Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cứ loanh quanh mãi bên Tuấn Khải. Ở đây cậu đâu có quen ai. Dù nhà cậu là một dòng họ cao quý nhưng cậu chẳng bao giờ đồng ý đi dự mấy cái tiệc này.

Ba mẹ cậu cũng chiều, không ép, ép mỗi việc đám cưới. Đấy cũng là việc mà cậu nghe theo ba mẹ vì có làm gì được nữa đâu! Đời đúng là nhiều kiểu mà.

Đã đến lâu mà chẳng thấy cô gái nào đến. Vương Nguyên cứ bồn chồn. Như thấy điều đó, Tuấn Khải cười với các vị khách cực kì giả tạo rồi thì thầm bên tai cậu:

- Không thấy phải không? Anh đã nói là anh không có bạn thân nữ nào mà.

- Chẳng lẽ em bị leo cây? Mà cô ấy còn có số em nữa kia. - Vương Nguyên phụng phịu.

- Anh có phải thánh đâu mà biết. Thôi ra kia ngồi đi, đứng mãi em không mỏi chân à? - Tuấn Khải nói xong thì kéo Vương Nguyên đi.

Tuấn Khải và Vương Nguyên ngồi bên nhau, cùng nâng lên một li rượu đỏ, cụng li rồi uống. Bên cạnh anh và cậu là hai người phụ nữ khá trẻ, nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn. Vương Nguyên liền nghĩ ra một trò rất là "hiền lành":

- Chồng ơi! Hai người kia nhìn vợ ghê quá chồng ơi! Chắc vợ sắp chết rồi. - Vương Nguyên dựa đầu vào ngực Tuấn Khải, giọng nũng nịu, mắt như sắp khóc.

- Nghe thấy chưa hai cô em gái của anh? - Tuấn Khải quay sang hai cô gái.

- Không ngờ cũng bị anh phát hiện. Đúng là khó qua mặt anh trai. - Cô gái đầu tiên bỏ mặt nạ ra.

- Anh dâu kinh thật đấy. Em sợ rồi. - Cô gái tiếp theo không đeo mặt nạ.

Trời ơi, hai chị em sinh đôi? Anh có á?

- Em họ về bao giờ thế? - Tuấn Khải lên tiếng.

- Mới - Hai cô đáp gọn - Anh đừng báo với ba mẹ em. Lại phải sang Mĩ. Em ngán lắm rồi.

Hóa ra là em họ. Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

- Anh bò già mà ăn cỏ non thế này á?

- Ơ con này hư nhở? Anh mày mới 18, anh dâu thì 17. Cách mỗi một tuổi thì già ăn non cái gì nữa? - Tuấn Khải quay sang mắng yêu.

- Thế cơ? - Cô thứ hai hỏi kiểu như bất ngờ.

- Chả thế - Tuấn Khải đáp thẳng.

Vương Nguyên phì cười. Không ngờ anh em họ nhà này nhí nhảnh dễ sợ.

- Anh dâu, đây là Trương Mĩ là chị gái em. Còn em là Trương Tuyết. Bọn em có một điểm khác nhau là nốt ruồi ở tay nè anh. Em bên phải còn chị em bên trái.

- Thế hả? - Vương Nguyên hơna hở hỏi lại.

- Em nói làm gì kia chứ? Biết thì làm được gì? - Trương Mĩ nói với giọng mỉa mai.

Vương Nguyên đâu có nhận ra vù cậu đâu có biết một sự thật: tuy là anh em họ nhưng Trương Mĩ và Tuấn Khải từng yêu nhau trước khi Tuấn Khải phát hiện ra Trương Mĩ là em họ của mình.

Tuấn Khải coi Trương Mĩ là đồ chơi, nhưng Trương Mĩ thù một lòng một dạ với anh. Không ngờ anh bất ngờ báo tin cưới Vương Nguyên, Trương Mĩ khóc rất nhiều và muốn về "chăm sóc" anh dâu họ.

Vâng. Người bí ẩn mà đã gọi điện thoại cho Vương Nguyên chính là Trương Mĩ - một người con gái hiểm độc.

Có điều Trương Mĩ lại có một đứa em Trương Tuyết cực kỳ tốt bụng, yêu đời và yêu quý Vương Nguyên ngay lần đầu gặp mặt. Tuấn Khải luôn coi Trương Tuyết là em ruột và cô cũng vậy.

- Em làm sao vậy Mĩ? Đừng nói anh dâu như vậy. - Tuấn Khải khó chịu.

- Thế phải nói thế nào hả anh? Chẳng lẽ nói câu giả tạo "anh dâu yêu quý"? - Trương Mĩ nhấn mạnh cụm từ "anh dâu yêu quý".

- Không cần. Cứ gọi là Nguyên là được rồi. - Vương Nguyên cố nói. Cậu cảm thấy hình như mình bị xúc phạm.

- Anh thấy rồi chứ? - Cô ta cười nữa miệng.

- Thôi nào. Anh ơi, cho bọn em ở nhà anh với nhé! Bọn em không về nhà đâu. - Trương Tuyết lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quặc này.

- Được mà. Cứ đến ở đi. Anh sẽ giới thiệu bạn thân của anh nhé.

Cả bốn ra về. Trương Mĩ một lần nữa nhếch môi cười nửa miệng có phần chua xót và nham hiểm:

- Khải sẽ chỉ là của tôi thôi. Đừng cố động vào. Và cũng không được nữa. Tôi sẽ cho anh thấy sự đau khổ và cái chết nó như thế nào....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro