CHƯƠNG 5.1: CLB HOÀNG TỬ TRÊN PHỐ VŨ CHI NHAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mấy lần âm thầm đến lớp quyến rũ để tìm Vương Tuấn Khải mà không gặp, do đó chiếc áo sơ mi màu đen vẫn ở bên cạnh tôi, hại tôi mỗi lần nhìn thấy nó lại cảm thấy hoảng hốt.


Thật sự cứ mỗi lần tưởng tượng ra cảnh một hôm nào đó, chú quản gia của nhà tôiđến dọn dẹp vệ sinh căn phòng, bất chợt phát hiện ra chiếc áo nam này....đến lúcấy, bố nhất định sẽ hào hứng triệu tập cả gia đình, tìm mọi cách để điều traxem chủ nhân của chiếc áo là ai, sau đó....tèn.. ten ..ten ten.....bên tai tôi vanglên tiếng nhạc của lễ cưới.

Không được, không thể nào...nhất định tôi phải nhanh chóng trả chiếc áo sơ mi nàyvề cho chủ nhân của nó.

Ở trường đợi Vương Tuấn Khải không được thì chỉ còn một cách duy nhất là lêngặp hiệu trưởng để lấy địa chỉ của Vương Tuấn Khải mà thôi.

Dù sao thì Vương Tuấn Khải cũng là học sinh đặc biệt mà thầy mời tới, chắc chắnthầy phải có những hiểu biết nhất định về anh ấy. Thế là sau giờ tan học, tôiliền trực tiếp lên gặp thầy hiệu trưởng để xin địa chỉ của Vương Tuấn Khải.Trải qua 1 tiếng 15 phút 30 giây van nài và dụ dỗ (tặng một thẻ miễn phí 30tiếng đồng hồ trong câu lạc bộ KN), cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng miễn cưỡngđồng ý cho tôi địa chỉ của anh ấy. Chỉ có điều...

Đi đến đầu đường Phúc Lâm, rẽ phải rồi đi thẳng, đến một căn nhà nhỏ trên tầngthượng của tòa nhà số 26.

Đây là địa chỉ quái quỷ gì vậy?

Tôi vừa nhìn vào tấm biển đề tên đường, đối chiếu với tờ giấy ghi địa chỉ nơi ởcủa hoàng từ có đôi mắt quyến rũ Vương Tuấn Khải.

Nhưng thật là kì lạ, sao con đường này càng đi càng thấy quen thuộc thế nhỉ?

Trên con đường Phúc Lâm dài dằng dặc, tôi rẽ trái đi hết con đường rồi rẽ phải,chỉ một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn thân tôi cứng đờ lại.

Lúc này đang là hoàng hôn, anh tà dương đang le lói ở phía trời tây, bầu trờiđã bắt đầu tối dần, thế nhưng cả con phố này lại hiện ra trong sự rực rỡ sắcmàu. Cả con đường treo đầy những bóng đèn nhấp nháy, hai bên đường là nhữngcông trình kiến trúc hoa lệ, ánh đèn nhấp nháy trên bảng hiệu của các cửa tiệm,"Trung tâm giải trí Lâm Hoàng", "Quán rượu Lam Ngư, "Câu lạc bộ hoàng tử"...Nhữngbiển hiệu khác nhau hiện ra trước mắt tôi, bên trong vọng ra tiếng nhạc xậpxình...

Tôi đứng ngây ra ở trên phố, kinh ngạc nhìn vào con phố Vũ Chi Nhai "càng vềđêm càng đẹp" này. Đúng, không sai, phía xa xa trước mặt tôi là quán rượu KNnổi tiếng trong truyền thuyết trên con phố Vũ Chi Nhai, cũng chính là "Câu lạcbộ Hoàng tử" của nhà họ Vương chúng tôi.

Tôi ngây người nhìn vào con phố đã lâu không đến này, cái con phố mà tôi khôngmuốn đến chút nàp. Nào ngờ hôm nay, trong tình trạng không có chút chuẩn bị nàolại vô tình tìm đến đây, tất cả chỉ là vì Vương Tuấn Khải.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, đành phải vào thôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cầmchặt chiếc túi giấy trong tay, bắt đầu dò dẫm theo địa chỉ của nhà Vương TuấnKhải.

"Căn phòng nhỏ trên tầng thượng tòa nhà số 26! Số 26! Số 26! A...", cầm mảnh giấyghi địa chỉ trên tay, dò theo từng con số, cuối cùng tôi cũng tìm được đến số26. Nhưng tòa nhà hiện ra trước mắt đã khiến cho tôi giật thót người!

Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà!

Tôi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, tức tối nhìn lên tòa nhà cao vút trước mắt.Bên ngoài cổng có treo một tấm biển, bên trên có đề rõ ràng là "số 26 Vũ ChiNhai", thế mà trên tầng thượng kia, một tấm biển hiệu lớn đang nhấp nháy dòngchữ "Cậu lạc bộ Hoàng tử".

Không sai, chính là câu lạc bộ Hoàng tử.

Tôi ngẩn người đứng trước cửa câu lạc bộ, lần này thì không thể "đã đến rồi thìcứ vào đi" như bình thường tôi vẫn thường làm được. Trong đầu tôi chợt nảy rasuy nghĩ bỏ về.

"Thiếu gia, là thiếu gia phải không?", anh gác cửa của KN cất tiếng gọi. Nhậnra đúng là tôi, anh ấy liền vui vẻ chạy đến.

Hơ, tôi ngây người đứng nhìn anh chàng gác cổng đó chạy về phía mình.

"Thiếu gia, hoan nghênh cậu đến đây thị sát! Toàn thể nhân viên của câu lạc bộHoàng tử xin hoan nghênh cậu viếng thăm!". Chưa đầy một phút sau, một đám nhânviên phục vụ trong trang phục màu đen đứng xếp hàng ngay ngắn trươc cửa, cúigập người chào tôi.

Bạn đã nhìn thấy cảnh rất nhiều anh chàng đẹp trai đứng xếp hàng trước mặt vànghiêm chỉnh cúi gập người chào bạn chưa? Cái quang cảnh đó, thật là xa hoa,thật là thú vị, cứ như là quang cảnh trong mộng của một thiếu nữ ngây thơ vậy.

Đáng tiếc là, tình hình lúc này...

Tôi khẽ nhoẻn miệng cười rồi cố nặn ra một câu để nói với các anh chàng đẹptrai này: "Mọi người vất vả rồi!"

"Thưa thiếu gia, chúng tôi không vất vả chút nào!", các anh chàng phục vụ đẹptrai này đồng thanh lên tiếng, vẻ mặt ngọt ngào như muốn nói với tôi rằng: "Nhớbảo bố cậu tăng lương cho chúng tôi nhé!".

"Thiếu gia, cậu có muốn thị sát một chút về việc phục vụ bữa ăn của chúng tôikhông? Ở đây chúng tôi có món cá hồi rất ngon đấy!", anh giám đốc quản lí phụcvụ món ăn lên tiếng.

Anh phục vụ ở bên quầy rượu nhìn tôi cười ngọt ngào: "Ông Vương rất thích loạirượu Cabernet Sauvignon 82 năm, cậu có muốn thử một chút không?"

Dưới sự chăm sóc của các anh chàng đẹp trai, tôi nhìn thấy những ánh mắt sắcnhư dao từ những "động vật giống cái" đang ngồi trong câu lạc bộ đổ dồn về phíamình cùng cả những câu bình phẩm không mấy hay ho: "Hài, đúng là con trai củanhà giàu có khác, có xấu đến mấy đi nữa..."

Tôi...

Không! Tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!

"Cái đó...", tôi giơ mảnh giấy ghi địa chỉ mà thầy hiệu trưởng đưa cho, run runhỏi: "Sao người này lại sống ở đây? Câu lạc bộ hoàng tử vẫn còn căn phòng nhỏtrên tầng thượng sao? Sao tôi không biết nhỉ?"

"À, là Vương Tuấn Khải!", người quản lí các phòng nói, "Thiếu gia, là tôi khôngtốt, tại tôi thấy cậu ta không có chỗ ở, lại đang làm theo ca ở đây, thế nênmới cho cậu ta ở lại trên đó. Nếu như cậu cảm thấy không được, tôi sẽ lập tứccho người tháo dỡ căn phòng đó!"

Lạnh quá....hóa ra phía trên câu lạc bộ hoàng tử thân thuộc của tôi còn có mộtcăn phòng nhỏ khác. Nhưng mà, ông quản lí nói như vậy là sao?

Tháo dỡ căn phòng đó? Như vậy cũng có nghĩa là đuổi Vương Tuấn Khải đi sao?

"Không không không...Tôi chỉ là muốn gặp anh ta một chút thôi, tôi tìm anh ta cóchút việc!", vừa nói tôi vừa rẽ đám đông, đi lên tầng thượng của câu lạc bộhoàng tử.

Cậu ta không có chỗ ở...

Lại đang làm theo ca cho câu lạc bộ...

Những lời của ông quản lí vang lên trong đầu tôi. Một linh cảm không lành ậpđến. Rốt cuộc Vương Tuấn Khải là người như thế nào đây? Con đường phía trướckhông biết còn có điều gì đáng sợ nữa đang chờ đợi tôi? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro