CHƯƠNG 45: MILU MILƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

  Chiếc xe thể thao lao điên cuồng, gầm rú xuyên thẳng qua cánh cổng kiên cố, quản gia bị kinh động rơi cả điện thoại, vội vàng chạy ra báo cáo.

-"Nguyên...Nguyên nó về rồi cậu ạ, tôi vừa định gọi thì cậu về, nhưng mà..."

Bác Lựu nói qua tình hình, Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cà vạt, cậu đi thẳng xuống ngôi nhà gỗ nhỏ xíu phía dưới vườn nho.

Tiếng bước chân tới gần, Nguyên khẽ ngẩng lên, hai mắt mọng nước, mũi đỏ như cà chua, khuôn mặt cũng phù nề khiến ai đó xót hết cả ruột gan.

-"Cậu..."

Tiếng nó mếu máo, Khải tới bên, ôm chặt vào lòng, xoa xoa lưng.

-"Cậu ơi...cậu ơi..."

-"Ngoan nào, ngoan nào...anh thương..."

-"Cậu ơi, em đi cả ngày, huhu..."

Cậu lau nước mắt nước mũi tèm nhem, nó vẫn cứ nức nở không nguôi.

-"Không thấy em Milu đâu cả...em gọi nó mãi...mọi khi em gọi là nó chạy tới bên em luôn..."

-"Rồi, anh biết rồi!"

-"Người ta bắt nó thịt thì chết, em chỉ ngồi nghỉ một tí thôi...lát em lại đi tìm nó..."

Khải thở dài, Milu cũng già lắm rồi, nó là giống chó ngoại, cực kì khôn, khi nó già cảm thấy mình sắp chết, nó sẽ bỏ đi một nơi rất xa, rất kín để yên nghỉ, nó không muốn chủ phải buồn. Vương Nguyên căn bản cũng không phải đối thủ của Milu, nó không tìm được là điều đương nhiên.

-"Cậu...em nhớ nó lắm...để em bảo chị Na xuống đây trông...em phải đi tìm nó...nhỡ lúc trời tối rồi nó không biết đường về..."

Chưa kịp đứng dậy thì đã bị ai đó kéo vào lòng, người ta ngọt ngào an ủi nó.

-"Nguyên Nhi nghe anh nói này!"

-"Sao ạ?"

-"Trên đường về anh vừa gặp nó xong..."

-"Thật không ạ?
 Thế nó đâu rồi, nó đang ăn trên nhà à, em lên thăm nó..."  

Mắt nó sáng ngời, cậu cũng hơi vui vui theo.

-"Không được, có chuyện này..."

-"Chuyện gì ạ?"

Nhìn ánh mắt nó yêu long lanh, cậu thở dài, chẳng còn cách nào khác, thôi thì Milu công công, có ở trên trời thì đừng trách bản thiếu gia bôi nhọ danh dự nhà ngươi. 

-" Anh vừa gặp Milu đi với Milơ, ngoài ngõ..."

-"Milơ là ai ạ?"

-"Anh cũng không biết, nhưng anh đoán là fiancée của Milu nhà mình đó..." (edit: sặc!!!)

-"Phi an sê là cái gì hả cậu?"

Ai đó tí nín cười, khả năng phát âm của "vợ" mình cũng bá đạo thật.

-"Fiancée là vị hôn phu, vợ sắp cưới ý. Milu cũng mất dạy lắm, em đừng nhớ nó làm gì, nó khinh anh cực, đi cùng người đẹp là quên cả anh luôn, gặp anh nó còn hồn nhiên đi tiếp, không thèm chào hỏi gì sất..."

-"Thật ạ?"

-"Ừ, nó là con chó ăn cháo đá bát, nó không đáng để em buồn..."

-"Cậu đừng ghét em ấy, dù sao cũng là vợ sắp cưới, nó vui quá thôi...mà sao tự dưng nó và Milơ..., em có thấy nó dẫn ai về bao giờ đâu...mà tự dưng lại còn hôn thê gì ạ?"

Tuấn Khải cười gian xảo, bịa bịa.

-"Thì tiếng sét ái tình mà, "vợ" không biết thì thôi, giờ Milu làm Milơ to bụng rồi, không chịu trách nhiệm không được, nên hai bọn chúng nó dọn đi xây dựng gia đình rồi..."

-"Uầy, Milu nhà mình hư vậy á?"

-"Ối nó không mất dạy thì còn ai khốn nạn nữa..."

Cậu vừa nựng, vừa bế người yêu vào nhà, Nguyên nghe cậu nói cũng nguôi ngoai, dụi dụi đầu vào vai cậu, thì ra là vậy, Milu là đàn ông của gia đình rồi, từ giờ sẽ không ở bên nó nữa, nó phải lo cho nhà nó, vợ nó, con nó...giống như cậu dành thời gian bên nó vậy. Cậu nói chúng không thích bị làm phiền, nó tôn trọng hạnh phúc của chúng thì đừng đi tìm đi gọi nữa.

Nói thì nói vậy, nhưng nó vẫn buồn lắm. Nhất là tới bữa ăn này, mắt nó lại rơm rớm.

-" Sao vậy?"

-"Ngày trước ý, Milu toàn rúc vào chân em, sủa làm nũng, đòi em cho thức ăn...giờ em nhớ quá à..."

-"Thế giờ phải làm sao em mới vui?"

-"Em không biết, em chỉ là...nhớ tiếng sủa của nó thôi..."

Lời nó nói ra, ai đó đen cả mặt mày, cho người làm lui hết, cố gắng cắn răng, cậu mới hít thở...hít thở...hít thở...

Và rồi, tiếng 'gâu' nhẹ nhàng ấy...được phát ra từ chính miệng của...Tổng Giám Đốc CL Group. (edit: xin qúy vị đọc giả cho 1 tràng pháo tay cuồng nhiệt vì tinh thần hi sinh cao cả của ca ca, hí hí)

-"Không giống nó đâu...cậu chẳng giống nó tí nào ý..."

Nguyên Nhi hôm nay tâm trạng quá, được voi đòi tiên rồi. Khải hận không để đâu cho hết, ném nó lên giường, giận dữ.

-"Thế nào mới là giống?"

-"Em không biết..."

-"Thế này hả...hay thế này....thế này đúng không....nó dụi mày như này phải không?"

Từng cái thế này của cậu là từng đợt tiếp xúc da thịt, mấy sợi râu lưa thưa cọ qua lớp áo quần mỏng manh hại người nó bủn rủn hết cả, đầu óc cũng mông lung theo. Giờ mới để ý kĩ cậu, mấy ngày hôm nay chắc làm việc vất vả quá, râu cậu cũng chưa cạo.

Nhìn mắt cậu thâm quầng, có lẽ do thức đêm.

Và còn nữa, vì sao đang đi công tác lại bay về?

Nhìn cậu, thấy xót thấy thương quá à, nó đưa tay lên chạm vào má cậu, cũng gầy đi một chút, đau lòng, nó hỏi.

-"Sao cậu về? Cậu mệt không?"

-"Em cũng biết quan tâm chồng rồi cơ à? Ai bảo vợ chạy linh tinh...hại chồng..."

Là tại nó sao? Tại nó đi tìm Milu khiến cậu lo lắng? Cả quãng đường xa như vậy, thảo nào trông cậu mệt mỏi đến thế! Nguyên tự thấy mình thật đáng trách.

-"Em...em xin lỗi..."

-"Em đừng buồn nữa nhé...còn có anh mà..."

-"Em biết..."

Khải gục vào vai nó, Nguyên nằm yên, nó biết là cậu nhọc nên cố gắng nằm thật ngoan ngoãn. Một lát, cậu tỉnh dậy, thơm nhẹ lên trán rồi dặn dò.

-"Đối tác của nhà mình ngày mai về nước, lần này là hợp đồng lớn, có lẽ anh phải vào Đà Nẵng bây giờ luôn để kịp tiệc rượu tối nay..."

Đôi môi mềm mại bao phủ môi nó, lưu luyến bịn rịn.

-"Chồng đi nhé..."

Lúc tay cậu chạm vào áo vest, lòng nó thấy trống trải vô cùng, khẽ đưa tay kéo một góc áo, Nguyên dè dặt.

-"Em...cho em đi với..."

-"Em bị say máy bay mà, ở nhà cho khỏe..."

-"Mẹ mới nhờ bác sĩ bên Mỹ chế riêng thuốc cho em rồi, nhưng em chưa thử bao giờ....cho em đi đi...nhé...em...ở nhà buồn lắm...em...nhớ...cậu..."

Mấy chứ cuối ai đó thẹn, nói rất bé, nhưng cũng đủ để ai đó mủi lòng.

Thế là, hôm đó cậu "vợ trẻ "nhà ấy theo "chồng" đi công tác.

Thuốc cũng hay thật, Nguyên lên máy bay là ngủ tít mít, tới nơi mới tỉnh giấc, người khỏe mạnh như thường. Họ tới tiệc rượu lúc 10 giờ, trễ ba mươi phút, nhưng cũng may người ta không làm khó, chỉ bắt uống phạt.

Việc làm ăn tiến triển khá thuận lợi, Nguyên Nhi thương Khải mệt, đi tới bàn nào cũng uống hộ, tới trợ lý cũng sốt sắng thay, mà Tổng Giám Đốc thì vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì.

Tiệc tàn, hợp đồng kí, các ông chủ tay bắt mặt mừng hẹn ngày gặp lại.

Có ông chủ đại diện của CL Group, dường như hôm nay hơi vất vả thì phải, mãi mới đưa được tiểu yêu tinh nũng nịu về khách sạn.

-"Ê...Nguyên Nhi..."

-"Cậu, họ về chưa....cậu thấy em uống giỏi không? Cậu ơi...sao lại có hai cậu thế này? Ơ, là ba cậu mới đúng...cậu, lấy rượu thêm đi...em muốn uống quá à..."

-"Ngoan nào!"

-"Ứ ừ, em muốn uống cơ, cái rượu gì đó ngon ơi là ngon nhé...cậu kí được hợp đồng chưa...cậu ơi em yêu cậu lắm nhé, em thích cậu cực kì luôn..."

Thì là lời của đứa say, nhưng vẫn thấy sung sướng. Chồng phổng mũi đặt "vợ" lên tấm đệm êm, mang một chút nước cam cưng nựng.

-"Nào, uống đi nào..."

-"Phải rượu em mới uống cơ!"

-"Ừ, rượu đấy..."

Vương Nguyên đỡ lấy cái cốc trên tay Khải, vị thanh mát của nước cam khiến nó thèm khát, uống vội vàng tới mức nước tràn ra cả áo.

-"Cậu...cậu đẹp trai chết người luôn ý..."

-"Ừ, tao biết..."

-"Em thơm cậu một cái nhé!"

Cánh tay nghịch ngợm của nó vòng qua cổ cậu, bờ môi đỏ thẫm ngượng ngùng chạm vào môi cậu...đó là lần đầu tiên, nó chủ động thì phải? Chiếc cốc lăn nhẹ xuống sàn, nụ hôn của họ mỗi lúc một nóng bỏng, cuồng nhiệt, lưỡi vờn lưỡi, ngọt ngào, hòa quyện.

Tim nó đập, thổn thức, gương mặt say rượu ửng hồng, cười cười xấu hổ rúc chăn, nó nghe bên ngoài có tiếng cậu mắng nó vô trách nhiệm gì đó, rồi lại thấy chăn bị một lực rất mạnh kéo ra khỏi...cậu nhẹ nhàng ôm lấy nó, bàn tay to lớn không tự chủ miết theo những đường cong mềm mại.

Cậu cẩn thận, tỉ mỉ, chỉ sợ làm tổn thương nó. Nó trong men say đẹp dịu dàng như đóa anh đào trước gió, chập chững, ngây ngô đáp lại. Từng đợt sóng truyền lan tỏa từ nơi tuyết trắng như ngọc tới nơi rừng rậm mơn mởn, từng nụ hoa e ấp nở tung rực rỡ. Giờ phút ấy, có con thỏ non ngây thơ bị cáo dẫn dụ tới một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới kì lạ, tuyệt đẹp mà cuộc đời nó dường như chưa bao giờ chạm tới!

.....

.....

Bình minh của Đà Nẵng, đẹp tuyệt vời, chói chang chiếu vào căn phòng sang trọng. Có ai đó thức giấc, đầu đau như búa bổ, không chỉ đầu, mà toàn thân cũng như bị đánh đập hành hạ.

Nó khẽ cựa mình, sao nặng nề quá, không cựa nổi. Mắt lim dim hé mở, thấy có người đang chằm chằm nhìn mình rồi, theo phản xạ nó cũng nhìn lại chính mình...là cái gì thế hả trời?

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao?

A...Muốn hét lên mất!

Có ai nói cho nó biết, quần áo của nó ở đâu không?

Có ai nói cho nó biết, tay cậu cớ sao đặt chỗ đó?

Có ai nói cho nó biết, sao mắt cậu chớp chớp bi thương thế kia?

-"Em...em...cậu...cậu..."

-"Mày còn có tư cách mở mồm sao?"

Giọng cậu lạnh lùng như chưa bao giờ lạnh hơn, hại nó sởn cả gai ốc.

-"Sao vậy cậu...em...em...em làm gì à? Mà chúng ta..."

Khóe môi cậu hơi cong, cậu biết mà, sống với nó ngần ấy năm, sao cậu lại không biết cái tật cứ say rượu là quên hết mọi thứ của nó. Được, đã quên thì cậu đành khôi phục trí nhớ cho nó vậy.

-"Mày...tao thật không ngờ, mày quá đáng thật..."

-"Em...em...em không nhớ..."

-"Mày không nhớ là xong hả? Tối qua mày say khướt, mày làm gì tao mày biết không?"

-"..."

-"Tao giữ gìn bao năm để rồi đi tong trong tay mày thế hả, bây giờ mày tính làm sao?" 

(edit: anh í "gìn giữa" cái gì vậy bà con???)


Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhìn vẻ mặt cậu rất thảm, rồi cả hai người...đều...rất...mát mẻ...Là chuyện gì? Vắt óc suy nghĩ...ôi, đừng nói với nó là...Trời ạ, lời mẹ dạy cứ từ đâu ùa về. Ôi ôi, nó...sao nó lại có thể như vậy? Sao lại say rượu mà...ấy cậu thế...

Vương Nguyên thẹn đỏ bừng cả mặt, rượu à, nó thề từ giờ không bao giờ uống rượu.

-"Vương Nguyên, ăn xong rồi phủi tay thế hả?"

-"Em...em...không cố ý đâu mà...em xin lỗi..."

-"Xin lỗi là xong à?"

Nguyên Nhi bị dọa cho sợ cuống quít, cậu vẫn một mực đòi công bằng.

-"Mày xem, đến con chó nó còn biết chịu trách nhiệm, mày...mày..."

-"Em...em lạy cậu...cậu chủ...đại thiếu gia...em lạy cậu, em ngàn vạn lần xin lỗi cậu..."

-"Tao còn không bằng con Milơ, nhân cách mày thì không so được với con Milu..."

-"Cậu ơi, em biết là em sai, em đáng chết...mà sao cậu không tránh...cậu khỏe thế cơ mà..."

-"Mày còn nói, mày xem cái gì đây?"

Là vết răng cắn, tối qua nó đau quá, cậu cho nó cắn, nhưng hôm nay ngay lập tức thành bằng chứng nó bắt nạt cậu. Nước mắt lưng tròng, nó biết lỗi, biết lỗi lắm rồi, đành năn nỉ người ta.

-"Giờ cậu muốn sao? Cậu nói đi, em sẽ làm..."

Tuấn Khải quay đi che nụ cười gian tà, một lúc mới quay lại, lau nước mắt cho nó, giả bộ nói bâng quơ.

-"Trước tiên, tăng thời gian hôn nhân lên ba tháng, đền bù tổn thất tinh thần cho tao."

Ba tháng nữa à? Thôi thì đã trót dại thì phải chịu chứ giờ biết làm sao, ai đó ngây thơ đồng ý.

-"Được rồi, những cái khác tao nghĩ sau, nói chung đời tao bị mất trong tay mày rồi, từ giờ lo mà đối xử tốt với tao!"

-"Dạ!"

-"Hừ..."

Nguyên Nhi cố ngồi dậy, thấy vết bẩn trên đệm trắng xóa, lại một lần nữa muốn độn thổ. Cái này mẹ cũng dạy rồi, mẹ bảo lần đầu sẽ bị như thế, nó vội vàng đá chăn, chẳng muốn cho cậu biết, còn mặt mũi nào nữa cơ chứ?

Mà khổ, có lần nào qua được mắt cậu đâu, rồi tự dưng cậu hỏi một chuyện rất không liên quan.

-"Mày bảo trao cho thằng Sên, là trao cái gì?"

Nó cứng cả miệng, anh có nói trao cái gì đâu, chỉ dặn thế thôi mà.

-"Mày đúng là đồ ngốc..."

Sau đó, nó lại thấy cậu cười cười. Hôm nay để ý nhé, cậu dù bị oan ức nhưng vẫn cười rất nhiều, mặt còn rạng ngời, cậu bị hỏng dây thần kinh cảm xúc rồi hay sao?

Để đền bù thiệt hại cho cậu, hôm đó, nó đã phải làm rất nhiều việc.

Rửa mặt đánh răng, hầu tận nơi.

Lúc ăn sáng, thì phải ngồi vào lòng cậu, đút cơm cho cậu.

Để cậu cắn bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu...

Biết làm sao, trái tim cậu đang tổn thương mà. Biết làm sao, nó ăn người ta, giờ nó phải chịu tội thôi...

Duy chỉ một việc nó còn vấn vương, nên đợi cậu đi tắm thì gọi cho anh Sên, ban đầu hỏi thăm qua loa, sau mới đi vào vấn đề.

-"Anh ơi, anh dặn em nói trước kia ý, nói em trao cho anh, là cái gì vậy?"

Anh Sên đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc mới cười ha hả.

-"À, chỉ nói vui thế thôi, ý là trao tình cảm anh em tốt mà...em đừng nghĩ nhiều...dạo này khỏe không, gặp Tuấn Khải thì tránh mặt nhé, em biết rồi đấy, em và cậu ấy không thể nào đâu..."

Lại phải nói dối rồi, Nguyên Nhi chỉ vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy, cậu đã đứng ở đó từ lúc nào, hại nó giật cả mình.

-"Em...à, em trao anh Sên ý, trao tình cảm anh em cậu ạ..."

Chiếc điện thoại trên tay bị cậu giật lấy ném xuống ban công không thương tiếc.

-"Trao cái khỉ...mày ngu lắm, từ sau cấm liên lạc với hắn!"

-"Cậu đừng vậy, anh Sên tốt lắm, là cậu chưa hiểu anh ấy thôi..."

Nó chỉ là không muốn có khúc mắc giữa mọi người, chẳng hiểu cớ gì ánh mắt kia đã bốc lửa giận hầm hầm thế, cậu gằn giọng.

-"Tao đảm bảo với mày, thằng đó không phải người tử tế!"

-"Không phải! Em đảm bảo với cậu, anh ấy là người cực tốt."

-"Nó tốt vì mày quá NGU thôi, mày hiểu không?"

-"Ít ra thì anh ấy cũng không chửi em ngu bao giờ cả...anh ấy luôn trân trọng em...còn cậu..."

-"Còn tao thì sao? Tao không trân trọng mày?"

-"Em không có ý đó...em...em..."

Tuấn Khải bực tức bỏ ra ngoài. Vương Nguyên buồn thiu. Từ xưa tới giờ cậu đã không thích anh Sên rồi, nhưng dù sao lần này cậu thật quá đáng, đi nói người ta như vậy. Thấy cậu nhỏ nhen quá à!

Căn phòng không có cậu, trống vắng lạ thường. Tiếng chuông reo vang đánh tan bầu không khí ảm đạm, là điện thoại của cậu.

-"Cậu Khải, tôi quản gia đây, tôi sai thằng trợ lý của cậu tìm bác sĩ đợi ở sảnh... tôi dặn nó đứng dưới sảnh chờ cậu...cậu yên tâm, Nguyên không biết gì cả..."

-"Bác...bác...cháu Nguyên đây...thuốc gì hả bác...cậu sao thế?"

Nó mếu máo năn nỉ ỉ ôi bằng được, cuối cùng bác mới chịu nói.

-"Hôm qua cậu về vội, lúc ra sân bay bị ngã...nhưng cháu đừng lo, chắc là nhẹ thôi...lúc đó bác thấy vai áo cậu rơm rớm chấm đỏ rồi nhưng tại cậu vội tìm cháu mà trông vẫn khỏe mạnh nên nghĩ không sao, sáng nay gọi điện nói chuyện với trợ lý mới biết...đừng lo cháu ạ, chắc trầy xước chút chút..."

Cúp máy mà lòng nó sững sờ, cậu đi đâu mất rồi? Còn nó, vô tâm tới mức đáng chết luôn, thực sự, thực sự rất muốn gặp cậu!!!  

End chương.

Pink Love Girl

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Đọc xong cho mình ý kiến nha! Cám ơn các bạn đã đọc truyện!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro