CHƯƠNG 5.2: NHÀ CỦA VƯƠNG TUẤN KHẢI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần theo cầu thang, tôi leo lên trên cao, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng thượng của tòa nhà.

Khi nhìn thấy một căn nhà đúng nghĩa với tên gọi "căn nhà gỗ", toàn thân tôi như nổi da gà. Nếu như nói rằng cả đống gỗ không biết nhặt từ đâu ra được gắn với nhau bằng những cái đinh và gọi đó là những bức tường, nếu như ni lông bảo quản thức ăn có thể gọi là cửa kính...vậy thì Vương Tuấn Khải quả thực là đang ở trong một căn nhà gỗ.

Cánh cửa căn nhà gỗ khóa chặt, tôi bước lên phía trước, không tìm thấy chuông cửa, mà đương nhiên làm gì có chuông cửa! Tôi chán nản cúi đầu, cất tiếng to gọi tên anh ấy:

"Vương Tuấn Khải ...... Vương Tuấn Khải ...anh có trong đó không? Vương Tuấn Khải?"

Không có tiếng trả lời.

Chẳng nhẽ anh ấy không có nhà?

Tôi nghi hoặc thò tay ra, định đẩy cánh cửa gỗ cũ nát, nào ngờ vừa chạm nhẹ tay vào, cánh cửa đã phát ra tiếng kêu "cọt kẹt" rồi lập tức mở toang, ngay cả những cánh cửa tự động ở các khách sạn năm sau có khi còn không phản ứng nhanh đến thế.

"Vương Tuấn Khải ...", tôi khe khẽ gọi và bước vào nhà. Chỉ một giây sau, cảnh tượng trong căn nhà gỗ khiến cho toàn thân tôi cứng đơ, không cất nổi nửa lời (kể từ sau khi gặp Vương Tuấn Khải, hình như kinh ngạc đã trở thành biểu cảm chính trên khuôn mặt tôi)

Trong căn nhà gỗ chật hẹp, chỉ có một cánh cửa kính duy nhất bị vỡ mất một góc đã được che lại bằng giấy. Ở những nơi không được che lại, ánh đèn nhấp nháy từ bên ngoài tấm biển hiệu hắt vào trong phòng. Ánh đèn từ tấm biển ấy chính là nguồn sáng duy nhất trong căn nhà gỗ này.

Nhờ vào ánh đèn nhấp nháy này, tôi có thể quan sát được đại khái bài trí của căn nhà, dường như chỉ cần dùng hai từ để miêu tả về nó: trống không! Có thể nói căn nhà này giống như một căn nhà đã bị bỏ hoang hơn là một nơi có người ở.

Không có sự phân biệt giữa phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh, không có bàn ghế, tủ quần áo, đèn điện, tủ lạnh, điều hòa, thậm chí còn không có lấy một cái giường. Đồ vật duy nhất có trong ngôi nhà này là một đống báo cũ nát và một cái hộp giấy to. Hơ, khoan đã, cái hộp giấy này sao mà trông quen thế?

Tôi cúi đầu, dụi dụi mắt, cố gắng quan sát thật kĩ cái hộp giấy, "đồ vật' duy nhất trong nhà dưới ánh đèn mù mờ nhấp nháy...Nó...nó chẳng phải là cái hộp giấy mà tôi đã vứt ở trước cửa nhà sao? Hôm đó, lúc ra đến cửa, không nhìn thấy cái hộp giấy đó đâu, tôi cứ nghĩ là cô quét rác đã mang nó đi rồi, nào ngờ người mang nó đi lại chính là Vương Tuấn Khải.

Thượng đế ơi, thật không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt nữa! Tôi lấy tay vỗ mạnh vào trán, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Vương Tuấn Khải lại sống trong một căn nhà như thế này. Rốt cuộc anh ta là sinh vật từ hành tinh nào đến đây vậy nhỉ?

Trên đầu tôi bỗng nhiên vang lên tiếng xào xạc. Sau đó, "Soạt" một tiếng, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì tờ giấy dán cửa sổ đã bị gió thôi rách toạc ra. Mảnh giấy bay phất phơ trong gió rồi rơi xuống đúng mặt tôi.

Tôi ngây người lôi mảnh giấy ra khỏi mặt mình, giơ nó lên trước ánh đèn: giấy thúc nợ của ngân hàng x x . Mồ hôi từng giọt, từng giọt túa ra trên trán tôi.

Ai có thể nói cho tôi biết cái tên Vương Tuấn Khải này nghèo đến mức độ nào không? Nhà đã nghèo rớt mùng tơi, lại còn một khoản nợ ngân hàng nữa chứ!

Nhìn căn nhà trống không, chẳng có lấy một con thạch sùng, làm gì thấy bóng dáng của Vương Tuấn Khải đâu? Tôi quay người lại, định giẫm lên đống báo để ra ngoài, nào ngờ chân vừa đặt lên tờ báo thì một tiếng hét thất thanh vang lên!

"Oái, đau quá!", cùng với tiếng hét thất thanh là một bóng người nhảy dựng lên từ dưới đống báo, tay xoa xoa bụng mình, miệng không ngừng suýt xoa vì đâu. (Khải ca đã xuất hiện *tung bông*)

Tôi trợn tròn mắt lên, kinh ngạc nhìn anh chàng mới nhảy ra từ trong đống báo.

Dưới ánh đèn mờ mờ, một thanh niên hiện ra với thân hình thanh mảnh, đôi môi hơi cong lên vì đau đớn, ánh mắt long lanh. Từ trên người anh toát lên một cảm giác rất quyến rũ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên đến không thốt lên lời không phải là vẻ đẹp của anh chàng ấy mà chính là, người đó chính là anh ấy...

Tôi đưa tay lên, chỉ vào chàng trai trước mặt mình, miệng há hốc, cố gắng rặn ra từng tiếng: "....khỏa...khỏa..."

Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn nhấp nháy, Vương Tuấn Khải chỉ mặc độc có một chiếc quần lót, để lộ thân hình mảnh dẻ và trắng nõn đang đứng trước mặt tôi. (~>.<~)

Bờ vai anh rất rộng, cơ thể mặc dù có hơi gầy nhưng không tạo cho người ta cái cảm giác mong manh, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Làn da của anh trắng nõn nà, mịn màng không chút tì vết, hoàn mỹ như một viên ngọc lấp lánh.

"Ực...", trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe rõ cả tiếng nuốt nước bọt của mình, mũi tôi nóng bừng lên như sắp sửa chảy máu cam đến nơi!

"Tiểu Nguyên, sao lại là em...", tiếng kêu kinh ngạc của anh vang lên, làm gián đoạn hành vi "thưởng thức mỹ nam" của tôi.

Nghe thấy giọng nói của Vương Tuấn Khải vang lên, tôi mới chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi suy nghĩ về sự "khỏa thân" của anh đang lẩn quẩn trong đầu mình, sau đó, "Tách tách...", tôi nghe thấy tiếng những dây thần kinh của mình như vỡ vụn ra.

Ôi trời đất ơi, thượng đế ơi, vừa nãy mình đã làm gì vậy nhỉ? Tôi dám nhìn chằm chằm vào thân hình trong trạng thái khỏa thân của Vương Tuấn Khải lâu như vậy ư? Hơn nữa, rõ ràng Vương Tuấn Khải chẳng phải là kiểu con trai mà mình thích, vậy thì tại sao nhìn thấy anh ấy khỏa thân lại khiến cho trái tim tôi loạn nhịp, nước dãi chỉ trực trào ra ngoài, lại còn suýt chảy máu cam nữa chứ?

"Vương... Vương Tuấn Khải, anh ...anh là cái đồ biến...biến thái, anh ....anh...anh dám không mặc quần áo à?", tôi lắp bắp gào lên.

Cái người nào đó còn phản ứng chậm hơn tôi, nghe thấy tôi gào lên như vậy mới từ từ cúi xuống, lúc bấy giờ mới phát hiện ra trên người mình chỉ có độc một chiếc quần lót, lại còn đang thản nhiên đứng nói chuyện với tôi nữa chứ.

"Tiểu Nguyên, anh xin lỗi!", Vương Tuấn Khải mặt đỏ dừ, vội vàng cúi xuống vớ lấy tờ báo dưới đất rồi dùng nó để che thân, "Bởi vì không có quần áo ngủ nên anh đã quen không mặc gì khi đi ngủ rồi! Bình thường ngoài Đạo Liên ra, cũng không có bạn nào đến nhà tìm anh. Vì thế nên anh cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống xấu hổ này!"

Không có quần áo ngủ, vì vậy không mặc gì khi đi ngủ!Hơ, tôi trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Thượng đế ơi, đây là lí do khỏa thân kì quặc nhất trên đời mà tôi từng nghe thấy!

"Vương Tuấn Khải, anh mau mặc quần áo vào đi!", tôi nói.

Thực ra thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối. Nói thực lòng là cái anh chàng Vương Tuấn Khải này lúc khỏa thân trông thật là gợi cảm. Nhưng mà cho dù có gợi cảm đến đâu mà phải nói chuyện trong trạng thái này thì thật là khó xử!

"Được, cho anh một phút nhé!", Vương Tuấn Khải gật đầu, hai tay cầm chặt lấy tờ báo che thân, từ từ lùi lại phía chiếc hộp giấy.

"À, Tiểu Nguyên, em có thể quay người lại một chút được không? Anh phải mặc quần áo!", Vương Tuấn Khải khom lưng, một tay cầm báo, một tay mở hộp giấy lấy đồng phục của trường.

"Được!", tôi nghĩ là cuối cùng tôi cũng đã biết chiếc hộp giấy vứt đi ấy được đùng để làm gì rồi.

Một phút sau.

"Tiểu Nguyên à, thật ngại quá, nhà anh không có lấy một cái ghế để mời em ngồi!", sau khi mặc xong quần áo, Vương Tuấn Khải ngại ngùng nói với tôi.

"Không sao, chúng ta có thể ngồi trên giấy báo ở trên sàn cũng được mà", tôi đáp.

"Anh thì chẳng vấn đề,, vì dù sao anh ngồi trên nền nhà cũng quen rồi. Nhưng mà Tiểu Vũ thì không được, nền nhà cứng lắm, em ngồi sẽ thấy mệt và không thoải mái!", Vương Tuấn Khải lắc đầu. Đột nhiên mắt anh sáng lên, hình như anh đã nghĩ ra một ý kiến nào đó rất hay rồi thì phải. Anh hào hứng nắm lấy tay tôi, nói: "Tiểu Nguyên, chúng ta xuống câu lạc bộ hoàng tử ở dưới lầu đi! Những người trong KN đều rất tốt, hơn nữa giờ này vẫn chưa có nhiều khách, họ..."

"Không, không, không! Ha ha...", tôi tuôn một tràng, cười nhạt rồi từ chối đề nghị của anh. Bảo tôi xuống câu lạc bộ hoàng tử ngồi thì cứ giết tôi đi cho xong. Tôi do dự hồi lâu, không biết có nên nói sự thực là câu lạc bộ hoàng tử là do bố tôi làm chủ hay không.

Tìm thấy một chỗ rải báo khá dày, tôi liền ngồi xuống đó.

"Tiểu Nguyên, thật xin lỗi em! Từ từ thôi, anh nhớ hình như là...". Trong khi tôi đang do dự thì Vương Tuấn Khải liền lấy ra một cái hộp từ trong "tủ quần áo" ra, hào hứng mở ra trước mặt tôi.

Là một cái bánh gạo với nhiều màu sặc sỡ.

"Xin mời!", nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi anh, tôi thực sự không biết nên cười hay nên khóc để thể hiện tâm trạng của mình lúc này.

Bởi vì một người có thị lực rất tốt như tôi trong một giây nhìn xuống đã trông thấy hạn sử dụng khi trên bánh là ngày hôm qua.

"Tiểu Nguyên không thích ăn bánh gạo à?", Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn tôi, nhét một miếng bánh vào miệng, và thản nhiên nhìn tôi: "Đây là quà tết Đoan Ngọ của các anh ở câu lạc bộ cho anh đấy, anh cứ tiếc không muốn ăn!"

"Anh cứ tiếc không muốn ăn á?", tôi không nén nổi sự ngạc nhiên, mặt ngây ra.

Nhưng Vương Tuấn Khải đã hiểu nhầm ý của tôi, anh lập tức khoát tay:

"Tiểu Nguyên đừng lo, bởi vì là Tiểu Nguyên, nên em không phải ngại đâu!"

Ý của anh ấy là, bởi vì tôi là Tiểu Nguyên nên anh ấy mới không tiếc khi bỏ ra ăn.

Lúc này đây tôi có nên cảm động không? Tôi cầm lấy một miếng bánh gạo, gượng gạo bỏ vào mồm rồi cố nặn ra một nụ cười tươi tắn trong ánh mắt chờ đợi của anh.

Thượng đế ơi! Hãy nói cho con biết, cái người đang ngồi trước mặt con đây nghèo đến mức độ nào có được không? Đây đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người nghèo như vậy cơ chứ?

Điều càng khủng khiếp hơn chính là, cái người mà nghèo rớt mùng tơi này lại chính là hoàng tử Vương Tuấn Khải của trường Thần Nam.

"Trúc Du, anh từ trước đến giờ vẫn ở đây sao?", tôi thực sự không thể nói ra câu: "Từ trước đến nay anh vẫn nghèo đến thế này sao?"

"Không phải, không phải đâu! Sao anh có thể ở đây từ lâu như vậy chứ?", Vương Tuấn Khải mỉm cười. Tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút, có lẽ anh ấy chỉ hơi tiết kiệm một chút mà thôi!

Nhưng mà vẫn còn câu tiếp theo.

"Lúc mới đến học ở trường Thần Nam, anh đã ở cửa nhà ăn của trường, nhưng mà thầy hiệu trưởng nói ở đó không hay lắm..."

Mọi thứ trước mắt tôi như đổ sụp xuống, suýt nữa thì ngất đi. Vương Tuấn Khải, anh là một con chó lang thang hay sao?

"Tuấn Khải, anh rất...."

"Anh rất làm sao?", Vương Tuấn Khải mở to mắt nhìn tôi. Điệu bộ ấy mới mới đáng yêu và hồn nhiên làm sao!

Làm sao tôi có thể thốt ra từ "nghèo" được đây?

"Anh rất đẹp trai...", là ma quỷ vừa xui khiến tôi nói ra câu này.

"Anh..."

Vương Tuấn Khải ngẩn ra, mặt đỏ bừng lên vì câu nói của tôi. Lẽ nào từ trước đến giờ không có ai từng khen anh ấy rất đẹp trai sao? Hình như tôi là người đầu tiên khen anh ấy đẹp trai, hình như...cứ như là tôi đang tỏ tình với người ta vậy! Không phải như vậy đâu! Vương Tuấn Khải, em không có ý này với anh đâu!

Đúng vào lúc tôi đang vô cùng bối rối....

"Sao cậu lại ở đây?", một giọng nói lạnh tanh, phảng phất sự mỉa mai vang lên từ bên cầu thang, cách chúng tôi không xa.

Tôi ngoảnh đầu lại, xuất hiện trước mặt tôi không ai khác chính là Minh Đạo Liên trong bộ quần áo màu trắng tinh, không biết từ lúc nào, anh ta đã đứng ở bên cạnh cầu thang, cai cằm nhọn hất lên đầy kiêu ngạo.

Minh Đạo Liên, cái kẻ đáng ghét này, cho dù đứng ở đâu cũng đều toát lên sự tôn quý của một bậc vương giả. Tôi ngây người nhìn Minh Đạo Liên, ánh mắt anh ta lạnh lùng lướt qua người tôi rồi dừng lại ở Vương Tuấn Khải. Anh ta khé nhếch môi mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt đến mức nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nào nhìn ra.

"A...", tôi há hốc mồm, thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro