CHƯƠNG 4.2: VAI DIỄN ĐO NI ĐÓNG GIÀY CHO TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nguyên, em thật sự đồng ý vào đội kịch của bọn anh và đảm nhận vai Paris chứ?", trong phòng học, Thiên Tỉ len ra khỏi đám đông, nhìn tôi mỉm cười, nụ cười thật ấm áp.

"Hội trường Thiên Tỉ, em sợ là...", lần trước chưa kịp mở miệng từ chối, nhưng sau khi nghe Zoey kể về nhân vật này, tôi đã quyết định sẽ từ chối dứt khoát. Đây đúng là chuyện đùa mà, chưa nói đến chuyện tôi xưa nay chưa bao giờ diễn kịch, mà cho dù đã từng diễn cũng không thể đảm nhận một vai nam chính trong vở kịch của hội trường Thiên Tỉ được.

Hài, cứ nghĩ đến việc hội trường Thiên Tỉ cảm thấy tôi thích hợp để đóng nhân vật nam trong vở kịch của mình là tôi lại cảm thấy tủi thân.

"Tiểu Nguyên! Em thật là tốt bụng!", Thiên Tỉ nhìn tôi, nụ cười tươi tắn như bông hoa đang hé nở, đôi mắt long lanh, giọng nói nhẹ nhàng khiến cho người khác phải say mê.

"Em...", tất cả những lời lẽ từ chối đều bị tắc nghẹn trong cổ họng khi tôi nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Thiên Tỉ. Ôi trời ơi, nếu như cho một người khiến trái tim bạn rung rinh đứng ở trước mặt bạn, mỉm cười với bạn và nói với bạn rằng có đồng ý giúp anh ấy một việc không, tôi dám cam đoan với bạn rằng cho dù việc đó có là nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì có lẽ chẳng có ai nỡ từ chối.

Trận chiến giữa những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh trong lòng tôi.

Bên A: Vương Nguyên, Thiên Tỉ chẳng phải là đối tượng mày thầm thương trộm nhớ hay sao? Giờ anh ấy đang nhờ cậy mày đấy, thử hỏi mày có nỡ từ chối anh ấy không? Mà làm sao để từ chối đây? Lẽ nào mày định để cho anh ấy phải thất vọng à? Nghĩ mà xem, anh ấy đã đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt vào vở kịch này, chẳng nhẽ mày không muốn giúp anh ấy hoàn thành nhiệm vụ sao?

Bên B: thất vọng ư? Thôi xin, Vương Nguyên à, thà cứ để anh ấy thất vọng còn hơn để anh ấy nhầm tưởng rằng "mày là đàn ông". Cái khái niệm này có đáng sợ không hả? Mày nghĩ mà xem, tại sao anh ấy lại nhờ mày đảm nhận vai diễn Paris. Lại còn không phải là do mọi hành vi, cử chỉ của mày đều khiến cho anh ấy nghĩ rằng mày không đủ nhu mì, hiền dịu sao? Nếu như mày không muốn từ bỏ Thiên Tỉ, vậy thì bây giờ hãy cố mà tỏ ra hiền dịu trước mặt anh ấy đi. Đừng có mà đồng ý diễn vai ấy, nó chỉ càng khiến cho ấn tượng của anh ấy về mày thêm tồi tệ hơn mà thôi!

Ha ha ha...đầu óc tôi vô cùng rối bời, tôi hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào nữa.

"Tiểu Nguyên, cậu hãy tham gia nhé! Tin tôi đi, cậu nhất định sẽ diễn tốt vai này!", Đình Tín kéo tay, năn nỉ tôi hãy tham gia vào đội ngũ của họ.

Đình Tín, cậu mà nói như vậy chỉ càng khiến cho tôi muốn từ chối hơn mà thôi!

"Diễn kịch chẳng phải là trò đùa đâu, những người có chỉ số IQ thấp có khi ngay cả tính cách của nhân vật cũng không thể nắm được chứ càng không nói đến có thể diễn tốt vai diễn. Thiên Tỉ à, chẳng nhẽ cậu để một con ngốc tùy tiện lôi kéo một kẻ bất tài vào vở kịch đầu tiên của cậu à?", Đình Tín vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng cất lên.

Những người có chỉ số IQ thấp? Con ngốc? cái gã này có ý gì vậy? Anh ta đang có ý công kích Đình Tín sao? Nhưng sao còn lôi cả tôi vào cuộc vậy?

Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Minh Đạo Liên, nhưng chỉ nhìn thấy anh ta đang cúi đầu, thong dong lật giở những trang sách, cứ như thể những câu nói vừa rồi không phải do anh ta nói vậy.

"Cái tên mắt kính chết tiệt kia! Cậu nói vậy có ý gì hả?", Đình Tín nổi trận lôi đình, gào lên với Minh Đạo Liên.

"Lớp trưởng à, những điều tôi nói đến trẻ con lớp một cũng hiểu rõ đấy!", Minh Đạo Liên ngẩng đầu, mỉm cười với Đình Tín, thái độ trông có vẻ rất lịch sự, nhưng những điều anh ta thốt ra thì...

"Tiểu Nguyên là người duy nhất phù hợp với vai Paris, con mắt của tôi tuyệt đối không sai!", Đình Tín khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Tôi cũng nghĩ Tiểu Nguyên nhất định sẽ làm được. Đạo Liên, cậu yêu cầu cao quá rồi đấy!", Thiên Tỉ nói dứt lời liền mỉm cười nhìn tôi, như thể muốn nói với tôi là: Tiểu Nguyên, anh nhất định sẽ ủng hộ em!

Trời ơi, mặc dù được Thiên Tỉ khẳng định là một chuyện trong mơ đối với tôi, chỉ có điều...có thể đổi sang cổ vũ cho tôi ở một khía cạnh khác được không?

Một bên là ánh mắt kì vọng của người tình trong mộng, một bên là ánh mắt van nài của bạn thân, lại cộng thêm với nụ cười khinh thường của Minh Đạo Liên nữa. Tình thế hiện giờ cứ như thế đang dồn ép tôi phải đồng ý vậy.

"Được, tôi đồng ý nhận vai Paris. Tôi nhất định sẽ diễn tốt vai diễn này!", tôi mỉm cười nhìn mọi người, còn làm tư thế "Cố lến" để thể hiện quyết tâm nữa. Thực ra tôi rất muốn tát cho mình hai cái vào mặt. Bởi vì lại một lần nữa, tôi đã nhận lời làm một chuyện mà cho dù chết cũng không nên làm.

"Tốt quá, Tiểu Nguyên, giờ cậu cứ thoải mái mà múa một bài quyền cho cái kẻ nào đó mở mắt ra mà nhìn, để xem hắn còn dám nói là cậu không hợp với vai Paris không!", Đình Tín quay đầu lại lườm Minh Đạo Liên.

Hả? Múa quyền á? "Romeo và Julie" chẳng phải là tác phẩm của Shakespeare sao? Sao lại có liên quan đến võ thuật Trung Quốc vậy?

"Tiểu Nguyên, đừng có nói với tôi rằng cậu không biết đấy nhé! Thiên Tỉ đã vì cậu mà mất mấy ngày liền dốc sức sửa lại kịch bản, đổi bối cảnh câu chuyện trở thành bối cảnh Trung Quốc ngày xưa. Vì vậy nếu diễn vai Paris, cậu sẽ không phải múa kiếm mà thay vào đó, cậu có thể trực tiếp sử dụng võ thuật Trung Quốc.

Ặc ặc, Thiên Tỉ vì tôi mà sửa kịch bản á? Thiên Tỉ vì tôi mà mất mấy ngày để thay đổi kịch bản, đổi lại bối cảnh câu chuyện thành Trung Quốc thời xa xưa á? Tự nhiên trong lòng tôi dâng trào một niềm vui khôn xiết.

"Ha ha!", Thiên Tỉ nhìn tôi, mỉm cười rạng rỡ, "Bởi vì vở kịch 'Romeo và Julie' phiên bản mới hoàn toàn thoát li khỏi nguyên tác, vì vậy các nhân vật nên có sức sống mới. Do đó, Tiểu Nguyên cứ yên tâm, về nhân vật Paris mà em sẽ diễn, anh sẽ cố gắng xây dựng sao cho phù hợp với tính cách và sở trường của em, em thấy sao?"

"Ý của anh là, anh sẽ đo ni đóng giày cho nhân vật của em sao?", tôi hào hứng hỏi lại. Giây phút này đâu, tôi hoàn toàn không còn để tâm đến việc Paris là cái thằng cha nào, là nam hay nữa, có cuộc đời và kết cục ra sao nữa. Điều duy nhất mà tôi để tâm tới đó là, đây chính là nhân vật mà Thiên Tỉ sáng tạo để dành riêng cho tôi.

Đối với tôi mà nói, chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi!

"Ừ", Thiên Tỉ gật đầu đáp.

Những bong bóng hân hoan trong lòng tôi từ từ bay lên hòa vào ánh nắng mặt trời, phản chiếu những tia sáng rực rỡ. Thứ cảm giác này, chính là cảm giác hạnh phúc chăng?

Dưới sự thúc giục của Đình Tín, tôi đặt chiếc túi giấy có đựng áo của Vương Tuấn Khải sang một bên rồi múa một bài quyền của nhà họ Vương cho mọi người xem. Trong tràng pháo tay hoan hô của mọi người, trong ánh mắt cổ vũ của Thiên Tỉ, tôi mỉm cười mãn nguyện.

Còn về việc có thể diễn tốt vai diễn này không, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tự tin!

"Minh Đạo Liên, thế nào? Tiểu Nguyên không tồi phải không?", Đình Tín đắc chí nhìn Minh Đạo Liên khiêu khích.

"Không tồi, quả nhiên không khác đàn ông là mấy!"

Tôi không nghe, không nghe thấy gì hết, trước mặt Thiên Tỉ tôi là một con người hiền lành, không biết đến nổi giận là gì...Chỉ có điều, ánh mắt Minh Đạo Liên đang nhìn tôi là có ý gì? Dường như anh ta đã nhìn ra điều bí mật không thể nói ra trong trái tim tôi? Điều bí mật không thể nói ra trong trái tim tôi? Ngoài việc...thầm thích hội trưởng Thiên Tỉ ra, còn có cả việc từng thuê Vương Tuấn Khải ...

Đình Tín lập tức quay người lại, ánh mắt như tóe lửa nhìn anh ta rồi đột nhiên ném ra một câu: "Tên mắt kính chết tiệt, chắc là cậu đang ghen tị với sự mạnh mẽ của Tiểu Nguyên phải không? Hả cái đồ chạy 100 mét mất đến 14 giây?"

"Ít nhất thì tôi cũng không làm sai bài toán của lớp ba như ai đó!"

"Ai da da, không hiểu ai...trong giờ thể dục..."

Hài, tôi có thể khẳng định rằng hai người này chắc là có mối thù hận sâu sắc lắm đấy!

"Đình Tín, sắp vào lớp rồi, tôi phải về lớp đây!", tôi không muốn nhìn thấy Minh Đạo Liên nữa, cũng không muốn nhìn thấy hai bọn họ tranh cãi, khích bác nhau nữa. Vì vậy, trong tình hình này, "chuồn" là thượng sách!

"Reng...reng...", tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tôi ngẩng đầu mỉm cười tươi rói với Thiên Tỉ, cố gắng bỏ ngoài tai cuộc tranh cãi của Đình Tín và Minh Đạo Liên, hít một hơi thật sâu rồi quay người bỏ đi.

"Tiểu Nguyên...", tiếng gọi của Thiên Tỉ vang lên.

"Sao thế hội trưởng?", tôi kinh ngạc quay đầu lại, Thiên Tỉ đã đuổi theo tôi ra đến tận cửa phòng học.

"Những điều Minh Đạo Liên nói em đừng để ý, Tiểu Nguyên là một cậu bé rất đáng yêu mà!", Thiên Tỉ nhìn tôi, ánh mắt chân thành và dịu dàng.

Bùm......

Mặt tôi đỏ bừng lên trước lời khen ngợi của Thiên Tỉ. Anh ấy quả là một người dịu dàng, đuổi theo tôi ra tận đây chỉ là để nói với tôi câu này, an ủi tâm trạng đang thê thảm của tôi!

Một cảm giác ngọt ngào dâng trào trong lòng tôi, cho dù bản thân tôi hiểu rằng mình không phải là một cậu bé dễ thương, những giây phút này đây, tôi đang cảm thấy vô cùng vui mừng.

"Tiểu Nguyên, của em này. Em để quên trong lớp đấy!", trong tay hội trưởng Thiên Tỉ là cái túi giấy đựng áo của tôi, "Em đãng trí thế, may mà bỏ quên trong lớp của anh nên anh mới mang trả cho Tiểu Nguyên được, chẳng may mà để quên ở nơi khác là mất rồi đấy!"

A...

Giấc mộng tươi đẹp tự nhiên bị vỡ tan.

"Hội trưởng, anh đuổi theo em để đưa cái túi giấy này à?", tôi hỏi.

"Đương nhiên rồi!", Thiên Tỉ mỉm cười, nét anh khôi ngô đến lạ thường.

"Cám...cám ơn anh!", nói như vậy thì câu an ủi kia chỉ là nhân tiện nói ra mà thôi. Hu hu hu...trái tim tôi đang bắt đầu rỉ máu.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro