CHƯƠNG 3.3: BỮA SÁNG ĐÁNG NHỚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm ngủ thật ngon.

Có thể coi là một đêm ngủ ngon giấc nhất trong thời gian gần đây, cũng là đêm có sấm chớp đầu tiên mà tôi vẫn ngủ ngon, và công lao này hoàn toàn thuộc về...

"Vương...Tuấn...Khải", khi tôi vẫn còn đầu tóc rối bời bước ra ngoài phòng khách, tôi cứ ngỡ như mình đã vào nhầm nhà.

Ánh sáng mặt trời chói lọi, những cơn gió mát mẻ đang lùa vào từ cánh cửa sổ mở toang.

Tôi trợn tròn mắt nhìn vào mọi thứ xung quanh. Căn phòng vốn bừa bãi như bị kẻ cắp đột nhập nay bỗng trở nên gọn gàng, sạch sẽ đến mức đáng kinh ngạc. Đã mấy tháng nay mới thấy nó ngăn nắp và sạch sẽ đến như vậy. Những cái cốc uống trà được đặt ngay ngắn trên bàn, báo chí được xếp gọn lên trên giá, và cả.... Vương Tuấn Khải, người đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn với bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Vương Tuấn Khải, thế này là...", tôi chớp chớp đôi mắt, chỉ sợ những gì trước mắt chỉ là một giấc mơ đẹp và Vương Tuấn Khải chỉ là một thiên sứ với đôi cánh trắng trong cõi mộng.

"Tiểu Nguyên, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi, mau lại đây ăn đi!", nhìn thấy tôi xuất hiện, Vương Tuấn Khải liền mỉm cười và lên tiếng.

"Vương Tuấn Khải, tất cả những cái này là anh làm sao?", tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi kinh ngạc thốt lên! Sao có thể?

"À, bởi vì...", Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn, khuôn mặt đỏ lựng lên, "Bởi vì đồ đạc trong phòng khách quả thật quá nhiều, khiến cho anh không sao ngủ được, thế là anh liền dọn dẹp trước, để hết những sách báo, quần áo, cốc chén về vị trí của chúng. Sau đó anh lại nghĩ, dù sao cũng mất công dọn, thôi thì quét dọn bụi bặm luôn. Mải làm nên trời sáng từ lúc nào không biết. Sau đó anh lại quyết định sẽ làm luôn bữa sáng cho em, vì vậy nên anh..."

Hơ...tôi mở to mắt nhìn, ngoài việc kinh ngạc thì không biết lúc này mình nên có tâm trạng như thế nào nữa?

Cái tên này có đúng là Vương Tuấn Khải mà tôi từng nghe nói đến không nhỉ? Chỉ vì đồ đạc trong phòng quá nhiều nên không ngủ được sao? Lại còn nhân tiện dọn dẹp luôn, tình nguyện làm giúp việc nhà cho người khác nữa.

"Thế nên anh làm liền một mạch đến giờ sao?", tôi nhíu mày, nhìn anh khó hiểu.

Thôi được, cứ cho là tôi thừa nhận phòng khách của tôi vẫn bừa bộn đi nữa, bao gồm cả ghế sô pha, nếu như không dọn dẹp thì không có chỗ mà ngủ, nhưng chẳng nhẽ anh ta không biết dùng "phép dịch chuyển", đẩy hết mấy thứ linh tinh ấy ra để lấy một chỗ mà ngủ hay sao? Cần gì phải vất vả như vậy?

"Thực ra cũng không sao, đây đâu phải là lần đầu tiên anh thức qua đêm để làm việc đâu", Vương Tuấn Khải cười hiền.

Thế là sao? Truyền thuyết về một Vương Tuấn Khải thường xuyên ngủ gật hiện ra trong đầu tôi: chẳng nhẽ vì anh chàng này thường xuyên thức khuya để làm thêm nên ban ngày mới phải ngủ bù như vậy?

Nghĩ như vậy khiến cho hình ảnh một chàng hoàng tử nho nhã, quyến rũ trong tôi bỗng chốc biến thành hình ảnh một chàng trai không ngừng bôn ba, vất vả làm thuê vì cuộc sống. ...

"Được rồi, Tiểu Nguyên, lại đây ăn sáng đi!", mặc chiếc tạp dề màu hồng hình chú mèo Kitty trông thật dễ thương, Vương Tuấn Khải mỉm cười gọi tôi tới trước bàn ăn.

Một anh chàng điển trai, một chú mèo kitty màu hồng phấn...những giọt mồ hôi túa ra trên trán tôi: mặc dù tôi thừa nhận rằng, Vương Tuấn Khải mặc chiếc tạp dề "đầy nữ tính" này trông vô cùng đáng yêu, vô cùng đẹp trai, có lẽ là trên thế giới này không có bộ quần áo nào là không phù hợp với anh ấy cả. Nhưng mà, nhưng mà...vấn đề nằm ở chỗ tính chất "đầy nữ tính" của chiếc tạp dề kìa.

Trời ơi, anh chàng này bình thường đã đủ đẹp lắm rồi, vậy mà còn mặc một chiếc tạp dề như vậy thì quả thực là...

"Vương Tuấn Khải...tạp dề của anh...", tôi nhìn anh cười, "Phong cách ăn mặc của anh quả là độc đáo!", từ hình tượng gợi cảm ngày hôm qua cho đến phong cách nữ tính ngày hôm nay...

Tôi quả là không còn gì để nói.

"À, em nói cái tạp dề này á, nó là của em mà", Nam Trúc Du cúi đầu nhìn xuống chiếc tạp dề: "Chiếc tạp dề rất dễ thương mà, sao em nỡ lấy nó làm khăn trải bàn vậy hả, lại còn bỏ lên cả đống vỏ hoa quả nữa chứ..."

Quạc quạc...là của tôi sao? Anh ấy nói là cái tạp dề này là của tôi sao? Sao có thể thế được, tôi là người cả đời chẳng bao giờ chịu vào bếp, làm sao lại có tạp dề cơ chứ, hơn nữa lại là màu hồng nữa chứ...Đợi đã...trong đầu tôi hiện lên hình ảnh khuôn mặt của chú quản gia.

"Đại tiểu thư à, cô cũng không còn nhỏ nữa, nếu như đã quyết định ra ngoài ở riêng, vậy thì hãy nhân cơ hội này mà chịu khó xuống bếp học làm vài món đi, nói không chừng có khi còn vì thế mà vớ được một anh chồng cũng nên..."

Lời của chú quản gia vang lên trong đầu tôi, còn chiếc tạp dề này có lẽ là đồ dùng chú ấy mua cho tôi lúc mới chuyển đến. Nếu như chẳng may chú ấy biết được chiếc tạp dề chứa đựng "sự kì vọng" của mình lại bị tôi dùng làm "giỏ đựng rác tạm thời" thì chắc chú ấy tức ộc máu ra mất!

"Ha ha!", tôi cười nhạt, đi thẳng đến bàn ăn. Cái bàn ăn vốn bừa bộn nay trở nên sạch sẽ và ngăn nắp, trên đó là vài món ăn đang bốc khói, tỏa hương thơm ngào ngạt...

Trông có vẻ rất ngon đây!

Ực, tôi nuốt nước bọt thèm thuồng!

"Cháo thịt nấu trứng muối à?", tôi kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, mới sáng sớm mà anh đã mua được mấy thứ này ở đâu thế? Lại còn cả rau dưa với cả trứng luộc nữa này..."

"À, không phải anh mua đâu, mà là anh tự làm đấy!", Vương Tuấn Khải nhìn tôi, khuôn mặt thản nhiên đáp.

"Tự...tự làm á? Anh nói món ăn cháo thịt nấu trứng muối này là anh làm á, là tự anh làm á?, tôi không dám tin vào tai mình nữa.

"Ừm, Tiểu Nguyên à, món này rất đơn giản mà!", Vương Tuấn Khải nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà nó ăn ngon gấp nghìn, vạn lần so với cháo trắng. Vì vậy chế biến khó hơn nhiều so với món cháo trắng!", tôi nói bằng giọng điệu khẳng định chắc nịch.

Đúng như vậy đấy, từ nhỏ đến lớn tôi đều nghĩ như vậy. Độ ngon của món ăn tỉ lệ thuận với độ khó trong chế biến. Chẳng lẽ lại không phải?

"Tiểu Nguyên, em nghĩ sai rồi, bất kì một món ăn nào cũng đều ngon, cho dù nó chế biến dễ hay khó, chúng ta đều nên coi đó là những món ăn ngon và vui vẻ thưởng thức chúng. Chứ không phải đánh giá đẳng cấp của món ăn thông qua độ khó của quá trình chế biến, cho rằng cái này ngon, cái này không ngon, như vậy là không đúng đâu đấy!", Vương Tuấn Khảo nhìn tôi, nói một cách rất nghiêm túc.

Cái giọng điệu ấy, giống hệt như giọng điệu nghiêm khắc của các thầy cô lúc giáo huấn học sinh.

"Ờ...", tôi chớp chớp mắt, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc đến mức lạ lẫm của Vương Tuấn Khải. Tôi băn khoăn không hiểu tại sao chỉ một câu nói: "Nhưng mà nó ăn ngon gấp nghìn, vạn lần so với cháo trắng. Vì vậy chế biến khó hơn nhiều so với món cháo trắng!" mà lại khiến cho tâm trạng của anh ấy thay đổi nhanh đến vậy.

Thôi được rồi, tôi thừa nhận, mặc dù đối với tôi, địa vị của món cháo thịt nấu trứng muối này cao hơn nhiều so với món cháo trắng, nhưng mà cho dù là thế cũng đâu đến mức phải nghiêm túc quá như vậy, chẳng phải chỉ là hai món cháo thôi sao?

Hài, không biết chỉ vì hai cái món cháo này mà mới sáng sớm tôi với Vương Tuấn Khải đã tranh cãi cái gì nữa? Có cần phải như thế không nhỉ?

"Thôi được rồi, em biết rồi, đối với em, cháo trắng và cháo trứng muối có địa vị như nhau, cả hai món cháo đều rất ngon!", tôi khoát tay, đầu hàng Vương Tuấn Khải.

"Tiểu Nguyên, anh biết em là một người tốt, nhưng từ nay về sau em phải có thái độ trân trọng các món ăn nhé!", Vương Tuấn Khải vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: "Anh ghét nhất là những người lãng phí đồ ăn, anh không hi vọng Tiểu Nguyên lại trở thành loại người mà anh ghét!"

Đôi lông mày hơi nhíu lại, trong đôi mắt kia như dậy lên những đợt sóng lăn tăn.

Tôi ngây người nhìn vào đôi lông mày đang nhíu lại kia, mãi một lúc sau mới gật gật đầu. Cái anh chàng này hình như có tình yêu hơi vượt mức bình thường đối với các món ăn! Ngay cả tối qua, khi bị mọi người thay phiên chuốc rượu mà anh ấy vẫn giữ được nụ cười trên khuôn mặt, thế mà hôm nay lại đột nhiên khó chịu chỉ vì một vài câu nói có liên quan đến món ăn của tôi. Một người như anh ấy, nếu nhìn thấy tôi lãng phí thức ăn, vậy thì chẳng phải...

Tôi lắc lắc đầu để gạt đi những tưởng tượng đáng sợ trong đầu.

"Vương Tuấn Khải, hình như anh rất yêu quý các món ăn!", tôi mỉm cười, "Vậy thì chúng ta cùng ăn nhé!"

"Thật không? Tiểu Nguyên, em mời anh ăn sáng à?", chỉ vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt nghiêm nghị của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên tươi tắn lại, đôi lông mày đã dãn ra, nụ cười quay trở lại trên môi, đôi mắt sáng long lanh.

Hài cái anh chàng này, có cần phải mừng rỡ đến thế không?

"Đương nhiên là thật rồi, bao nhiêu đồ ăn thế này, một mình em làm sao ăn hết. Chẳng nhẽ anh lại muốn nhìn thấy em lãng phí đồ ăn sao?"

"Không, đương nhiên là không rồi!", Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn tôi,

"Tiểu Nguyên, em quả là người tốt, một người tốt nhất trên đời này!"

Ơ cái anh chàng này, tính tình sao mà đơn giản thế, thật chẳng hợp với cái khuôn mặt đẹp đẽ đến mê người kia gì cả.

Không hiểu tại sao, nhìn vào khuôn mặt lôi cuốn của anh, tôi không sao cảm thấy căm ghét anh được...

Mặc dù hôm nay anh ấy đã không còn là bạn trai của tôi nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro