Chap 2:Don't touch him

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một gương mặt khác nhanh chóng rơi vào tầm mắt của Vương Nguyên. Trước ánh nắng mặt trời, gương mặt điển trai đó càng được tôn thêm nét đẹp hoàn mỹ.

Cậu ngây người nhìn chàng trai tốt bụng trước mặt, quên bẵng kế hoạch của mình. Chàng trai ấy đỡ cậu đứng dậy, cau mày vẻ khó chịu.

  "Lần sau đi đứng cho cẩn thận."

Anh ta vừa quay người bỏ đi, cậu mới kịp sực tỉnh, vội vã níu lấy tay của anh ta lại.

"Anh gì ơi, anh có thể chỉ giúp em phòng học của năm hai lớp C ở đâu không vậy?" Giọng nói ngọt ngào cất lên, đôi mắt cậu lại bắt đầu chớp chớp nhìn chàng trai ấy chờ đợi.  

  Đây là tia hy vọng duy nhất và cuối cùng, không thể để vuột mất cơ hội ngàn vàng này được! Khóe miệng chàng trai khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tỏa nắng.

"Cậu mơ à?" Chất giọng kênh kiệu đầy chế giễu vang lên, hoàn toàn khác với khi nãy. Anh ta quay lưng bỏ đi để lại Vương Nguyên đang nghệch mặt ra, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần sau cú shock quá lớn.

  Mãi một lúc sau, khi đã định thần lại được, cậu hậm hực bước theo chàng trai lúc nãy... Không thể dễ dàng bỏ qua như thế này được!

"Này, tên khốn kia!" Cậu chỉ thẳng vào chàng trai kia, đôi mắt chất chứa những tia nhìn oán hận, "Giúp người thì giúp cho chót, anh không biết câu đó à? Anh có phải con người không vậy?"  

  Chàng trai kia dừng bước, nét mặt u ám quay lại nhìn cậu, dường như anh ta đã thực sự nhận thức được có người đang "sỉ nhục" mình!

"Cậu đang nói tôi?" Chỉ thẳng vào mình như chờ sự xác thực, chàng trai gằn giọng.

"Không nói anh chứ nói ai?" Vương Nguyên tức giận gật đầu xác minh, đôi môi mím chặt cố gắng kìm nén cảm xúc.  

  Bước chân của anh từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cả hai đứng đôi mặt với nhau nhưng chiều cao lại quá chêch lệch nên cậu phải ngước mặt lên trừng mắt với chàng trai ấy đầy căm phẫn.

"Cậu có biết chưa?" Chàng trai đột ngột gằn giọng, sau đó nặn ra một nụ cười mang đầy sát khí, những tiếng rắc rắc đáng sợ bắt đầu vang lên.  

  "Biết gì?" Cảm giác căng thẳng tột độ bắt đầu lấn chiếm tâm hồn nhưng Vương Nguyên vẫn mạnh miệng hỏi ngược lại. Tên này đúng là không có óc mà, không nói thì làm sao người ta biết được? Nhưng sao đột nhiên cậu lại cảm thấy lạnh người thế này?  

  "Biêt rằng..." Chàng trai làm vẻ bí ẩn, nét mặt đanh lại, nắm đấm giơ lên, "...con gái tôi cũng đánh!"

Hành động thô lỗ ấy khiến cậu giật mình, nhắm mắt lại sợ hãi chờ lực tiếp xúc từ phía bên kia.  

  "Điền Huân, làm gì vậy?" Một bàn tay ôm lấy vai Vương Nguyên, tay còn lại đỡ nắm đấm của chàng trai tên Điền Huân.

"Tránh ra, Tuấn Khải." Điền Huân vẫn nhìn cậu với ánh mắt "hình viên đạn", hạ giọng yêu cầu.  

  Hai chữ "Tuấn Khải" lọt vào tai Vương Nguyên, đôi mắt nhắm chặt lúc nãy giờ đây đang từ từ hé mở. Không hiểu tại sao lúc có anh ta bên cạnh, cảm giác an toàn của cậu lại được nâng cao hơn gấp vạn lần...

Cậu ngước mặt lên nhìn anh, khuôn mặt ấy vẫn lạnh nhạt, đôi mắt hổ phách sâu thẳm đang trừng mắt nhìn tên khốn khó ưa kia.  

  "Cậu muốn làm gì bất kỳ đứa con gái nào trong trường này, tôi không quan tâm..." Anh nói chậm rãi, sau đó hất bàn tay của Điền Huân ra khỏi người cậu, thực sự anh không muốn cậu vừa vào trường đã gây chuyện rồi lại động tay động chân như thế này, "... nhưng nếu động đến cậu ấy, chứng tỏ cậu chán sống rồi."

"Tôi đi với cậu bao nhiêu năm mà chẳng bằng cậu nhóc này ư?" Điền Huân cười nhạt, quay lưng bỏ đi, đúng là không thể so sánh giữa bạn bè và tình yêu được mà. Nhưng... tình bạn cũng chỉ là thứ đáng đạp đổ sau tất cả những chuyện đã xảy ra!  

  Đáy mắt Tuấn Khải vẫn toát lên sự lạnh giá hệt như đáy hồ đông, nhìn theo bóng dáng tên đáng ghét kia đi xa rồi khuất dần.

"Anh biết hắn ta à? Bạn của anh sao?" Vương Nguyên vẫn còn một đống câu hỏi nghi vấn cần được trả lời nhưng hiện tại thì... thôi thì dựa vào hoàn cảnh vậy.

"Tôi không có bạn." Anh lạnh lùng đáp, đôi mắt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu. "Đi, tôi đưa em về lớp."
"À, cảm ơn!" Niềm vui trong lòng cậu mỗi lúc một tăng, cảm giác bực bội giảm hẳn, tên này cũng tốt chứ nhỉ!? "Anh... học lớp nào vậy?"

  "Năm ba lớp B, ngành kinh tế." Tuấn Khải đáp nhanh, cho tay vào túi quần jean, đồng thời xắn nhanh tay áo sơ mi màu đen. Anh đang bước đi mà không cần nhìn về phía trước.

"Anh... hai mươi mốt tuổi?" Ngạc nhiên thật, không ngờ anh ta lại trẻ đến thế!! Cơ mà anh ta đúng là có duyên với quyền lực thật.

"Thì sao?" Anh đáp như một cái máy, đôi chân vẫn sải bước đều đặn.

  Cậu nín bặt, ra là anh ta lớn hơn cậu một tuổi!! Nhưng phải công nhận rằng anh ta mặc gì cũng đẹp thật!

Bất ngờ hơn, trường đại học Star nổi tiếng khó vào, mà anh ta lại có thể dễ dàng chuyển cô từ trường Trùng Khánh  vào đây như thế! Đặc biệt là cả hai người lại cùng học ở lĩnh vực kinh tế, dĩ nhiên là học cùng khu rồi!!

Đưa tay nắm lấy vạt áo sơ mi đen, thiếu niên trong bộ quần áo trắng ngây thơ đang bước theo sau thiếu niên anh tuấn kiêu ngạo.

Anh đưa cậu về tận lớp, mặc kệ những ánh nhìn soi mói không mấy thân thiện đang tập trung về phía mình, anh chỉ biết không thể yên tâm để mặc cậu vợ ngổ ngáo một mình.

"Nghỉ trưa tôi sẽ đến đón em, ở lớp đợi tôi." Chất giọng trầm ấm vang lên, anh hất đầu nhẹ đầu về phía phòng học, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô dù chỉ một giây. "Vào đi."

Cậu hoàn toàn cấm khẩu, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ bước vào lớp. Bên ngoài, anh vẫn đứng tựa vào cửa, đôi mắt nhìn cậu không rời nhưng bộ dạng trông như chú thỏ con nhút nhát trong mắt anh lúc này chẳng giống với cậu gì cả, dù sao anh cũng thích một Vương Nguyên bướng bỉnh hơn.

Loay hoay mãi cậu mới tìm được một chỗ ngồi phía cuối lớp, nét mặt căng thẳng dò xét xung quanh lớp học của mình. Ánh mắt dừng lại ở cửa, anh vẫn đứng đó quan sát cô!!

Theo lẽ thường, cậui ấy sẽ phải thẹn thùng cúi mặt xuống, cười hạnh phúc. Nhưng rất tiếc, đó chỉ là hành động của những cô gái bình thường, còn đối với những cô gái giống cậu thì... trừng mắt nhìn anh, lại còn xua xua tay đuổi anh đi nữa chứ! Hai bàn tay nhỏ bé cũng siết chặt lại, cậu dùng sức dứ dứ nắm đấm về phía anh, tượng trưng cho một sự uy hiếp đầy thách thức, dĩ nhiên trước hành động của cô, anh vẫn bất động!! Và cuối cùng...

  "Tuấn Khải!!!" Vương Nguên đập bàn đứng dậy, khuyến mãi cho anh thêm một ánh nhìn "giết người", nghiến rắng gằn từng từ từng chữ. "Anh còn đứng đó làm gì? Mau về lớp đi!!!"

Hầu hết những ánh mắt trong lớp đổ dồn vào cậu, lúc này cậu mới kịp nhận thức việc mình vừa làm "tầm cỡ" như thế nào.

Đến anh cũng phải bật cười trước hành động "không giống ai" của câu, sau đó phong thái lại lạnh nhạt và lạnh lùng như trước, quay lưng bước đi.

Cô thở dài mệt mỏi, lại bắt gặp những ánh mắt dò xét từ xung quanh, bất lực nở một nụ cười gượng, ngượng ngùng ngồi xuống, gục mặt lên bàn. Những ngày tiếp theo cậu phải sống thế nào đây?

"Bạn ơi!" Một giọng nữ cất lên, đồng thời một bàn tay lay lay Vương Nguyên.

"Sao?" Vương Nguyên ngước mặt lên hỏi, gương mặt vẫn còn đỏ ửng. Hồi hộp quá, cô ấy bắt chuyện kìa!

"Mình là Hoàng Nhã Tuệ, rất vui được chào đón thành viên mới." Cô gái đó cũng khá xinh, gương mặt nhỏ nhắn được giấu sau mái tóc dài thẳng mượt. "Bạn tên gì?"

"Vương Nguyên." Cậu mỉm cười thân thiện, đó là cách cậu có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình và người khác.

"Vậy xem ra bạn là 'người đó' rồi." Nhã Tuệ cũng nở một nụ cười dễ mến, phát ngôn đầy ẩn ý.

  "Người đó?" Vương Nguyên ngớ người, câu nói này quả thực quá khó để một người có chỉ số IQ thấp như cậu thấu hiểu được.

Từ ngày gặp anh, cuộc sống đơn điệu và ảm đạm của cậu hoàn toàn bị đảo lộn cả lên... Tại sao ai cũng thích làm ra vẻ bí ẩn thế nhỉ?

"Từ từ bạn sẽ hiểu..." Nhã Tuệ bước lên phía trên lấy balo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, "... nếu thắc mắc, bạn có thể hỏi anh Tuấn Khải."

"Ding dong... Ding dong..."

Chuông trường ngân vang, tất cả mọi người bắt đầu tụ tập thành từng nhóm rời khỏi lớp, riêng vài cá thể vẫn loay hoay trong lớp hoặc đi ăn trưa một mình. 

Chuông trường ngân vang, tất cả mọi người bắt đầu tụ tập thành từng nhóm rời khỏi lớp, riêng vài cá thể vẫn loay hoay trong lớp hoặc đi ăn trưa một mình.

Vương Nguyên là một trong những cá thể đặc biệt, sau khi khước từ lời mời đi ăn của Nhã Tuệ vì "chồng yêu", cậu ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi anh đến, đôi mắt tinh nghịch đang thích thú quan sát xung quanh.

Cảm giác ở ngôi trường mới thật lạ lẫm nhưng có lẽ cậu sẽ không tài nào thích nghi được với môi trường của ngôi trường xa hoa này.


"Vương Nguyên!" Tuấn Khải đứng trước cửa lớp gọi tên cậu, nét mặt lộ rõ sự thích thú.Nghe gọi tên mình, cậu quay đầu lại. Gương mặt đáng ghét của người tự xưng là "chồng" lọt vào tầm mắt cậu, trông anh ta như vừa khám phá ra một thứ gì đó thú vị lắm vậy. Cậu đứng dậy, "khí thế hừng hực" bước đến chỗ anh đang nhếch môi cười đầy ẩn ý.

"Em muốn ăn hay đi tham quan trường?"Tuấn Khải hạ giọng hỏi, đôi mắt dán chặt vào người con trai ngang bước trước mặt.

Trước thái độ nhân nhượng của anh, cậu lại ngang ngược hất mặt, gương mặt phụng phịu quay sang hướng khác không thèm trả lời.

"Sao đây?" Tuấn Khải cau mày, anh thực sự đã quá quen với việc trông thấy cậu tỏ thái độ này với mình rồi.

"Người đó là sao?" Cậu cúi gằm mặt, giọng nói pha lẫn nhiều tâm tư khác nhau.

  "Người đó?" Nét mặt anh thoáng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lấy lại vẻ mặt lạnh lẽo thường thấy, có lẽ lại có ai đó khiến cô vợ bé nhỏ này "nổi máu" tò mò rồi.

"Một bạn trong lớp nói chắc tôi là người đó. Mà người đó là thế nào?" cậu kiên nhẫn giải thích, sau đó ngước mặt lên chờ câu trả lời của người đối diện.

Cứ nói vòng vo mãi thế này thì đến khi nào mới có được câu trả lời đây?

"Em là người tôi chọn, vậy thôi." anh điềm tĩnh trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Anh không muốn nhiều lời với cậu, đặc biệt là hoang phí thời gian giải thích những chuyện vô nghĩa.

"Anh càng nói tôi càng không hiểu, hết vợ rồi lại người được chọn. Anh phiền phức thật đấy!" cậu nhún vai, khó chịu khoanh tay lại, ngả người tựa vào ghế sau đó cất giọng ngang ngược. "Này! Tôi đói, đưa tôi đi ăn đi!"

Tên khó hiểu này, càng ở bên cạnh anh ta lại càng cảm thấy khó hiểu hơn!
Tuấn Khải không trả lời, lặng lẽ bước đi...

*Canteen*

Đi hết dãy phòng học cũng đủ khiến Vương Nguyên đột quỵ, cậu mệt mỏi lê bước theo sau anh vào canteen. Với dáng vẻ vô cùng thảm hại, cậu nhanh chóng ngồi xuống một bàn trống gần đó, thở dốc.

Tuấn Khải bước đến trước mặt cậu, liếc nhìn cậu rồi cất tiếng lạnh nhạt.

"Ăn gì?"

"Gì cũng được." Cậu trả lời mà không hề lưỡng lự, cất cao giọng.Thái độ xấc xược của cậu đối với anh khiến đám sinh viên gần đó tròn mắt, ngạc nhiên hơn là con trai tổ chức mafia như Tuấn Khải lại nhẫn nhịn trước cậu bé nhỏ bé này.

Nhận được sự phản hồi, anh bước về phái canteen nhưng lại bị một chàng trai chắn trước mặt.

"Anh Tuấn Khải ăn gì? Để em mua cho." Chàng trai can đảm xung phong thay mặt Tuấn Khải tham gia vào cái canteen hỗn loạn đang chen lấn nhau.  

  Nhìn chàng trai trước mặt, anh bất giác lại cười nhạt, lạnh lùng trả lời.

"Sao cũng được." Anh quay đầu bước đi, được một đoạn thì ngoảnh mặt lại nói với chàng trai "dũng cảm" ấy. "Cảm ơn trước, tôi sẽ trả tiền sau."

Kéo chiếc ghế đối diện với cậu ngồi xuống, hai tay anh đặt lên bàn, chống cằm nhìn cậu.
"Sao? Chuyện gì nữa?" Gương mặt khó coi của cậu khiến anh cảm thấy khó chịu, tại sao lúc nào đi với anh cậu cũng luôn tỏ thái độ bất cần đó cơ chứ?

"Tôi muốn về nhà." Cậu kéo dài giọng nói, như thể đang van nài anh. "Anh cho tôi về đi."

"Không." Phía bên kia lập tức dứt khoát trả lời, không cần phí thời gian để suy nghĩ về câu hỏi đơn giản và quá sức vô lý này.

"Nhưng tôi muốn về, nếu không muốn thì anh phải cho tôi biết lí do tại sao anh lại cứ khăng khăng bảo tôi là vợ anh vậy?" cậu đập bàn đứng dậy, bức xúc hét lên, sau đó nhận lại vô số ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người có mặt trong canteen.

Từng đám người bắt đầu bàn tán to nhỏ, một số thỉnh thoảng còn che miệng cười như vừa được nghe chuyện tiếu lâm.

Và cô - trung điểm của sự chú ý dần đỏ mặt, toát mồ hôi và lặng lẽ ngồi xuống ghế...

*Rầm*

Tuấn Khải đập mạnh tay xuống mặt bàn, gằn giọng: "Câm miệng."

Lập tức cả canteen im bặt, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Quay sang nhìn cậu với đôi mắt lộ rõ sự tức giận, anh nói đều đều:

"Em không cần quan tâm bất cứ điều gì cả, nên nhớ em là vợ tôi, và trách nhiệm của một người vợ là ngoan ngoãn nghe lời."

Anh đưa mắt nhìn sang hướng khác, không muốn đối diện với cậu nữa, thế này là đã quá nhân nhượng với cậu rồi!  

  ***

Giờ nghỉ trưa kết thúc, cậu đau khổ lê bước về lớp học. Hình ảnh đáng sợ lúc nãy của anh cứ ám ảnh trong tâm trí cậu, tuy mới quen anh chưa được một ngày nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy anh đáng sợ đến thế.

Ban đầu đinh ninh rằng anh chỉ dựa vào thế lực gia đình trong khi bản thân không hề có tài cán gì cả, nên cậu hoàn toàn không có gì phải sợ sệt anh, vì thế cậu cứ lằng nhằng mãi chuyện đó. Nhưng khi trông thấy anh nổi giận, thật sự lúc ăn cậu nuốt không trôi, cứ lén lén lút lút nhìn anh theo bản năng.

Không hiểu sao, cậu lại có cảm giác mình đang bị "khủng bố tinh thần"!!

***

Cậu đưa mắt nhìn qua cửa sổ, tâm hồn cảm thấy dễ chịu hơn với khung cảnh trước mắt.

Cơn gió nhẹ nhàng cuốn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh nhạt, những đóa hoa tường vi mang vẻ đẹp kiêu sa đang nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió mát. Cả tiết học trôi qua thật nhanh...

Từ lúc xảy ra chuyện ở canteen, các thành viên trong lớp luôn nhìn cậu với đôi mắt không mấy thiện cảm, đặc biệt là các bạn nữ. Chỉ có Nhã Tuệ là vẫn đối xử tốt với cậu, như một tia sáng nhẹ nhàng kéo cậu khỏi thế giới chỉ toàn một màu đen.

Cậu rảo bước ra khỏi phòng học, chán nản bước theo các sinh viên đại học Star ra khỏi cổng trường. Trước cổng, hai chiếc xe BMW bóng loáng nhanh chóng được cậu thu vào tầm mắt.

Tuấn Khải đang đứng đó, tựa người vào một chiếc xe, giống y hệt tư thế mà tối qua cậu đã trông thấy khi anh đến đón mình. Cậu cúi đầu bước đến đối diện với anh, nắm lấy vạt áo anh giật giật, giọng nói nhỏ và ngoan ngoãn như mèo con.

"Hôm nay tôi có việc, em về trước đi."Tuấn Khải hất nhẹ đầu về phía chiếc xe đối diện, đôi mắt vẫn dán chặt vào cậu.

Lúc này, cậu chỉ có thể gật gật đầu, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương bước đến mở cửa xe ngồi vào. Tuấn Khải đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất xa dần, khẽ thở dài, sau đó cũng lên xe đi về hướng ngược lại. Không ai biết được, sau khi cậu vừa bước vào trong xe, một nụ cười tinh quái đã được thể hiện rõ rệt.

"Này chú!" Vương Nguyên cất giọng, đôi mắt tinh nghịch mở to nhìn ông chú mặc áo vest đen đang tập trung lái xe.

"Chuyện gì vậy cậu chủ?" Hai tiếng "cậu chủ" phát ra từ miệng người đàn ông trung niên kia khiến cậu có cảm giác ớn lạnh, có cảm giác như cô đang trở thành một ông chú lớn tuổi.

"Đưa tôi về nhà đi, anh Tuấn Khải đã cho phép tôi rồi." Bằng giọng điệu thuyết phục nhất, cậu mở miệng ra lệnh cho người đàn ông đáng tuổi cha mình.

"Vâng."

Đóng cửa xe lại, Vương Nguyên khí thế hừng hực tiến vào bấm chuông cửa.

"Ai vậy?" Bà Vương mở cửa, thờ ơ cất giọng hỏi, sau đó lại sững người khi nhìn thấy cậu.

"Con về rồi đây." Vương Nguyên mỉm cười, dang tay ôm lấy bà. "Tên Tuấn Khải ấy dám lôi gia đình ta ra uy hiếp, không cho con về, mãi mới về thăm mẹ được."

Đúng là không đâu bằng ở nhà, thật bình yên! Nhưng tiếc rằng... khoảnh khắc ấy lại không kéo dài được bao lâu.

"Đi ngay!" Bà Vương đẩy cậu ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu, kích động quát lên. "Cậu bây giờ không còn là con trai nhà này nữa! Nếu đã biết sẽ liên lụy đến gia đình, tại sao cậu lại về?"(Khổ thân con đến đây với mama)
"Mẹ..." Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn mẹ mình, không tin nổi bà lại có thể nói những lời nhẫn tâm đến thế.

Bà Vương đóng cửa lại, để mặc con trai mình đứng trước cửa nhà. Cậu đưa tay định bấm chuông một lần nữa nhưng sau đó khựng lại, gương mặt vô cùng đau đớn... đột ngột cậu lại guồng chân chạy đi, mặc cho người đàn ông mặc vest đen kia ra sức gọi mình. Tại sao một người mẹ lại có thể nhẫn tâm và vô tình như thế?

Đến một con hẻm nhỏ, một bàn tay bịt miệng Vương Nguyên lôi vào trong, mặc cho cậu ra sức phản kháng.  

                                                            end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro