CHƯƠNG 46: HẠNH PHÚC NGẬP TRÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                  Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

  Miệng liên tục hỏi han, những bước chân nhỏ cứ mải miết, mải miết. Cậu rốt cuộc ở đâu? Vương Nguyên chợt nhớ tới hôm qua, nó cũng đi tìm Milu như vậy, nhưng không thấy...lúc đó nó thực sự rất buồn, rất may cậu về bên nó, mọi chuyện thật nhẹ nhàng.

Mà bây giờ, không thấy cậu nữa, nhỡ cậu cũng giống Milu, tìm được tình yêu đích thực của đời mình, nhỡ cậu cũng bỏ nó luôn thì sao?

Nước mắt nhẹ vương theo gió, nó biết, là hôn nhân giả, nó biết, hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng nó vẫn chưa nỡ đối diện với sự thật...sớm như vậy.

Đi một vòng, rồi lại thất thểu quay về, tình cờ gặp trợ lý và một người đàn ông đứng tuổi, tay cầm hộp đồ nghề có dấu thập bước ra khỏi thang máy, nó khấp khởi hỏi han, thì ra người kia là bác sĩ, họ nói vai cậu chỉ bị bầm dập một chút, mấy hôm nữa sẽ khỏi, họ nói cậu đang ở trên phòng.

Ai đó mừng phát điên, chạy thục mạng về gặp người kia. Cậu đang ngồi đọc tạp chí, có vẻ rất chăm chú, nó sững lại, nhìn cậu thất thần, sao trên đời lại có người đẹp trai ở mọi góc nhìn vậy chứ?

-"Biết đường mò về rồi cơ à?"

-"Cậu...em..."

Vương Tuấn Khải tiếp tục đọc báo, lạnh nhạt ghê gớm.

-"Em đi tìm cậu mà, tìm mãi..."

-"Cảm ơn sự quan tâm của em, em trai!"

Em trai á? Xa cách quá à...Vương Nguyên tiến lại gần, nịnh nọt.

-"Cậu giận em à?"

-"Tôi dám à?"

-"Uầy, cậu không dám thì ai dám? Em xin đó, em xin lỗi nha...cậu đau lắm không?"

-"..."

-"Cậu ơi! Cậu ơi, cậu Tuấn Khải đẹp trai ơi!"

-"..."

-"Cậu ơi..."

-"Mày đi với anh Sên tốt bụng của mày đi!"

-"Không, em đang là "vợ" cậu mà, đi sao được!"

-"Nghĩa là sau thời hạn làm "vợ" tao thì mày đi với hắn?"

Cậu hỏi dồn, hại nó cuống quá vâng một cái. Lúc cậu nhìn nó chằm chằm rồi không thèm nói gì, nó mới biết mình đã sai, sai nhiều lắm...

-"Không phải, sau khi không làm "vợ" cậu thì em cũng không đi với anh ấy...em nói thật, em thề..."

-"Thế mày đi đâu?"

-"Em...em...không đi đâu cả, em ở nhà mình..."

Thực ra là nó nói thật, nó cũng chưa tính tới lúc đó mà. Nguyên Nhi biết mặt ai đó đã hơi giãn ra rồi, tận dụng triệt để, cái đầu nhỏ cứ rúc vào người ta mà làm nũng, tay thì vỗ má, mắt to tròn long lanh, miệng nịnh ngọt như đường.

Cái vẻ đáng yêu vô đối, Vương Tuấn Khải chẳng đủ năng lực kháng cự, quát yêu.

-"Tránh ra, ghét mày quá..."

Nó ngoan ngoãn lùi ra một chút, cậu lại mắng.

-"Ngốc, bảo tránh là tránh hả?"

-"Dạ?"

Cậu lườm, kéo nó vào lòng...rồi phạt. Cái loại phạt này, cớ sao nó không sợ lắm, chỉ ngượng thôi. Ngượng chết mất luôn ý. Môi cậu rà soát từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, khiến nó bủn rủn mềm nhũn hết cả.

-"Vợ...rất...là...đẹp..."

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ, đầu lưỡi ai kia miết qua vành tai nhỏ xinh, có cảm giác như thời tiết hôm nay cực kì, cực kì nóng. Tay cậu cầm tay nó, năm ngón tay của họ đan chặt, vẫn luôn là như thế, có một thứ gọi là ngọt như mật chảy trong tim.

-"Cậu...còn đau không?"

Với tư cách là một người "chồng" có "vợ ngốc", có người đã không lựa chọn nói thật.

-"A...nhắc mới nhớ...chồng đau chết mất...a...a..."

Vương Nguyên nghe cậu kêu mà lòng quặn thắt, luống cuống.

-"Đâu, lúc nãy bác sĩ bảo không có gì nguy hiểm mà, ông này, không phải bác sĩ xịn rồi...đưa em xem nào...đưa em xem đi..."

-"Ừ, "vợ" tự xem đi!"

Cậu nói rất thản nhiên, nó cũng không phát hiện ra điều gì mờ ám cả, cư nhiên mà vạch áo cậu săm soi, vết tím to đùng này, bôi thuốc rồi nên không ra máu nữa. Quả nhiên người ta nói không sai, đã là người mình yêu thương thì bị kiến cắn thôi cũng thành vấn đề, Nguyên Nhi nhìn Tuấn Khải mãi, càng nhìn càng xót, càng nhìn càng thương, mắt rơm rớm.

-"Mày có vẻ thương chồng nhỉ?"

-"Em không thương cậu thì còn thương ai?"

Nói rất tự nhiên, không ngờ câu nói đơn giản đấy lại làm cậu cảm động đến thế, lập tức bị cậu kéo vào lòng, ăn tươi nuốt gọn.

.....

.....

Cuộc sống tươi đẹp, tưởng như chẳng thể tươi đẹp hơn được nữa. Mấy ngày ở Đà Nẵng ngọt ngào, rồi kể cả khi về tới nhà họ cũng ngỡ như là sống trên thiên đường vậy.

9 giờ sáng, chuông reo, Vương Nguyên nhấc điện thoại.

-"Tao khát!"

-"Cậu uống gì em bảo thư kí làm...trà, cà phê...hay nước cam...?"

-"Không muốn, thư kí làm không ngon..."

-"Vậy để em mang lên nhé!"

Đó có thể tính là thời điểm đầu tiên họ gặp nhau từ lúc tới công ty, từ cái hôn nồng thắm một tiếng trước, lúc mà cậu chở nó đi làm. Khải thường kêu nó ở lại, tới khi uống xong cốc nước, mà có ai hiểu, cậu uống...rất là lâu, và trong lúc uống, thói quen là phải ôm nó thật chặt, nghịch tóc, nghịch môi, nghịch tay...xoa má, xoa bụng, xoa... hại nó trước khi bước ra khỏi phòng cậu, lúc nào cũng phải hít thở, chỉnh đốn lại mọi thứ cho thật ngay ngắn.

Tầm 11 giờ kém.

-"Vợ ơi lên uống thuốc!"

-"Cậu nói nhỏ thôi không người ta nghe thấy, chúng ta đang giữ bí mật chuyện kết hôn mà!"

-"Ai dám nghe?"

-"Vâng, cậu sao vừa nãy không đưa luôn cho em?"

-"Chồng quên!"

Nó thở dài, cậu thật, nhiều việc thì nhớ rất dai, có việc cỏn con thì ngày nào cũng quên, làm nó cứ phải chạy đi chạy lại. Nhưng trách trách thế thôi, lúc lên phòng thấy cậu đang lấy từng viên thuốc cho mình lại cảm động nhũn cả người, ngoan ngoãn cười cười uống uống.

12 giờ 15.

Anh Ổi chở chị Na mang cơm tới, nó lần này chủ động lên phòng cậu, hai người sẽ cùng nhau dùng bữa trưa.

-"Cậu này, em có điều thắc mắc..."

-"Sao?"

-"Hai hộp cơm chỉ cần anh Ổi mang đi là được rồi, sao cả chị Na cũng đi, mà lần nào cũng thấy má chị Na đỏ ửng à, như là bị cảm nắng ý..."

Cậu ngắm nó, làm "vợ" rồi mà vẫn ngây thơ quá luôn. Tay cậu véo má nó, nghe tiếng nó nũng nịu kêu, yêu muốn chết, ngay lập tức chiếm lấy bờ môi ngọt ngào kia, ranh ma dùng lưỡi đẩy đẩy.

Tới lúc nhận được thứ gì đó trong miệng, Uyển Nhi mới phụng phịu.

-"Cậu lại cho em đồ ăn thừa!"

-"Nói bao nhiêu lần rồi, chồng phần vợ mà, không phải vợ thích ăn dứa xào còn gì?"

-"Vâng..."

-"Ngon không?"

Má phúng phính, nhai nhai nuốt nuốt, ai đó cười chúm chím.

-"Ngon ạ!"

-"Ăn nữa không?"

Ngại quá à, nhưng mà nó thích ăn nữa nha, bẽn lẽn gật đầu. Cậu chiều nó luôn, rồi cậu bảo, mặt nó cũng đỏ như bị cảm nắng rồi, nó tự dưng nghĩ ra điều gì đó, liền reo lên.

-"A, vậy là em hiểu rồi, hóa ra anh Ổi cũng cho chị Na ăn kiểu này, nên chị Na như vậy, phải không cậu...phải không? Em thông minh không?"

Tổng Giám Đốc CL Group méo cả mặt, người ta là đang yêu nhau đó bà nội của tôi ạ!!!

-"Ừ, vợ thông minh nhất quả đất!"

-"Thật ạ?"

-"Thật..."

-"Thông minh hơn cả cậu luôn ý ạ?"

-"Ừ, chồng có nghĩ ra đâu!"

-"Eo ôi cậu ngốc thế!"

Ai kia sướng cười ha hả, còn ai đó ức xì khói.

Chủ Tịch tập đoàn bỏ bê buông thả, tất cả giờ dồn hết lên Tổng Giám Đốc. Vương Tuấn Khải phải nói là cực kì bận rộn. Vương Nguyên thì ngược lại, thường nếu không có giao dịch hay chụp ảnh thì công việc sẽ kết thúc lúc 3 giờ chiều, vì vậy nó hay lên phòng đợi cậu, có hôm thì mang báo ra đọc, hôm thì đan, hôm thì thêu...nhưng phần lớn thời gian thường là ngắm cậu, cậu ăn gì mà đẹp thế không biết, ngắm mãi chưa chán.

Nhiều lúc nó cũng thấy mình hám trai đẹp. Nhiều lúc bị cậu bắt gặp thì hơi thẹn, mà cũng chẳng sao, tại cậu mà, trông cậu làm việc phong độ tuyệt đối luôn.

Đó là ở công ty, về nhà thì khỏi phải nói, các bác thường trêu nó bị mọc thêm một cái đuôi, tất nhiên là chỉ dám nói sau lưng cậu thôi. Cậu bám theo nó mọi lúc, mọi nơi, bây giờ kể cả tắm cậu cũng không tha nữa, lý do thì đơn giản lắm, đau vai. Nó thắc mắc vai cậu lành rồi sao vẫn đau, cậu chỉ bảo lành da, còn xương thì vẫn bị tổn thương ghê gớm lắm.

-"Mau lên!"

-"Đợi em tí..."

-"Chồng là của "vợ" rồi mà, tất cả của chồng đều là của "vợ" đó, vợ ngại gì mà ngại..."

Cậu thường nói vậy, nghĩa bóng thì rất là trong sáng, nhưng nghĩa đen thì ôi thôi, nhiều lúc nó chỉ muốn độn thổ. Rồi dần dần, được ai kia đào tạo, da mặt của ai đó mỗi lúc một dày hơn. Cậu đập nước trêu nó, té ướt hết áo quần của nó, nó không ngại ngùng mà đáp trả, cậu kéo tóc nó, nó cũng sẽ vò đầu cậu, cậu cắn má nó, nó đương nhiên măm lại môi cậu, hai người, cứ như những đứa trẻ mới lớn, đùa nghịch suốt không thôi, rất vui vẻ.

Bây giờ, mỗi khi đêm xuống, nó cảm thấy phải có vòng tay ấm áp của cậu mới ngủ ngon được, khi xưa còn bẽn lẽn, rón rén, nay cứ thẳng người phía trước mà cọ cọ, mà gác chân, mà uốn thành con rắn con bám víu, mỗi lần cậu nới ra, có đứa sẽ bất mãn mà nhíu lông mày, hoặc âm ư khó chịu cho tới khi được vỗ vỗ dỗ dành mới an phận chóp chép miệng. Chắc nó chẳng biết, nó có lực hấp dẫn mãnh liệt với cậu tới mức nào.

......

......

Thời gian thấm thoát trôi, hôm nay là ngày ba mẹ đi du lịch về, cả nhà lâu lắm mới được đoàn tụ, Vương Nguyên có nhiều chuyện muốn kể với mẹ lắm, nó rất háo hức.

Ba có việc rẽ qua tổng công ty, mẹ về thẳng nhà, mẹ đeo kính râm, đi dép cao gót, tay xách túi Hermes, vẫn sành điệu như ngày nào, da dẻ mẹ bảo dưỡng tốt, trắng mịn vô cùng, người ta không biết còn tưởng chỉ là chị của nó thôi ý chứ.

-"Uầy, con trai của tôi hay con lợn thế này?"

Đó là câu đầu tiên mẹ nói, khi gặp nó, hại nó ngượng chín mặt mày. Các bác cười rất chi là rôm rả.

-"Mẹ...mẹ thật..."

-"Tôi làm sao?"

-"Không, không có gì..."

-"Bao nhiêu cân rồi?"

Oa oa, sao mẹ không giữ chút thể diện gì cho nó vậy hả trời? Ai đó lí nhí.

-"Sáu mươi hai mẹ ạ..."

-"Được, có khi phải bảo Giám Đốc Thịt mai sau học hỏi kinh nghiệm cậu Khải nhà ta..."

Mẹ vừa nói vừa cười tủm tỉm, nó chẳng hiểu gì sất, may mà chị Na nhắc nhỏ: "Ý bà là cậu có năng khiếu chăm lợn, là em đó, em giống lợn rồi đó...". Ặc, quá phũ phàng!!!

-"Mẹ, nhưng cậu bảo con đẹp!"

-"Ơ hay, mẹ bảo con xấu lúc nào?"

-"Vâng."

Hai mẹ con được dịp trò chuyện, nó tha hồ hàn huyên, mẹ cứ gợi gợi, hại nó mấy chuyện tế nhị phun sạch sành sanh.

-"Ngốc chưa, con mà thế thì nó nhanh chán lắm..."

-"Dạ?"

-"Không sao, mẹ đi chơi đợt vừa rồi mua cho con rồi đây...trắng này, vàng này, đen này...tha hồ nhé, mỗi đêm một bộ..."

-"Cái này... con không mặc đâu...ngại chết..."

-"Gớm, con không nghe lời mẹ có ngày mất nó như chơi...mà có gì phải ngại, biết hết của nhau rồi còn gì...mẹ bảo này, mình mặc thì mình cứ mặc, khiêu khích đối phương, nhưng người ta đòi hỏi thì cũng phải làm kiêu, bảo hôm nay em mệt, nhớ chưa?"

-"Dạ?"

-"Cái gì đói rồi ăn mới ngon..."

-"Dạ?"

-"Dạ dẫm cái gì, thế này nhé...đó...đó...mà đôi khi con cũng phải chủ động nhé, suốt ngày nằm yên há miệng chờ sung là không được đâu..."

Trời ơi, mẹ đúng là cao thủ số một nha, nó nghe tới đâu là má hồng tai đỏ tới đó, mẹ ơi là mẹ.

....

Mẹ nó định bụng khuyên Vương Nguyên giảm cân, nhưng tới bữa thấy con trai mình ăn uống rất hổ báo mới giật mình.

-"Ngon lắm hả con?"

-"Dạ ngon lắm mẹ!"

-"Con thường ăn như này sao?"

-"Vâng, con thấy thèm ăn lắm, không ăn là thấy khó chịu..."

Bà nhìn lại nó một lượt, nhìn chằm chằm vào bụng nó, cố gắng trấn tĩnh, bà hỏi.

-"Con...con có cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi tanh không, có bị nôn hay gì không?"

Nghe mẹ nói nó mới sực nhớ, có lần, lúc nó vào bếp tính nấu canh cá cho cậu, nhưng không hiểu sao lại thấy khó chịu về mùi tanh của cá, ngửi thấy là muốn nôn sao ý!

-"Dạ, cũng có chút chút ạ"

-"Thằng bé này...ngốc...con có hay thèm ăn đồ chua gì hay không?"

-" Dạ, cũng có ạ, dạo này con hay thèm ăn xoài chua lắm mẹ ạ!"

-"Trời ơi con trai tôi...ngốc quá con ơi, đi...đi bệnh viện với mẹ..."

-"Sao vậy mẹ? Cho con ăn nốt..."

Có bà mẹ khấp khởi mừng thầm, ra lệnh.

-"Mận đâu, gói cho bà hết chỗ này...còn con, đi mau, vừa đi vừa ăn, mẹ mà không về thì có chết không chứ..."

-"Mẹ...sao vậy mẹ?"

Mẹ làm nó run quá à, có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà phải đi viện, nó vẫn thấy người rất khỏe mạnh, ăn ngon miệng lắm ấy.

-"À mà mẹ già lẩm cẩm quá, đi bệnh viện gì chứ, Ổi đâu, gọi ngay bác sĩ Nam tới cho bà, nhanh lên, bảo ông ta trong vòng hai mươi phút nữa không tới thì cứ liệu thần hồn với bà!"


*******

Hai ngày sau.

Khách sạn Royal, phòng 274 có tiếng cãi vã.

-"Anh...sao phải làm như vậy?"

-"Nguyên Nhi, đừng giận, là vì anh yêu em thôi...anh thực sự yêu em..."

-"Anh, anh thật quá đáng...anh có biết lúc đó em tuyệt vọng như nào không? Anh có biết cậu khổ như nào không?"

Người đàn ông nắm tay đầy giận giữ.

-"Khổ cái gì mà khổ? Chẳng phải cuối cùng nó vẫn có được em?"

-"Anh...anh lừa em...em...em..."

Thực sự là cú sốc lớn, nó chẳng bao giờ ngờ tới, người anh gắn bó cả tuổi ấu thơ với nó, người anh mà nó tin tưởng nhất.

-"Vương Nguyên, đừng đi...anh xin..."

-"Em không muốn gặp anh nữa!"

Người đàn ông không can tâm, anh kéo nó, ôm chặt lấy nó, mặc nó vùng vẫy, mặc nó kêu gào, nước mắt nó rơi, mắt anh cũng đỏ quạch, giọng anh đầy chua xót.

-"Đã quá muộn rồi, làm ơn, nhìn về phía anh, dù chỉ một lần!"  

End chương.

Pink Love Girl

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Đọc xong cho mình ý kiến nha! Cám ơn các bạn đã đọc truyện!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro