậu đồng thanh.

Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ chạy thẳng ra chỗ sân đậu máy bay nhưng chẳng còn ai trên chiếc máy bay ấy. Hai người đành lắc đầu quay về.

Cùng lúc đó, Vương Nguyên và Chí Hoành đã yên phận trên chiếc xe taxi về biệt thự của mình.

------- NGÀY HÔM SAU -------

"Cốc cốc cốc"

- Hai thiếu gia dậy đi ạ! Lão gia muốn gặp hai cậu. - Bác quản gia Lý lên kêu hai người dậy.

- Tụi con biết rồi. Bác xuống trước đi ạ. - Hai người đồng thanh.

Một lúc sau, Vương Nguyêm và Chí Hoành bước xuống với bộ đò đơn giản, nhào tới ôm cổ ông Vương.

- Các con về từ hôm qua mệt không? Hôm qua ba bận quá không đến được.

- Không có mệt lắm ba à. Ba cứ lo công việc đi thăm tụi con làm gì. Tụi con khỏe nhủ ba vậy đó. - Chí Hoành cười cười, ôm chặt ông Vương trong lòng.

- Đúng đó ba. Bọn con nhớ ba quá à. - Cậu hôn vào má ông Vương một cái.

- Nhớ ba thì ba đến thăm các con còn gì nữa. Thôi hai con ngồi xuống đi ba có chuyện muốn nói. - Lúc này mặt ông Vương rất nghiêm túc.

- Chuyện gì quan trọng lắm hả ba? - Cậu hỏi.

- À chuyện này là....là....mẹ các con muốn các con kết hôn ở tuổi 18.

- Cái gì ấy ạ? Năm sau ư? - Hai người hét vang cả nhà.

- Chuyện này khá gấp rút nên ba và mẹ đã chọn đối tượng rồi. Mai đi xem mặt nghe con. Ba về đây, công ty còn một số việc nữa.

- Ba à! Ba bỏ bọn con sao? Sao ba mẹ lại như vậy? - Cậu noid như sắp khóc.

- Chuyện này theo ý mẹ con mà! Ba đi nhé, mai ba qua đón.

-Con chào ba. - Chí Hoành nói mà mặt đen như than.

Ông Vương rời khỏi cũng là lúc hai người hét ầm nhà.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA. Sao lại phải lấy chồng chứ. Chết rồi.

- Hay mình đi trốn đi. - Cậu nói.

- Các người đâu, dọn đồ đi. Nhanh nhanh.

- Dạ xin lỗi hai thiếu gia. Lão gia có lệnh là không được cho hai cậu chủ ra ngoài cho đến khi có người đến rước hai cậu chủ đi.

Mặt Vương Nguyên và Chí Hoành tái mét. Không tin đó là sự thật.

- A đúng rồi. Lần này thì được rồi. Hehe. - Cậu kêu lên

- Nghĩ ra các gì à? Nói nói. - Chí Hoành hớn hở.

- Ờ ờ. Nghe nè.

Vương Nguyên thì thầm vào tai Chí Hoành điều gì đó mà làm cho cả hai cười khúc khích và gật đầu lia lịa.

Ngày mai xem mặt có chuyện vui đây......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro