CHƯƠNG 4.1: CUỘC ĐỤNG ĐỘ VỚI MINH ĐẠO LIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn sáng xong, Vương Tuấn Khải liền đi trước để còn về nhà. Ăn xong nốt thìa cháo cuối cùng, tôi liền bỏ bát vào trong bồn rửa theo thói quen hàng ngày nhưng đột nhiên bị sự sạch sẽ xung quanh làm cho giật mình. Nhìn thấy bát đũa mình vừa ăn xong, trong đầu tôi vụt hiện lên hình ảnh Vương Tuấn Khải cần mẫn lau chùi, dọn dẹp. Tự nhiên tôi lại cảm thấy mình như một kẻ phá hoại thứ bầu không khí trong lành và sạch sẽ này.


Vì cảm giác tội lỗi quá mãnh liệt nên cuối cùng, lần đầu tiên tôi động tay vào rửa bát.

Đây quả là một ngày đáng để kỉ niệm. Nếu mà chú quản gia biết được chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt.

Sau khi rửa bát đũa xong, tôi thay quần áo rồi vội vàng đến trường. Nhưng ....

"Đại thiếu gia!"

"Đại thiếu gia!"

"Đại thiếu gia!"

Nhất Lân giọng nghẹn ngào vang lên sau lưng tôi.

Tâm trạng vui vẻ phút chốc bị phá vỡ.

Tôi sải bước thật nhanh nhằm bỏ lại cái tên Nhất Lân chết tiệt kia, nhưng chẳng ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, cái tên Nhất Lân này đã chạy nhanh đến vậy. Chẳng mấy chốc Nhất Lân đã đuổi kịp tôi rồi.

Tâm trạng của tôi đang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.

"Nhất Lân, cậu lại có chuyện gì nữa vậy?", không thể thoát khỏi cậu ta được, tôi đành quay đầu lại, trợn mắt nhìn quát nạt.

"Đại thiếu gia à, anh ta là ai thế?", nhìn thấy tôi dừng bước, Nhất Lân cũng lập tức dừng chân, một câu hỏi buột ra từ miệng Nhất Lân, không chỉ có vậy, tôi còn nhìn thấy dấu tích của hai hàng nước mắt trên mặt cậu ta.

"Hả?", bóng dáng của Vương Tuấn Khải vụt qua trong đầu tôi. Không lẽ Nhất Lân đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải rời khỏi đây từ một tiếng đồng hồ trước? Không phải chứ? Chẳng nhẽ cậu ta đã đứng ở trước cửa nhà mình sớm thế sao?"

"Đại thiếu gia, sao cậu có thể như vậy? Tôi nhìn thấy cậu thanh niên đó từ nhà của thiếu gia bước ra", Nhất Lân nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi, "Không, không phải, thiếu gia không phải là loại người tùy tiện như vậy! Nhất định là do thằng đó rồi! Đại thiếu gia, có phải hắn uy hiếp cậu không? Cậu nói với tôi đi, nhất định tôi sẽ giúp cậu báo thù!"

Dứt lời, Nhất Lân hung hăng xắn cao ống tay áo, chỉ chờ tôi gật đầu là lập lức chạy đi tìm Vương Tuấn Khải báo thù! Báo thù? Ôi trời, những từ giật gân như thế này chỉ có cái gã này mới có thể nghĩ ra được. Còn nữa, vì đã quen nhìn khuôn mặt thanh tú của Vương Tuấn Khải, bây giờ đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt dường như hơi bị "thừa dinh dưỡng" của Nhất Lân nên tôi thật sự cảm thấy hơi...Thật là buồn cười! Cùng là con trai như nhau, sao lại có sự khác biệt đến vậy?

"Nhất Lân, anh nói phải đi báo thù, vậy anh có biết mình phải đi báo thù ai không?", tôi tóm chặt lấy cổ anh ta, cẩn thận dò hỏi.

Cầu xin trời phật, tuyệt đời đừng để cho tên Nhất Lân này biết mặt Vương Tuấn Khải, mà cho dù có nhìn thấy anh ấy đi nữa thì cũng đừng có nhận ra anh ấy là ai. Nếu không, cái tên Nhất Lân xưa nay làm việc không chịu động não này không biết có thể làm ra những chuyện gì nữa?

"Tìm ai báo thù? Hơ...", Nhất Lân nhìn tôi, khuôn mặt hiện rõ sự ngốc nghếch.

Quả nhiên cái gã Nhất Lân này...

Vẫn cứ "không có não" như vậy.

Tôi không nén được ném về phía cậu ta một cái nhìn khinh thường. Nhưng cũng thật là may mắn vì Nhất Lân không biết mặt của Vương Tuấn Khải. Nghĩ đến đây tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Mặc dù tôi không biết hắn ta là ai, nhưng không sao, chỉ cần thiếu gia nói cho tôi biết hắn là ai, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu!", sau một hồi ngây người suy nghĩ, Nhất Lân lên tiếng.

"Lưu Nhất Lân à, cậu thấy tôi có phải là người dễ bị bắt nạt không?", ngoài ông bố lúc nào cũng thúc tôi tìm bạn trai rồi kết hôn ra, liệu tôi còn có thể bị ai uy hiếp được nữa đây? Cái tên Nhất Lân ngốc nghếch này, cứ nhất định phải bắt người khác nói rõ ra mới hiểu, mới biết được cái gì là cái gì, chẳng bao giờ biết phải suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau.

Nếu như đến hôm sinh nhật 16 tuổi mà tôi không tìm được bạn trai, bố sẽ ép tôi phải đính hôn với cái gã Nhất Lân ngốc nghếch này, như vậy chẳng phải hạnh phúc của tôi coi như tan tành sao? Tôi không muốn phải lấy một kẻ lỗ mãng mà óc lại bằng quả nho như Nhất Lân đâu, tôi muốn chồng của tôi sau này phải giống như hội trưởng Thiên Tỉ cơ!

Nụ cười rạng rỡ và dịu dàng của hội trưởng Thiên Tỉ vụt hiện lên trong đầu tôi, bất giác tôi nhoẻn miệng cười, nhưng không hiểu vì sao, chỉ một giây sau đó, khuôn mặt tươi cười của hội trưởng Thiên Tỉ lại biến thành khuôn mặt của Vương Tuấn Khải, chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ?

"Sao cậu vui quá vậy? Đại thiếu gia, cậu có chắc là giữa cậu và cái gã sáng nay không có quan hệ gì chứ?", khuôn mặt của Nhất Lân tự nhiên phảng phất một nỗi ai oán, "Nhưng mà, cho dù đại thiếu gia có...Tôi cũng không để bụng đâu. Bố vợ đã giao tiểu thư cho tôi, nhất định tôi sẽ chấp nhận mọi thứ của tiểu thư một cách vô điều kiện!"

Bố...bố vợ? Dám gọi như vậy à? Thật là không coi mình ra gì!

Trên bầy trời, một đàn chim nhạn dang rộng đôi cánh bay ngang qua đầu tôi, hướng về phía phương Nam xa xôi nhưng ấm áp.

Tôi ngẩng đầu, miễn cường nén chặt cơn tức tối ở trong lòng. Cứ dây dưa với tên Nhất Lân này ở đây thì chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.

"Nhất Lân, cậu nghe cho rõ đây, trước ngày sinh nhật 16 tuổi của tôi, tôi nhất định sẽ tìm được một người bạn trai vừa ý để dẫn về nhà.Vì vậy những gì mà bố tôi nói với cậu hôm đó sẽ không bao giờ có khả năng trở thành hiện thực, thế nên cậu đừng phí công vô ích nữa! Còn nữa, xin cậu từ sau đừng có bám theo tôi nữa! Nếu như cậu quá rảnh rồi thì hãy nghĩ xem làm thế nào để nâng cao võ nghệ hoặc nghĩ xem làm sao để học hành tiến bộ hơn đi!"

"Hơ, đại thiếu gia, cô thực sự đã có người khác rồi!", những giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ từ lăn dài trên má cậu ta. Tôi ngẩng cao đầu, lườm cho cậu ta một cái.

"Nhưng mà đại thiếu gia à, cái tên đi ra từ phòng của cô ban nãy nhìn không giống như người tốt đâu!"

"Người tình trong mộng của tôi không phải là anh ta!", những lúc thế này phải tàn nhẫn với anh ta một chút, có như vậy anh ta mới thôi đeo bám tôi, "Nhưng cũng không phải là cậu! Nói chung dù thế nào tôi cũng sẽ dẫn được chân mệnh thiên tử của mình về nhà!"

"Thôi được, tôi biết rồi thưa thiếu gia!", Nhất Lân cúi đầu, tủi thân đáp.

"Ừm", tôi gật đầu, rồi quay người định bỏ đi.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, giọng nói như không cam tâm của Nhất Lân lại vang lên sau tai tôi.

"Nhưng mà tôi nghe nói tối qua tiểu thư đã dẫn bạn trai cùng đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tử Kì. Người đó là ai vậy?"

Tôi quay phắt lại, lườm cho Nhất Lân một cái, không lên tiếng thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, bởi vì tôi không biết phải nói gì, đã vậy thì dứt khoát không nói bất kì điều gì cho xong.

"Đại thiếu gia...", nhìn vẻ mặt hoảng hốt của tôi, Nhất Lân lo lắng gọi, "Không được, thiếu gia à, hay là cô cứ nói rõ thân phận của kẻ đó cho tôi, tôi sẽ cho người âm thầm đi điều tra xem hắn có phải là một người đàng hoàng không. Nếu không để một người lai lịch không rõ ràng suốt ngày lởn vởn bên thiếu gia, tôi thật sự không yên tâm! À, thế còn chân mệnh thiên tử của thieus gia là ai vậy?"

Hài, cái tên phiền phức này sao mãi không chịu buông tha cho tôi thế?

Chỉ có kẻ ngốc mới nói cho cậu biết thân phận thực sự của Vương Tuấn Khải!

Vì vậy, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách! Đối với Nhất Lân, chiêu nãy bao giờ cũng tỏ ra cực kì hiệu quả.

"Nhất Lân, nhìn kìa, trên trời có đĩa bay kìa!", tôi ngẩng đầu, chỉ tay lên bầu trời trong xanh, mắt mở to và hét lên sung sướng.

"Giữa ban ngày thì lấy đâu đĩa bay? Đại thiếu gia, cậu định lừa tôi để chạy trốn đúng không?", Nhất Lân lấy tay lau nước mắt, đắc ý nhìn tôi, xua xua tay ra ý bảo tôi đừng phí công vô ích.

"Oa, đĩa bay to quá...", tôi không thèm đếm xỉa đến những điều anh ta nói, chỉ mải mê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng không ngừng suýt xoa, "Oa, thật là thần kì, những vòng ánh sáng tím đang liên tục phát ra từ đĩa bay kìa...Oái, nó chuyển thành màu vàng rồi...Oa, lại thành màu đỏ rồi...Giờ thì thành màu xanh rồi..." (=.=ll)

"Ha ha ha, đại thiếu gia à, cậu nói dối lộ liễu quá, ban ngày ban mặt, làm sao mà nhìn rõ được các chùm ánh sáng của đĩa bay, lại còn nhìn thấy nó chuyển màu nữa chứ...", Nhất Lân vừa xua xua tay vừa ngẩng đầu, nhìn theo hưởng chỉ của ngón tay tôi. (nói vậy mà vẫn quay đầu nhìn lại đúng là....)

Cơ hội tốt! Vừa nhìn thấy cậu ta ngẩng đầu nhìn lên trời là tôi liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào cái ngõ hẻm ở phía trước.

"Nhìn đi, làm gì có đĩa bay, tôi đã sớm biết là cậu tìm cách lừa...lừa

tôi....Đại thiếu gia...", lúc tôi đã chạy đi rất xa rồi Nhất Lân mới hét lớn, "Đại thiếu gia, cậu lừa tôi, lại còn bỏ chạy nữa chứ!"

Ha ha..., tôi cười đắc chí.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tui là giảiphân cách đáng yêu >.<~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Những ngày tháng yên bình lặng lẽ trôi qua.

Sau lần dẫn Vương Tuấn Khải đến bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tử Kì khoe khoang,cô ta không còn cố tình chạy đến khoa trương trước mặt tôi nữa, thế là tôi đượcsống vài ngày bình thản, cho đến hôm nay....

"Thưa cậu, đây là quần áo mà cậu gửi đến giặt khô hôm trước, phiền cậu kí mộtchữ xác nhận cho tôi!", mới sáng sớm, cô nhân viên ở cửa hàng giặt ủi đã mangquần áo đến cho tôi. Trong đống quần áo ấy, có cả chiếc áo sơ mi cổ khoét sâuhình chữ V mà Vương Tuấn Khải mặc hôm đi dự tiệc.

Tôi nhíu mày, nhìn chiếc áo sơ mi trong tay, nhớ lại hình ảnh quyến rũ của VươngTuấn Khải trong bộ quần áo dự tiệc ấy, trong lòng tôi không chút cảm giác chánghét nào đối với anh ấy nữa.

Cái anh chàng Vương Tuấn Khải, ngoài cái vẻ ngoài đẹp như con gái ra, cái điệubộ dễ thương và tính cách đơn thuần của anh cũng thật là đáng yêu, toàn làmnhững chuyện ngốc nghếch vì người khác.

Được rồi, mình sẽ mang quần áo đến trường trả anh ấy!

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, tôi lập tức gấp gọn chiếc áo rồi cho vào túi,sau đó đeo cặp sách lên vai và xách cái túi đó đến trường.

Suốt cả chặng đường, tâm trạng tôi vui vẻ đến kì lạ, còn khe khẽ cất tiếng hát.Việc đầu tiên sau khi tôi đến trường là chạy đến "lớp học quyễn rũ".

Bởi vì còn lâu mới đến giờ vào lớp nên trong lớp bây giờ chỉ có lác đác vài họcsinh. Tôi đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thấy vị trí của hotboy có "đôi mắt quyếnrũ" vẫn còn trống, tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Sau đó nhưmột phản xạ tự nhiên, ánh mắt tôi di chuyển đến chỗ của hội trưởng Thiên Tỉ.

Không hiểu hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà học sinh của "lớp quyễn rũ" lại vâyxung quanh hội trưởng Thiên Tỉ, hình như đang rất hào hứng bàn luận về vấn đềgì đó.

Không biết hội trưởng Thiên Tỉ đang nói chuyện gì với những người kia.

Tôi đứng ở cạnh cửa "lớp quyến rũ", nhón chân để nhìn rõ những gì đang xảy ratrong lớp.

"Tránh ra!", tiếng quát của một nam sinh vang lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"A...xin lỗi!", tôi vội vàng xoay người lại, cúi đầu xin lỗi người kia. Lúc ấy,một luồng khí lạnh như băng tuyết từ Bắc Cực bao trùm lấy toàn thân tôi, khiếncho khuôn mặt tôi như bị đông cứng lại.

Người đứng trước mặt tôi hiện giờ có mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt thuôn dài,khôi ngô, đôi mắt lạnh băng, ánh nhìn sắc lạnh. Dưới cặp kính gọng vàng thanhmảnh là đôi mắt phượng hơi xếch lên, khiến cho khuôn mặt của người này luônphảng phất một sự lạnh lùng như băng đá. Đôi môi mỏng và mịn màng. Toàn thântỏa ra một phong thái cao quý của bậc vương giả. Khi chiếc cằm nhọn kia hơihếch lên, đôi mắt lạnh lùng ấy quét ngang qua người tôi.

Tôi chớp chớp mắt, ngây người nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh chàng đó,hoàng tử cuối cùng của "lớp quyến rũ", điện hạ Minh Đạo Liên, biệt danh "mắtkính quyến rũ"

Minh Đạo Liên, 17 tuổi, học sinh "lớp quyến rũ" 11A, mệnh danh là "mắt kínhquyến rũ", là một học sinh thiên tài. Năm 13 tuổi, anh ta giành được một suấthọc bổng trong một trường thực nghiệm ở nước ngoài, nhưng anh ta đã thản nhiêntừ chối lời mời đi học này chỉ với một câu: "Không thích". Trong quá trình họcở trong nước, anh ta đã từ chối tham gia học các lớp bồi dưỡng, không chịu họcvượt cấp mà lựa chọn phương pháp học tập như bao học sinh bình thường khác.Nghe nói, trong thời gian anh ta thi tốt nghiệp hết cấp hai, lên cấp ba, cáctrường cấp ba trong cả nước đã tiến hành một cuộc "đại chiến cướp người" kịchliệt để "giành được" anh chàng này về trường của mình. Cuối cùng không hiểuhiệu trưởng của trường Thần Nam chúng tôi đã dùng cách gì để lôi được anh ta vềđây.

Lai lịch của Minh Đạo Liên, tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Nói ra thật là ngại,mặc dù tôi thường xuyên lang thang ở gần "lớp quyến rũ" nhưng được đứng gầnMinh Đạo Liên như thế này thì đây là lần đầu tiên. Bởi vì những người bìnhthường không cách nào tiếp cận với anh ta trong phạm vi một mét.

Mặc dù bên cạnh anh ta áp lực rất lớn, không khí cực kì lạnh giá, nhưng lần đầutiên đối diện với sự quyến rũ của anh ta, tôi không khỏi bần thần đứng ngâyngười tại chỗ, không kịp lập tức lùi lại như yêu cầu của anh ta. Chúng tôi giữnguyên tư thế trong vài giây, bịt chặt cửa ra vào của lớp. Lúc này đây, chỉ cầnanh ta nhắc lại hai từ "tránh ra" là tôi lập tức bừng tình, tự động tránh racho anh ta đi. Nhưng hình như anh ta chẳng thèm nói chuyện với tôi thêm nửacâu, thậm chí còn không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ như thể làm vậy sẽ làmtổn hại đến sự cao quý của anh ta vậy!

Thế là...

Anh ta khoan thai đi về chỗ của mình, sức quyến rũ từ sự đẹp trai đến lạnh lùngcủa anh ta bao trùm lấy không gian. Đến khi tôi bừng tỉnh lại thì Minh Đạo Liênđã thong dong ngồi vào chỗ của mình rồi.

Những người bạn trong lớp cất tiếng chào hỏi anh ta, nhưng cái gã đó cứ như thểchẳng nhìn thấy sự tồn tại của họ, không thèm gật đầu đáp lại, thậm chí cũngkhông thèm liếc nhìn lấy một cái, cứ như thể mình là một sinh vật ở thế giớikhác vậy.

Sau khi an tọa trên ghế, anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía tôi. Tôi nên cảm thấyvui mừng bởi vì dù sao thì tôi cũng là một trong những người trong trường nàyđược Minh Đạo Liên liếc qua, mà số lượng những người được anh ta liếc qua lạikhông vượt quá con số ba.

Nhưng mà cái gã đó...ánh mắt nhìn tôi cứ hung hăng như thể muốn đạp lên đầu tôivậy!

Vương Nguyên sống đến ngần này tuổi đầu, những người đọ mắt với tôi không phảikhông có, mà là xưa nay không hề có bởi vì không ai dám làm như vậy! Thế mà cáigã chết tiệt này...Tự nhiên máu "đại ca" trong tôi bốc lên, sao trên đời này lạicó kẻ kiêu ngạo đến thế cơ chứ?

Đã thế hắn còn ngồi ngay bên cạnh cái chỗ trống đó, tức là bên cạnh Vương TuấnKhải, anh ta chính là bạn cùng bàn của Vương Tuấn Khải.

Trời ơi là trời!

Mặc dù không muốn nhưng tôi cũng đành phải bất chấp ánh mắt có thể hủy hoại conngười của Minh Đạo Liên để lại gần anh ta, định mạo muội hỏi một câu: "Xin hỏibạn cùng bàn với anh đâu rồi?"

"Xin hỏi..."

"Tôi không thích nói chuyện với người khác!", tôi còn chưa kịp mở miệng thì đãbị anh ra ném cho một hòn đá to đùng vào đầu.

Cái gì? Dòng máu võ thuật Trung Hoa đang sôi sục trong lồng ngực tôi. Trên đờinày lại có một thằng con trai kiêu căng và đáng ghét như vậy sao?

Chỉ có điều...tôi đang ở "lớp quyến rũ", lớp của hội trưởng Thiên Tỉ, thế nênnhất định phải nhẫn nại, phải nhẫn nại!

Tôi cúi đầu, vừa lấy tay mân mê cái túi trên tay vừa chửi thầm tên này trongbụng.

Đột nhiên....

"Tiểu Nguyên, em đến đấy à?", giọng nói dịu dàng của hội trường Thiên Tỉ vanglên.

"Hội trưởng!", cơn tức giận trong lòng đột nhiên tiêu tan như mây khói. Tôingẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tươi cười và dịu dàng của anh.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, cắm thùng gọn gàng, nụ cười ấm áp nở trên môi,hội trưởng Thiên Tỉ từ từ bước đến bên cạnh tôi.

Cả thế giới này chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Thình thịch...thình thịch..., tiếng đập loạn nhịp của trái tim đang không ngừngvang vọng trong cái thế giới yên tĩnh này.

"Tiểu Nguyên, cậu đến rồi à?", đột nhiên, một giọng lảnh lót vang lên, phá vỡcảm giác hồi hộp lúc này của tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Đình Tín xuất hiện từ phía sau lưng của hội trưởng ThiênTỉ, hào hứng chạy đến nắm lấy cánh tay tôi.

"Ha ha...", trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thất vọng khi không khí hồi hộpnhư hai người yêu nhau đang tiến lại gần nhau bị phá vỡ. Nhưng nhìn thấy nụcười rạng rỡ của Đình Tín, tôi cũng cảm thấy vui vui.

"Thiên Tỉ, anh mau đến mà xem, cái nhân vật này phải hiểu như thế nào?", đámcon gái trong lớp vốn đang mải mê làm việc của mình bỗng nhiên ầm ĩ hết cả lênrồi chạy đến vây quanh hội trưởng Thiên Tỉ.

"Được rồi, từng người từng người một!", bóng dáng của hội trưởng Thiên Tỉ từ từlẫn vào trong đám đông.

Hu hu hu...còn chưa kịp nói câu gì. Nhìn thấy bóng dáng của hội trưởng Thiên Tỉđang xa dần, cảm giác ai oán từ từ dâng lên trong lòng tôi.

Ánh mắt của Đình Tín lúc này đã chuyển sang người con trai bên cạnh tôi, độtnhiên, cô ấy thay đổi tư thế, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, khô khan: "Ê,Minh Đạo Liên, sao hôm nay cậu lại có hứng thú đến trường thế hả? Buổi sáng ănnhầm phải nấm độc rồi đúng không?"

Cái gì, trời ơi, đừng có nói với tôi rằng những lời vừa rồi phát ra từ miệngcủa Đình Tín đấy nhé! Một Đình Tín xưa nay luôn duy trì hình tượng nữ vươnghoàn mỹ của mình trước mặt con trai sao bây giờ lại dám ăn nói bốp chát như vậyvới điện hạ Minh Đạo Liên cơ chứ?

Nhìn điệu bộ cô ấy cứ như đang khiêu chiến với người ta vậy. Mặc dù bình thườngĐình Tín là người khá kiêu ngạo và tùy tiện, rất dễ đắc tội với người khác,nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là phần tử "hiếu chiến" đâu...

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía anh chàng kiêu ngạo không bao giờ đếm xỉa đến bấtkì chuyện gì xung quanh mình, chắc lúc này, trong đôi mắt anh ta đã hiện rõnhững ánh mắt giết người không thương xót...

Nào ngờ!

Suýt chút nữa tôi đã kêu lên vì hoảng hốt. Cái anh chàng kiêu ngạo và lạnh lùngkia đang nhìn chằm chằm vào Đình Tín, đôi mắt như đang rực lửa, tôi dám camđoan ánh mắt ấy có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ. Ánh mắt anh ta nhìn ĐìnhTín không chút thiện cảm, thậm chí như muốn nuốt chửng cô ấy tới nơi. Nhưngcuối cùng anh ta vẫn cất tiếng đáp lời Đình Tín:

"Thứ nhất, tôi nói cho cô biết, bữa sáng của tôi hôm nay là cháo trắng và trứnggà ốp lết, không hề có nấm, càng không thể có nấm độc. Thứ hai, bữa sáng tôi cóăn phải nấm độc hay không hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện tôi có haykhông có hứng đi học!"

Lẽ nào họ...

Còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng điệu phảng phất mùi thuốc nổ của Đình Tín lạivang lên bên tai:

"Này, Minh Đạo Liên, sắp đến giờ lên lớp rồi mà cái "khối thịt" đồ chơi siêucấp của cậu vẫn chưa thấy đến! Tôi thấy hôm nay 80% là anh ta không đến rồi, vìvậy cậu có thể đi được rồi. Dù sao thì cậu cũng là thiên tài, đã trở thành mộtthiên tài không phải con người rồi mà!", Đình Tín khoa chân múa tay, hung dữnhìn Minh Đạo Liên.

"Lớp trưởng Đình Tín bây giờ lại khuyên các bạn bỏ học à? À, tôi quên mất khôngbảo với cậu là điện thoại của tôi đang ghi âm đấy. Nếu tôi đưa phần ghi âm nàycho thầy giáo thì chắc cậu không để bụng đâu nhỉ?", đôi mắt anh ta nheo nheonhư chọc tức, nụ cười kiêu ngạo hiện lên trên môi.

"Minh Đạo Liên, có bản lĩnh thì cậu cứ đi mà nói! Ai mà chẳng biết cậu biết sửdụng rất nhiều phần mềm, muốn bôi nhọ một đứa con gái đơn thuần như tôi đâu cókhó gì!"

"Con gái đơn thuần ư? Cậu đang nói về mình 30 năm trước đấy à?"

"Minh Đạo Liên!"

....

Minh Đạo Liên và Đình Tín như sắp nhảy bổ vào đánh nhau đến nơi rồi. Tự nhiêntrong đầu tôi lại nghĩ đến hình ảnh "khối thịt đồ chơi siêu cấp" mà Đình Tínvừa nói đến. Đó là cái quái quỷ gì vậy? Cái từ này nghe sao mà đáng sợ thế,không phù hợp với hình tượng của Minh Đạo Liên chút nào.

"Đình Tín, cái gì là 'khối thịt đồ chơi siêu cấp' thế?", tôi tò mò hỏi Đình Tín.

"Khối thịt đồ chơi siêu cấp á? Đó chính là Vương Tuấn Khải đấy! Cái tên nàychuyên gia lấy việc chọc phá anh chàng ham ngủ ấy làm trò vui. Anh ta chính làđại ma vương chuyển thế, một kẻ độc ác vô địch trong vũ trụ này!",Đình Tín dẩumỏ lên nói, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Vương Tuấn Khải?

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, quay lại nhìn Minh Đạo Liên. Những lời mà ĐìnhTín nói khiến cho trong đầu tôi bỗng chốc hiện ra những cảnh tượng Minh ĐạoLiên bắt nạt Vương Tuấn Khải: trói Vương Tuấn Khải vào ghế, không cho anh ấy cửđộng; cho những giọt nến chảy vào người Vương Tuấn Khải, bắt anh ấy phải ngoanngoãn nghe lời; treo Vương Tuấn Khải lên rồi lấy roi đánh vào người anh ấy... (Ôi sao trí tưởng tượng "bay bổng" thế NguyênBảo)

"Những gì cô ấy nói là thật sao?", tôi kinh ngạc nhìn Minh Đạo Liên.

"Đúng là hai con ngốc!", Minh Đạo Liên cộc lốc, chớp mắt đã trở lại với trạngthái băng đá của mình.

"Đồ chết tiệt! @ # @ %.....", tiếp theo sau đó là một loạt những câu chửi bới củaĐình Tín, nhưng cái gã đó hình như không nhìn thấy sự tồn tại của Đình Tín, chỉcắm đầu vào đọc cuốn sách đặt trước mặt.

"Đình Tín, sao Vương Tuấn Khải lại trở thành đồ chơi của hắn?", trực giác chotôi thấy cái tên Minh Đạo Liên này không phải hạng dễ đối phó. Tôi kéo kéo vạtáo của Đình Tín, dò hỏi vấn đề mấu chốt.

Đình Tín nhìn tôi, nhíu mày đáp: "Tiểu Nguyên, cậu làm gì mà căng thẳng thế?Thật là kì lạ, ngoài Thiên Tỉ ra, cậu bắt đầu có hứng thú với những thành viênkhác trong lớp tôi từ lúc nào vậy? Hơn nữa lần này, đối tượng mà cậu quan tâmlại chính là Vương Tuấn Khải, kẻ mà cậu ghét nhất đấy? À, cậu vẫn đang đứng bênbàn của cậu ta, cậu muốn tìm cậu ta sao?"

"Ha ha...", tôi cười nhạt, kéo tay Đình Tín ra xa khỏi chỗ Minh Đạo Liên, nhỏ nhẹnói: "Con người ai mà chả thích hotboy, hơn nữa hai người bọn họ còn là nhữnghotboy đình đám của trường, đứa nào mà chả quan tâm!"

Tôi giả bộ tò mò tìm muốn biết thông tin và Minh Đạo Liên và Vương Tuấn Khải đểtìm cách che dấu nỗi lo lắng cho Vương Tuấn Khải, chỉ sợ với tính cách đơn giảncủa anh ta, có khi bị người ta bắt bán đi cũng vẫn hào hứng giúp người ta đếmtiền cũng nên.

"Về chuyện này phải bắt đầu từ lúc thầy hiệu trưởng cướp được Minh Đạo Liêntrong cuộc cạnh tranh cướp người khốc liệt năm đó", Đình Tín nói khẽ bên taitôi, "Cậu có biết lúc ấy hiệu trưởng đã dùng mồi nhử gì để lừa cái tên biếnthái này về trường mình không?"

Mồi nhử? Biến thái? Lại còn dùng cả từ "lừa" nữa chứ? Đình Tín à, có phải cậuđang phóng đại quá mức không đấy?

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh và đẹp như hoa đào của Đình Tín, chầmchậm lắc đầu.

"Mồi nhử chính là Vương Tuấn Khải!", Đình Tín thì thầm nói ra đáp án bên taitôi.

"Hả...", tôi kinh hoàng, "Rốt cuộc là chuyện đó đã xảy ra như thế nào?"

Tôi nín thở, vô cùng căng thẳng, có cảm giác như sắp biết được bí mật lớn nhấtcủa trường Thần Nam này vậy.

"Hơn một năm trước, để lấy tiếng tăm với các trường trung học trong cả nước,thầy hiệu trưởng đã quyết định sẽ tổ chức một lớp học tập trung tất cả nhữnghọc sinh ưu tú trong trường, cũng chính là "lớp quyến rũ" bây giờ. Mà ba hotboynổi tiếng của lớp quyến rũ là những học sinh mà hiệu trưởng lúc ấy nhất địnhphải giành lấy cho bằng được, vì chỉ khi có được cả ba học sinh này, danh tiếngcủa lớp học quyến rũ mới nổi lên, nhờ đó mà địa vị của trường Thần Nam cũng sẽtăng lên rõ rệt".

"Hóa ra là vậy!", tôi bàng hoàng hiểu ra, hóa ra "lớp quyến rũ" đã ra đời tronghoàn cảnh đó.

"Hội trưởng Thiên Tỉ của cậu đã vào học ở Thần Nam với điều kiện là thầy hiệutrưởng phải tạo ra môi trường học tập lí tưởng cho cậu ấy, còn Vương Tuấn Khảiđồng ý vào học ở Thần Nam với điều kiện miễn hoàn toàn học phí cộng với chế độhọc bổng hậu hĩ. Khó giành được nhất chính là cái tên ma vương Minh Đạo Liênkia", mỗi lần nhắc tới tên của Minh Đạo Liên, Đình Tín lại có vẻ như cực kìphẫn nộ, gằn giọng nói về anh ta, thậm chí còn sử dụng rất nhiều từ mang nghĩaxấu.

"Ừm...", tôi gật đầu. Nhưng điều này thì có liên quan gì đến chuyện Vương TuấnKhải trở thành khối thịt đồ chơi siêu cấp của Minh Đạo Liên cơ chứ?

"Tiểu Nguyên, cậu có biết cái tên Minh Đạo Liên ấy đã nói gì với thầy hiệutrưởng năm đó không?", Đình Tín ghé sát vào tai tôi, ra vẻ vô cùng bí mật, nói:"Cái tên đang ghét ấy lại dám kiêu căng nói với thầy hiệu trưởng là, một ngôitrường chán như vậy tôi không có hứng thú, trừ phi ông giúp tôi tìm một món đồchơi thú vị để giết thời gian!"

Quạ quạ... quạ đen đang bay từng đàn qua đầu tôi.

Câu này đúng là tên Minh Đạo Liên đó nói sao? Ánh mắt tôi hướng về phía cái kẻđang chăm chú đọc sách kia. Nếu là người bình thường chắc không ai dùng cái lílẽ đó để từ chối người khác cả.

"Thế thấy hiệu trưởng phản ứng ra sao?", tôi hỏi tiếp. Chắc là thầy hiệu trưởngphải tức điên lên, đánh cho hắn ta một trận nhừ tử ấy chứ!

"Thầy hiệu trưởng hồ hởi đồng ý với hắn!"

"Hả?", tôi há hốc mồm vì kinh ngạc, cằm suýt nữa thì chạm tới đất.

"Nếu không cậu nghĩ xem vì sao Vương Tuấn Khải lại trở thành khối thịt đồ chơicho hắn chứ?"

"Đình Tín, ý của cậu là...", tôi mở to mắt, thực sự không dám tin vào tai mìnhnữa.

"Đúng thế, món đồ chơi mà thầy hiệu trưởng cung cấp cho hắn chính là Vương TuấnKhải!"

'Nhưng mà Tuấn, ý tôi là Vương Tuấn Khải, chẳng phải anh ấy cũng là học sinh màthầy hiệu trưởng khó khăn lắm mới mời tới được sao?"

"Đúng thế! Nhưng mà Tiểu Nguyên à, cậu vẫn chưa nhìn thấy cái tên Vương TuấnKhải kia đâu, thoáng nhìn đã thấy giống như được sinh ra để cho người khác bắtnạt rồi, cậu ta vô cùng ngây thơ, ai nói gì cũng tin. Đã có được một món đồchơi thú vị như vậy, thầy hiệu trưởng gian xảo sao còn không tận dụng cơ chứ?Mà này, sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến Vương Tuấn Khải thế hả?", Đình Tín vỗvai tôi, không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không nhưng hình như tôi nhìnthấy một ánh mắt lạnh tanh từ cô ấy quét ngang người tôi.

"Đâu, đâu có, tôi còn chưa từng gặp Vương Tuấn Khải cơ mà!"

Tôi lè lưỡi, không biết Đình Tín có nhận ra tôi đang giả bộ không nữa. Chỉ cóđiều, những gì Đình Tín nói quả không sai, cái anh chàng Vương Tuấn Khải nàytrông rất dễ bắt nạt. Nhưng mà sao lại có người nỡ ra tay với một người hiềnlành như vậy cơ chứ?

Tôi ngẩng đầu, hung dữ nhìn Minh Đạo Liên, đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên, bắtgặp ánh mắt rừng rực lửa hận của tôi. Rồi đột nhiên, dường như tôi cảm nhậnthấy nụ cười đắc chí của anh ta lởn vởn trước mắt.

Tôi cảm thấy toàn thân sởi gai ốc.

"Tiểu Nguyên, cậu không sao chứ?", nhìn thấy tôi sởn hết cả gai ốc, Đình Tín lolắng hỏi.

"Không sao, chắc tại tối qua bị nhiễm lạnh thôi mà!", tôi vớ đại một lí do biệnminh.

"Không sao thì tốt! Tiểu Nguyên, chuyện phiếm nói xong rồi, giờ chúng ta vàochủ đề chính thôi!"

Hả? Chủ đề chính ư? Chủ đề chính gì nhỉ? Mọi thứ trước mắt hoàn toàn mơ hồ. ĐìnhTín à, có thể để tôi lên lớp học trước không?

"Tiểu Nguyên, cậu vẫn chưa quên chuyện giúp lớp tôi đóng vai Paris đấy chứ?",Đình Tín nháy mắt với tôi.

Hơ, tôi có thể nói là tôi quên rồi không? Nhưng vẻ mặt của tôi lúc này đã chothấy, tôi không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro