Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Tuấn Khải đang tắm thì Vương Nguyên nhận được cuộc gọi của một số máy lạ. Cậu do dự một lúc rồi bắt máy:

- Alo. Xin hỏi ai gọi thế ạ? - Vương Nguyên lên tiếng trước.

- Chào cậu! Cậu là vợ tương lai của giám đốc Vương Tuấn Khải phải không? - Một giọng nữ vang lên. Có lẽ là một cô gái trẻ.

- Vâng. Xin hỏi lại cô là ai? - Vương Nguyên có một dự cảm không lành.

- À, tôi là bạn thân của anh ấy. À.... tôi rất muốn gặp được người vợ tương lai của anh ấy. Cậu có thời gian cho ngày mai chứ? - Cô ta có vẻ bối rối.

- Vâng. Tôi rãnh vào buổi chiều và tối. Ta có thể gặp nhau nếu cô cho tôi một địa chỉ cụ thể.

- Ngày mai anh ấy có một buổi tiệc lúc 8 giờ. Cậu hãy bải anh ấy cho đi cùng, nhé?

- Vâng. Tôi sẽ đến. Chào cô.

"Tút tút" - Cô ta đã tắt máy.

Lúc này , Tuấn Khải từ trong phòng tắm bước ra.

- Ai thế em?

- Em không biết. Người ấy bảo là bạn của anh. Tối mai 8 giờ anh có tiệc phải không?

- Ừ! Sao em biết? - Tuấn Khải vừa nói vừa lau tóc.

Vương Nguyên tiến lại gần, lấy cái khăn của Tuấn Khải mà lau cho anh làm anh khá bất ngờ.

- Mai em đi với anh được không? Em vừa nhận được một cuộc điện thoại nói rằng là bạn của anh, muốn gặp mặt em ở buổi tiệc đó. Là nữ á.

- Anh muốn mời em đi còn không được nữa là.... Bạn nữ ư? Anh không có. Chỉ có mấy thằng bạn từ xưa thôi.

- Em không biết. Cứ cho em đi cùng anh nhé!

Tuấn Khải chỉ "ừm" một tiếng rồi bắt lấy tay Vương Nguyên, kéo vào lòng rồi hôn. Cậu cũng chẳng kháng cự, triền miên với anh một lúc lâu.

- Nhiều lúc em làm anh khó kiềm chế quá! - Tuấn Khải nói với cái giọng khàn khàn.

- Em có nói anh cần kiềm chế à? - Vương Nguyên tưởng Tuấn Khải kiềm chế hôn cậu

- Thật?

- Chẳng lẽ giả. Thích hôn thì cứ hôn. - Vương Nguyên tỉnh bơ nói.

Lúc này Tuấn Khải mới ngớ ra. Hình như Vương Nguyên không hiểu ý anh là gì thì phải. Thôi tha, sau này tha hồ...

- Chịu em đấy! Ngủ đi. - Vừa nói Tuấn Khải vừa tắt đèn, ôm Vương Nguyên ngủ.

Căn biệt thự lúc này cũng đã chìm trong im lặng. Cả Thiên Tỉ và Chí Hoành cũng ngủ rồi...

Hôm sau, Vương Nguyên diện một bộ vest màu xanh lục. Trông cậu lúc này không khác gì một thiên thần. Còn Chí Hoành và Thiên Tỉ không đi dự tiệc vì Chí Hoành bảo mệt nên Thiên Tỉ phải ở nhà chăm sóc. Vương Nguyên cùng Tuấn Khải lên chiếc xe mui trần đỏ, phóng vun vút trên đường...

Đến nơi, ai cũng nhìn Vương Nguyên và Tuấn Khải mà trầm trồ khen ngợi vì nhan sắc của hai người. Vương Nguyên đi bên cạnh khoát tay Tuấn Khải vì lúc trước anh có dặn:

- Phải khoát tay anh nếu không muốn làm bữa ăn của anh. Anh chưa ăn thịt con người bao giờ em ạ.

Đúng là đê tiện, dê xồm mà. Vương Nguyên đỏ mặt, đi cùng Tuấn Khải đến nhiêuc bàn chào hỏi.

Từ xa, một cô gái trẻ nhếch môi cười thâm độc:

- Chào anh, Vương Nguyên! Anh nghũ rằng vào "nhà" em dễ thế sao? Em sẽ cho anh biết bước được vào "nhà" em cần phải thế nào.

Vương Nguyên không hề hay biết, vẫn vui vẻ cười. Nhưng liệu có lâu hay không.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro