Chap 1:Em sẽ là vợ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  *Thành phố X*

Từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, cơn gió mùa hè dịu dành nâng niu những tia nắng còn sót lại sau hoàng hôn.

Trên bãi biển thành bình, một bóng người xinh xắn thoải mái hòa mình vào làn gió mát, đôi mắt khẽ nhắm hờ từ từ cảm nhận khoảnh khắc bình yên tưởng chừng như vô tận.

*Bốp**Bốp*Một thứ âm thanh mang tính chất "bạo lực" vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trên bãi biển Yalong Bay. Vương Nguyên khó chịu nhíu mày nhưng sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức.

  *Bốp**Bốp*

Hàng loạt những thứ âm thanh khiến người khác khó chịu lại vang lên, chàng trai duy nhất có mặt trên bãi biển hiện tại vẫn bướng bỉnh chìm vào thế giới của riêng mình, phó mặc mọi thứ cho thời gian.  

  "Sao hả? Cậu ấm của tổ chức mafia Knight đây sao?" Một giọng nói cợt nhả vang lên, nghe thôi cũng đủ biết đây là một tên chẳng ra gì.

"Hừ, đừng vội mừng nhanh như thế ông bạn ạ." Lại một giọng nói khác lạnh lùng cất lên, tuy có dễ nghe hơn nhưng chất giọng khiến người khác không khỏi rùng mình sợ hãi.  

  "Tụi bây, đánh nó tiếp cho tao!"

*Bốp**Bốp*

Lại là thứ âm thanh đáng nguyền rủa ấy... Lúc này, cậuk không thể chịu đựng thêm được nữa, đôi mắt đẹp ẩn hiện sau hàng mi cong vút đang trở nên vô cùng sắc bén. Cơn giận đến đỉnh điểm, cậu tức giận hét lên:  

  "Này! Làm cái quái gì vậy! Có biết các người đang làm phiền người khác không?" Vừa quay người lại, cảnh tượng trước mắt càng làm cậu thêm phần giận dữ.

Một đám người bặm trợn mặc áo vest đen đang vây đánh một chàng trai trạc tuổi cậu, tuy gương mặt chàng trai ấy có nhiều thương tích những cũng phải công nhận rằng... anh chàng này rất rất đẹp trai, chưa kể đến cách ăn mặc đầy phong cách của anh ta.

 Trông thấy cảnh tượng này, "tình mẫu tử" trong lòng lại bùng phát, không thể nén được cảm xúc của mình, cậu bước từng bước đến gần đám người ấy, mặc dù trong lòng có chút căng thẳng và sợ hãi.

Chẳng mấy chốc, cả chục ánh mắt đổ dồn về phía cậu, trong đó bao gồm ánh mắt ngạc nhiên của anh chàng xấu số. Đứng trước mặt chàng trai ấy, sau đó quay lưng lại, cậu thu hết can đảm dang rộng hai tay che chở cho chàng trai phía sau.  

  "Cả một đám mà lại đánh một người, các người không thấy xấu hổ sao?" Người cậu run nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh quát vào mặt đám người kia.

Dù gì cũng không thể tha thứ cho một hành động hèn hạ như thế của đám người kia nhưng chàng trai kia nhìn sơ cũng đâu phải hạng yếu đuối, tại sao lại không hề kháng cự đám người bặm trợn này cơ chứ?

  "Cậu em không liên quan nên đừng xen vào. Nếu gương mặt xinh xắn này có một vết sẹo thì thật đáng tiếc đấy." Một tên bước ra, đưa tay nâng mặt chàng trai gan dạ trước mặt lên xem xét, giọng điệu bỡn cợt.

"Đừng chạm vào tôi!" Không để bị dồn về thế bị động, cậu gằn giọng, hất bàn tay kia ra khỏi mặt mình, tiện thể quay sang chàng trai thì thầm. "Khi nào tôi ra hiệu thì anh chạy nhé."  

  Bình tĩnh... phải thật bình tĩnh! Cần phải gây sự chú ý của những tên đó, may ra còn có thể giúp chàng trai kia có cơ hội chạy thoát! Cậu bắt đầu sải bước tiến đến gần đó, nở một nụ cười dịu dàng, đôi môi cong cong trông như một thiên sứ đang tỏa sáng trong màn đêm tĩnh mịch.

"Hơ." Tên đứng đầu ngẩn người ra nhìn, sau đó lắc lắc đầu, tiếp tục hạ giọng. "Đây không phải việc của cậu, đừng xen vào, nếu không đừng có trách chúng tôi ác."  

  Cậu bé nhỏ vẫn không màng để tâm, tiếp tục tiến đến gần đến đám người trước mặt, bất giác tên đứng đầu lùi về sau một bước. Đứng đối mặt với đám người hung tợn ấy, cô hít một hơi thật sâu, ngoảnh mặt về phía sau hét lớn:

"Mau chạy đi!"

Cùng lúc ấy, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau.  

  *Tách*

Sau tiếng búng tay đó, xung quanh xuất hiện vô số những người áo đen khác, nhanh chóng vây kín đám người lúc nãy. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ngước mặt lên và bắt gặp một đôi mắt khác cũng đang nhìn mình.

  "Em... tên gì?" Giọng nói trầm ấm vang lên, đôi mắt màu hổ phách đang chăm chú nhìn cậu.

Cậu ngớ người, không ngờ trong khung cảnh hỗn loạn như thế mà anh ta vẫn còn có tâm trạng để làm quen. Đúng thật là...

  "Vương Nguyên." Theo phép lịch sự, cậu mỉm cười thân thiện trả lời, bàn tay ngượng ngùng đẩy đẩy tay anh ta ra.

"Vương Nguyên." Anh chàng lặp lại tên Vương Nguyên một lần nữa, nét mặt hơi khó hiểu.

  "À, bây giờ tôi có việc phải đi rồi." Vương Nguyên như sực nhớ ra một điều quan trọng, nở một nụ cười khiêm tốn.

Hiểu được cậu đang ám chỉ thứ gì, chàng trai lập tức buông tay ra, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất xa dần.  

  "Thiếu gia, cậu bé ấy là ai vậy?" Một người đeo kính đen cung kính chào chàng trai ấy, cất tiếng hỏi.

"Vương Nguyên..." Bàn tay hụt hẫng trong không trung vừa rồi được cho vào túi. Chàng trai cười bí ẩn, điềm tĩnh đáp ngắn gọn, "... vợ chưa cưới của tôi."(Bin:Gặp lần đầu mà đã bảo người ta là vợ chưa cưới của anh)

  ***

"Mẹ, con về rồi." Sau gần hai tiếng đồng hồ ngồi xe bus về nhà, cậu bé đáng yêu tái mặt mở cửa, cười gượng.

Chết rồi, chết thật rồi! Trễ giờ quy định rồi! Làm sao đây? Cánh cửa của căn biệt thự nguy nga vừa mở ra, đã có một luồng "xung khí" lập tức tấn công trực diện, khiến cả người cậu run lên vì ớn lạnh!

  "Đây, va li của con." Một chiếc va li màu lục được "trang trọng" đưa cho cô, kèm theo một nụ cười đầy sát khí.

"Mẹ! Đừng mà!!!" Vương Nguyên vội vã nắm lấy bàn tay "ngọc ngà" của mẹ lay lay, đôi mắt chớp chớp cầu xin. "Lẽ nào mẹ lại nhẫn tâm đuổi con đi như thế?"  


Tàn nhẫn... đúng là tàn nhẫn mà! Đối xử với con trai mình như thế, mẹ không cảm thấy xót xa hay sao?

"Đuổi? Ai đuổi con?" Gương mặt mẹ cậu nghệch ra, nụ cười trên môi tắt hẳn.

  "Mẹ chứ còn ai? Nếu không đuổi con ra khỏi nhà thì tại sao lại đưa cho con cái va li này?" cậu nheo mắt nhìn mẹ mình, nghi hoặc hỏi.

Càng lúc Vương Nguyên  càng cảm thấy khó hiểu, chính bà Vương vừa đưa hành lý vừa nở một nụ cười "giết người" mà lại nói không đuổi cậu nếu vậy thì là gì?  

  "Con sẽ đến nhà chồng sống một thời gian." Bất giác bà Vương thở dài, đôi mắt lặng lẽ quan sát chiếc BMW màu đen bóng loáng ở đối diện nhà.

"Chồng? Chồng nào?"Vương Nguyên ngơ ngác hỏi, giọng nói hơi nghẹn lại.  

  Tại sao chỉ về trễ một chút,  lại có chồng thế này? Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy? Người ta vẫn còn ngây thơ, chưa muốn lấy chồng cơ mà, đã thế người chồng danh nghĩa này cô đã bao giờ được thấy mặt đâu cơ chứ!

Vẫn chưa kịp có thêm bất kỳ phản ứng nào từ hai phía, đột ngột một giọng nói quen thuộc cất lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

  "Em sẽ là vợ tôi!"

Giọng nói lạnh lùng nhưng dứt khoát ấy vang lên, Vương Nguyên giật mình quay người lại. Trước mắt cậu, chàng trai lúc nãy đang đứng tựa người vào chiếc BMW bóng loáng, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo.  

  Bất chợt chàng trai bước đến trước mặt cậu, nụ cười trên môi dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh nhạt đầy thuyết phục. Anh ta không phải là chàng trai lúc nãy hay sao? Tại sao anh ta lại ở đây?

Trong tích tắc, khi đôi mắt hai người gặp nhau, thời gian như ngừng lại.

1s...

2s...

3s...

  Á! Sao anh lại ở đây?"Vương Nguyên ngạc nhiên chỉ vào mặt chàng trai đang đứng trước mặt, giọng nói vô cùng kích động.

"Tôi đến để đón em." Chàng trai mỉm cười, nơi khóe môi vẫn còn một vết bầm sau cuộc ẩu đả vừa rồi.  

  Nụ cười kia... khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an.

"Đón tôi?" Bất giác lùi một bước, cậu cười gượng. "Anh à, chắc anh nhầm người rồi."

Cậu lùi một bước, chàng trai ấy lại tiến lên một bước, đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cậu.  

  "Không nhầm đâu. Em là Vương Nguyên..." Khuôn mặt chàng trai ấy áp sát mặt Vương Nguyên, nhấn mạnh từng chữ, "...vợ - của - tôi!"

Tuy nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt đó nhưng cậu có thể cảm nhận được sát khí trong nụ cười thân thiện ấy.

  Vợ? Vợ là thế nào? Tại sao tự nhiên anh ta lại gắn cho cậu cái mác là vợ của mình cơ chứ?

"Ha ha, anh đùa vui quá!"cậu quay mặt sang hướng khác, tránh ánh nhìn của chàng trai trước mặt.  

  Bất ổn! Lúc này, ngoài việc ra sức phủ nhận lời tuyên bố "kinh hoàng" của chàng trai trước mặt, thật sự cậu không thể làm gì hơn ngoài việc tự mình phản kháng.

"Tôi không đùa..." Đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên, chất giọng của chàng trai ấy càng lúc càng trở nên băng giá, "... Vương Tuấn Khải, tên của tôi, nhớ chưa?"  

  "Nh... nhớ rồi." Bất lực trước hoàn cảnh hiện tại, cậu cúi gằm mặt, ấm ức trả lời.

Trong tình trạng hiện giờ, tốt hơn hết là cứ ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của "bậc thần thánh"!  

"Tốt!" Vương Tuấn Khải cười nhạt, sau đó quay sang bà Vương, nở một nụ cười độc đoán. "Con có thể đưa cô ấy đi được chưa?"

"Ờ... Con cứ tự nhiên." Gương mặt rạng rỡ như vừa trút được gánh nặng của bà Vương như một đòn tâm lý giáng mạnh vào Vương Nguyên, lúc này cậu đang ngước lên nhìn mẹ mình với đôi mắt giận dữ.

  Tuấn Khải hất mặt về phía chiếc va li màu lục trước cửa với một tên mặc vest đen. Hiểu ý, hắn ta vội vàng chạy đến xách chiếc va li bỏ vào cốp xe.

"Đi thôi." Bàn tay anh nắm chặt tay cậu lôi đi, sau đó lịch sự mở cửa xe cho cậu.  

Vương nguyên miễn cưỡng bước vào, không thèm ngoảnh mặc nhìn mẹ mình lần cuối. Thật không thể chấp nhận một người mẹ yên tâm giao con mình cho một con người có danh phận như anh ta được! Mẹ à, anh ta là mafia đấy! Là mafia! Không lẽ mẹ không biết sao?!

"Nguyên Nguyên, bảo trọng nha con!" Bà Vương đứng trước cửa gọi với theo, vẫy vẫy tay tạm biệt.  

  Chiếc xe khuất dần trong màn đêm, bà buông thõng tay, khẽ thở dài. Hy sinh con trai để chuộc lại sự an toàn cho những người còn lại trong gia đình, thật sự bà không đành lòng nhưng cũng không còn cách nào khác...

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự xanh lam rộng lớn, mang đậm phong cách phương Tây... Tên vệ sĩ mặc vest đen nhanh chóng xuống xe, mở cửa rồi tiếp tục lái xe vào bên trong.  

  Thảm cỏ trải dài suốt dọc con đường rải đầy sỏi, những ánh đèn mở ảo kết hợp với ánh trăng khuya vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. Bước chân vào ngôi nhà tráng lệ, cậu tròn mắt dò xét xung quanh, mơ mơ màng màng như chưa tỉnh mộng.

"Thiếu gia đã về!" Vô số những cô gái trong bộ trang phục người hầu đứng tạo thành lối đi, cung kính cúi đầu trước anh.

  Cậu có phần hơi ngạc nhiên nhưng cũng im bặt, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

"Theo tôi." Một giọng nói lạnh lùng cất lên, phá vỡ dòng ảo tưởng miên man đang ẩn hiện trước mặt cậu.

  Cậu ngượng ngùng bước theo sau anh , đôi mắt nâu trong sáng chớp chớp dò xét xung quanh. Căn nhà này quả thật rất tráng lệ, ngay cả cầu thang cũng được chạm khắc cầu kỳ!

Đi mãi, đi mãi... Đến tận tầng ba, Tuấn Khải nắm tay Vương Nhuyên kéo vào một căn phòng. Một căn phòng được trang trí theo loại kiến trúc giống hệt kiểu phòng của một nàng công chúa, xung quanh chỉ có hai gam màu xanh và trắng, chiếc giường nhỏ xinh được đặt ở phía góc phòng.  

  "Woa! Đây là phòng của tôi thật sao?" Không kềm lòng được, đôi đồng tử cậu mở to hết mức, ngước lên nhìn anh  nghi hoặc.

Không ngờ mình lại có thể sống trong một căn nhà nguy nga và tráng lệ đến mức này, có nằm mơ cậu cũng không thể tin được! Liệu anh ta có phải là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích không?  

  Từ phía bên kia, Tuấn Khải không trả lời, chỉ gật gật đầu.

"Ngày mai em sẽ đến trường cùng tôi." Anh nói chậm rãi, đôi đồng tử ngời sáng chú mục vào cô. "Sẽ có người mang hành lý lên cho em, nên em không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả."

  "Nhưng..." Chưa kịp nói hết câu, ngón tay thon dài của anh đã đặt nhẹ lên đôi môi mang sắc hoa anh đào kia, chặn ngang câu nói.

"Tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, em cứ yên tâm. Phòng tôi ở kế bên, có việc gì cứ sang đó tìm." Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Tuấn Khải quay lưng bước đi.  

  Chợt một bàn tay nắm lấy vạt áo của anh, giọng nói hơi nghẹn lại vang lên.

"Tại sao anh lại gọi tôi là vợ của anh?" Cậu nhìn anh nghi hoặc, đôi môi hơi mím lại cất tiếng hỏi.

  Dĩ nhiên đây sẽ là câu hỏi đầu tiên được đặt ra, vì không ai có thể không thắc mắc khi đột ngột trở thành vợ của một người mà mình không hề quen biết... Đặc biệt người "không quen biết" ở đây lại là con trai của người đứng đầu tổ chức mafia Knight.

"Chuyện đó em không cần quan tâm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."Tuấn Khải chỉ lắc đầu, gương mặt đăm chiêu nhìn cậu.

  Anh nhẹ nhàng kéo tay Vương Nguyên ra khỏi áo mình, quay lưng bước ra khỏi phòng cậu, bóng dáng ấy từ phía sau trông vô cùng cô độc nhưng cũng không kém phần xấc xược!

Vương Nguyên thở dài một tiếng, cậu mệt mỏi nằm lên chiếc giường kiểu công chúa được dành riêng cho mình, nhắm mắt lại...

***  

  Những tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa, đánh dấu cho một sự khởi đầu mới...

"Này, Ái Hy, dậy đi!"

Tuấn Khải ngồi xuống giường, lay lay người Vương Nguyên nhưng dường như nàng chàng trai bướng bỉnh này vẫn chưa muốn tỉnh dậy sau một đêm dài ngon giấc.


"Ưhm... tránh ra! Để tôi yên." Cậu nhíu mày, giọng nói hơi khó chịu vì bị đánh thức.

"Dậy mau!" Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đương nhiên anh cũng thế. Anh tức giận quát lên nhưng cậu vẫn vùi đầu trong đống chăn gối.

  "Hừ, nếu em không dậy thì để tôi ngủ với em." Giọng nói lạnh băng vang lên, sau đó Tuấn Khải trèo lên giường cậu, kéo chăn đắp và bắt đầu... ngủ!

"Ưhm." Cảm giác rộng rãi thoải mái lúc nãy được thay bằng cảm giác chật hẹp khó chịu, cậu cựa mình, từ từ mở mắt.

  Ngay lập tức, một gương mặt điển trai đang nhắm mắt đầy miễn cưỡng xuất hiện trước mắt cậu với khoảng cách chưa đầy hai tấc, bất giác gương mặt cậu đỏ ửng lên, theo sau đó là tiếng la hét thất thanh.

"Á! Anh làm cái quái gì vậy? Biến ra khỏi phòng tôi mau!"Cậu bật dậy, lấy gối liên tục đánh vào anh, gương mặt từ màu đỏ chuyển sang một màu trắng bệch.  

  "Là do em chứ..." Anh nói chậm rãi, thực sự anh rất có khiếu chọc tức người khác.

"Mau ra khỏi phòng cho tôi! Tôi cần phải thay đồ!" ÁCậu tức giận quát lớn, đứng dậy đẩy anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ!  

  Đột ngột trở thành vợ một thiếu gia của tổ chức Knight khét tiếng.

Đột ngột rời xa gia đình và bị đẩy đến cái dinh thự xa hoa này.

Đột ngột mất đi hai chữ gọi là "tự do", trở thành con rối trong một vở kịch được sắp đặt sẵn.

Đúng là không thể tin được mà!  

  *Trường đại học Star*

Đến cổng trường, tên cận vệ kia nhanh chóng mở cửa xe cho Tuấn Khải. Anh bước ra khỏi xe, đưa tay về phía cậu, đôi mắt mang vẻ "uy hiếp".

Cậu nhíu mày, hất mặt, gạt tay anh ra và bước xuống xe. Bàn tay anh ngượng ngùng trên không trung, sau đó rút về, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cảm. Anh bước đến gần cậu, ghé sát tai cậu thì thầm  

  "Nếu em không ngoan ngoãn, chưa biết gia đình em sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Tuấn Khải nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói. "Đáng ra em không nên làm phật ý tôi."

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu mím môi, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm anh, cả người khẽ run lên. Chợt đôi mắt nâu trong sáng kia sáng lên, gương mặt cậu nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt chớp chớp ngây thơ.  

  "Chồng yêu!" Hai chữ thân mật từ giọng nói ngọt ngào được Vương Nguyên nâng cấp, tất cả mọi người có mặt tại đó đều quay sang nhìn.

Cậu vênh mặt, trên gương mặt lộ rõ nét hài lòng trước hành động "táo bạo" của mình, nhìn Tuấn Khải cười thích thú. Ai bảo dám uy hiếp cậu cơ chứ!  

  Một vài người dường như quen biết với Tuấn Khải, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đó là Vương Tuấn Khải  mà, sao cậu bé kia lại gọi anh ta là chồng?"

"Thôi rồi! Vương Tuấn Khải đi học lại rồi!"

"Sẽ lại có chuyện cho xem."  

  Vô số những lời bàn tán khác nhau liên tục vang lên nhưng gương mặt anh vẫn vậy, giữ nét lạnh lùng vô cảm. Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Nguyên, đôi mắt sâu thẳm vô cùng phức tạp. Một vòng tay ôm ngang eo khiến cậu giật mình, sau đó anh bắt đầu bước vào trường, dĩ nhiên Vương Nguyên cũng bị lôi theo.

  "Này, anh và tôi có học cùng lớp không vậy?" Vương Nguyên miễn cưỡng bước theo Tuấn Khải, nở một nụ cười hết sức khiêm tốn.

"Không."

  "Vậy tại sao anh cứ lôi tôi đi thế?" Cậu khó chịu đẩy đẩy bàn tay đang đặt ngang eo mình, giọng nói pha chút tức giận.

Vương Nguyên có cảm giác mình giống như một thứ hàng hóa, vô tri vô giác để mặc người khác áp đặt. Nhưng nếu nghĩ rằng cậu sẽ để yên cho anh mặc sức điều khiển mình như một con rối thì đúng là hoang đường! Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, cậu thà chết chứ không chịu khuất phục!

  Dường như Tuấn Khải đã quen với việc những ánh mắt xung quanh luôn dò xét mình nhưng Vương Nguyên lại hoàn toàn ngược lại. Đột ngột anh khựng lại, gằn giọng:

"Năm hai lớp C, em biết đường thì cứ tự đi."

"Tôi có chân, tự tôi đi được, không cần anh lo!!" Cậu cũng không chịu thua kém, ngước mặt lên nhìn anh đầy oán hận. Đúng là quá đáng mà!  

  "..." Tuấn Khải buông tay ra, bước đi và mặc kệ cô vợ bướng bỉnh kia đang thể hiện chỉ số ngang bướng đến vạch cao nhất.

Lúc anh đi rồi, cậu mới nhận ra một sự thật đau lòng. Ngôi trường Star thiết kế theo phong cách châu Âu, nên việc tìm được khu vực phòng học không dễ tí nào trong ngồi trường xa hoa này.

Thất vọng lê bước, cậu đành phó mặc mọi chuyện cho ông trời định đoạt.

Làm sao đây? Làm sao đây? Cậu đã đi lòng vòng quanh khuôn viên trường cả chục lần rồi, cứ mãi thế này đúng là không phải cách hay. Đến mức này thì đành dùng chiêu thức năm xưa ở trường Tử Dương là "mỹ nam kế" để tìm sự giúp đỡ mà thôi...  

  Đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn ngó xung quanh, một anh chàng đẹp trai có vẻ khá thân thiện lọt vào tầm nhìn của cậu. Đã xác định được mục tiêu!

Cậu bước đến gần chỗ chàng trai ấy, vẻ mặt thản nhiên cố gắng hòa nhập với bầu không khí lạ lẫm ở ngôi trường rộng lớn này, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh. Tiếp theo thế nào đây? Đầu óc cậu lại trống rỗng rồi, thật sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.  

  Huỵch*

Cậu tiếp đất một cách "hoành tráng" trước mặt chàng trai thân thiện ấy, đôi mắt bắt đầu mọng nước. Chúc mừng, cậu đã "may mắn" vấp té khi chưa kịp hoàn thành sự nghiệp cao cả!!

"Ui!"

Nhưng nhờ trời, cú tiếp đất này khiến cậu sắm vai một mỹ nam yêu kiều bị vấp té, trông chờ sự giúp đỡ của chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

  "Này, cậu không sao chứ?" Giọng nói dễ nghe cất lên, một bàn tay đưa ra trước mặt cậu.

Cậu vờ ngại ngùng nắm lấy bàn tay ấy nhưng gương mặt ngạc nhiên của anh chàng thân thiện đập vào mắt cô cách đó không xa.  

Không sai! Anh ta chỉ đứng nhìn cô ngã mà không thèm bước đến giúp đỡ!

Vậy... chủ nhân của bàn tay kia là ai?

                                                                          End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro