Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người a! Vì cả hai nhà đều họ Vương nên mình sẽ kêu ba mẹ Vương Nguyên là ông Vương và bà Vương, còn ba mẹ Vương Tuấn Khải mình sẽ kêu là Vương lão gia và Vương phu nhân nha.

Vào truyện nào ~~~~~

----------------------------------

Tối hôm đó, Vương Nguyên cùng Chí Hoành dắt tay nhau đi mua đồ. Họ ra chợ đêm chứ không đến các shop quần áo hay giày dép mà họ hay đến. Hai người mua những bộ quần áo thật sự nhìn thấy "ua mề", dép thì mua dép tổ ông.

Xong xuôi, cả hai nhanh chóng về nhà rồi thử mọi thứ thì chẳng ai tin đó là hai thiếu gia nhà Vương thị cả. Họ đã lên kế hoạch để ngày mai ra mắt hai chàng rể.

Sáng sớm hôm sau, hai chàng thụ và hai chàng công đều được gọi dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến giờ đi xem mắt. Hai chàng công mặc com lê cực kỳ soái. Đến giờ, hai chàng đi lên xe riêng tới nhà hàng The Wing nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc.

Hai chàng thụ thì xin cáo không đi cùng ba mẹ mà đi bằng xe buýt. Đến nơi, ông Vương và bà Vương không nhận ra hai người, tưởng hai chàng trai thôn quê đi lạc. Mãi đến khi hai chàng giải thích, ông bà Vương mới tin và trách mắng.

- Hai đứa này hay nhỉ? Chúng mày định làm xấu mặt ba mẹ trước nhà thông gia ư? Đi chuẩn bị lại đồ ngay. - Bà Vương mắng hai người.

- Đúng đúng, đi nhanh. Ba sẽ cho người đưa hai đứa đi. - Ông Vương nói theo.

- Đừng mà ba. Làm thế để thử lòng hai chàng chứ ba, không nhỡ họ đồng ý vì gia cảnh nhà ta thì sao?

- Hai đứa chúng mày giỏi thế! Nhà Vương gia là nhà danh giá, công ty KR là của nhà họ, to hơn nhà chúng ta nhiều lần kia. Họ cần gù cái công tu cỏn con của ba chứ.

Vương Nguyên và Chí Hoành ngơ ngác. Không ngờ tới đó là nhà Vương gia - dòng họ nổi tiếng nghiêm giáo và làm ăm phát đạt khắp châu Á đến châu Âu.

Trong lúc còn chìm trong bất ngờ thì hai người đã bị ông bà Vương đút vào xe đến shop quần áo để thay đồ, sau đó còn make up nữa. Và tất nhiên kế hoạch của Vương Nguyên thất bại hoàn toàn.

Nhà Vương gia đợi khá lâu liền quay sang hỏi:

- Không lẽ hai thiếu gia nhà ngài bận việc gì mà mãu vẫn chưa đến? - Vương lão gia lên tiếng.

- Xin lỗi, chắc tắc đường. Xin gia đình đợi một lát. - Ông Vương cười trừ.

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra là hai chàng trai rất xinh đẹp và không kém phần quý phái làm cả hai người kia phải ngước lên nhìn.

- Ế! Là hai anh/hai cậu sao? - Bốn cái miệng đều nói.

- Mấy đứa biết nhau? - Giờ đến bốn cái miệng của hai bố hai mẹ.

- Bà à! Đây chính là hai cậu con trai mà con kể cho ba nghe ở sân bay đó. - Vương Tuấn Khải lên tiếng.

- Đúng đó ba. Ba cho người đi tìm họ đến để xử phạt hả? - Thiên Tỉ cũng tiếp lời.

- Haha đúng là duyên phận mà. Bốn đứa biết nhau thì tốt. Hai cháu, đây là hai đứa con của bác đó. - Bà Vương cười to.

- Chị đúng là hiểu tôi mà. - Vương phu nhân cười theo.

- Thôi ngồi xuống đi chứ. Đứng mãi mỏi chân ra. - Vương lão gia cất tiếng.

Cả 8 người ngồi xuống. Một lát sau, phục vụ bưng ra một đống sơn hào hải vị nhìn mà thèm. Hai ông bố bà mẹ ngồi nói chuyện với nhau, chủ yếu là nói về chuyện hôn sự của bốn người.

- Thưa ba mẹ, con xin ba mẹ cho hai cậu ấy về biệt thự chúng con ở được không ạ? Con cũng muốn chúng con tìm hiểu nhau.

- Được được, ý kiến hay, ta đồng ý. - Ông Vương hớn hở.

- Ông thông gia đồng ý thì tôi cũng đồng ý theo. - Vương lão gia tiếp lời.

- Chêta rồi Hoành ơi! Làm sao bây giờ? - Vương Nguyên ghé tai Chí Hoành thì thầm.

- Tớ cũng chịu. Thuyền đẩy đi đâu thì đí đấy thôi. - Chí Hoành cũng thì thầm đáp lại.

Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ mặt mày tươi rói. Thiên Tỉ lên tiếng:

- Xin ba mẹ cho chúng con đi về trước ạ. Bọn con muốn giúp hai cậu ấy dọn đồ.

- Mấy đứa cứ tự nhiên. - Bốn phụ huynh đồng thanh.

Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ đứng dậy và bế bổng một người lên. Tuấn Khải bế Vương Nguyên, Thiên Tỉ bế Chí Hoành. Bốn phụ huynh nhìn thấy thù mỉm cười gian tà.

- Sắp có cháu bế rồi. - Vương phu nhân lên tiếng.

- Bà nói phải. - Bà Vương đáp theo.

Vương Nguyên và Chí Hoành bị bế ra xe, mỗi người một xe theo người mà bế mình. Họ băng nhanh trên đường..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro