ĐỒNG SÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sợ hãi sao ? Không, cảm giác y đối với phụ hoàng cũng không phải là sợ hãi, y kính trọng hắn, khát vọng được tới gần hắn, hy vọng chạm được đến độ ấm cực nóng kia, chiếu sáng cái thế giới nhỏ bé âm u ẩm ướt của y. Y thậm chí vì ánh mắt lạnh lùng và tĩnh mịch của phụ hoàng cảm thấy đau lòng, sợ ánh mắt chán ghét này của phụ hoàng nhìn thấu linh hồn yếu đuối và hèn mọn của y.

"Không"

Vương Nguyên còn chưa nói xong, càng căng thẳng, mặt đã bị chuyển sang hướng khác. Khuôn mặt Vương Tuấn Khải và y, gần trong gang tấc, dường như gần sát.

"Không sợ ?" Vương Tuấn Khải nhìn kĩ đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia, muốn từ đó nhìn ra biểu tình sợ hãi của y.

"Phải, không sợ" Xuất thần mà nhìn ánh mắt của Vương Tuấn Khải, khoảng cách thật gần, y chưa bao giờ chân chính chăm chú nhìn ánh mắt phụ hoàng quá lâu, giờ khắc này, trong con ngươi trước giờ vẫn luôn đạm mạc nay lại thấp thoáng bóng chính mình, chỉ vì điều này, y đã có thể chống lại tất cả, cũng không buông tay mọi thứ.

Kính ngưỡng, khát vọng, kiên quyết và liều lĩnh. Tất cả như ánh mắt của một thần tử trung thành, nhưng biểu tình kia lại nhiều thêm một chút, niềm vui kia khiến y không hiểu được, hắn là toàn bộ thế giới của y.

Đáng chết, hắn sao lại để biểu tình của người khác mà ảnh hưởng chính mình, thật phiền phức, Vương Tuấn Khải dang rộng tay, ôm Vương Nguyên ngã xuống trên giường, đem Vương Nguyên chôn trong lòng ngực mình.

"Ngủ đi."Vương Tuấn Khải thản nhiên mở miệng. Nháy mắt, tất cả nến đều tắt đi.

Có một số việc, Vương Tuấn Khải không muốn suy nghĩ sâu xa, tất cả nên vứt bỏ, sẽ không lưu lại một cơ hội nào. Hắn chỉ cần dựa theo những tính toán từ trước mà hoàn thành trò chơi này. Cái gọi là cảm tình, là một thứ rẻ mạt, hắn tuyệt sẽ không để ý.

Một sự im lặng bí hiểm, Vương Nguyên thần trí mơ hồ ở trong lòng Vương Tuấn Khải mở to hai mắt nghĩ về chính mình hôm nay rốt cuộc đã làm gì, lại xảy ra chuyện gì nhưng mùi hương của phụ hoàng, độ ấm của phụ hoàng, rất ấm áp, cho dù sự ôn nhu này, chỉ có một đêm.

Nhìn thấy Vương Nguyên chậm rãi nở rộ tươi cười, sau đó vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc nhắm mắt lại, nặng nề ngủ, ánh mắt Vương Tuấn Khải mắt lóe ra một chút tinh quang.

Sau đó, cứ như vậy nhìn ánh trăng mông lung giống như tự hỏi điều gì, đến khi cảm giác được người trong lòng hành động không an phận, Vương Tuấn Khải mới từ trống rỗng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Vương Nguyên.

Người này giống con gấu bám trên người mình, để trên tay trên ngực mình, ngày thường sao lại không thấy được cảnh đáng yêu này.

Có lẽ chính Vương Tuấn Khải cũng không phát giác, ánh mắt chính mình lúc này cùng ngày thường có bao nhiêu khác nhau, không tính là ôn nhu, nhưng không giống với sự đạm mạc trước đây, thời khắc đó cũng không tạo ra sự ôn nhu giả tạo, lúc này, là một người chân chính.

Vương Nguyên tìm được vị trí thoải mái, sau đó, vẻ mặt thỏa mãn mà nói mớ.

"Nhiễm, thật thoải mái." Lời này vốn là một câu vô ý thức của Vương Nguyên, cũng không nghĩ rằng sẽ làm cho ánh mắt Vương Tuấn Khải từ ấm áp trong khoảnh khắc lạnh như băng đến cực điểm, cũng bởi vậy, rất nhiều chuyện không phát sinh, trở thành chuyện nhất định sẽ thành sự thật.

"Miêu Nhân" Vương Tuấn Khải thấp giọng gọi, lập tức hiện ra một thân ảnh từ trong góc tối, mái tóc dài được buộc cao cẩn thận, một thân hắc bào, cho dù thân hình chuyển động nhanh, cũng không tăng lên được chút ít.

Kỳ thật ám vệ cũng rất muốn mặc y phục, phương tiện dễ dàng che dấu,  nhưng lão đại thích đẹp, bộ dạng không đẹp, không chuẩn không thể xuất hiện ở trước mặt hắn.

Miêu Nhân tuy rằng một bụng oán giận, nhưng động tác thuần thục ôm lấy Vương Nguyên trên giường, trên mặt không một tia dao động, đối với Vương Tuấn Khải vẫn như cũ nằm ở trên giường gật nhẹ đầu lại nhanh chóng biến mất.

Phía trên nóc hoàng cung, Miêu Nhân trong lòng nghi hoặc, vì cái gì hắn cảm thấy Hoàng thượng vừa rồi có một tia không muốn buông tha ? Tuy rằng vẻ mặt của hắn từ trước đến giờ giống nhau như đúc, thậm chí càng thêm lạnh băng vô tình, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác này là bởi vì y sao ?

Miêu Nhân nhìn Vương Nguyên trong lòng, im lặng ngủ say, khuôn mặt nhỏ gầy tái nhợt, giờ phút này, vẫn có biểu tình hạnh phúc. Người đơn thuần như vậy, thật sự là không thích hợp với nơi này, hi vọng là ngươi khác biệt đi.

Vương Tuấn Khải ở trong bóng tối một tay khởi động thân mình, cúi đầu xem tay phải chính mình, tóc dài che đi mặt hắn, cùng với biểu tình, cuối cùng trong bóng đêm hiện lên một tia cười lạnh như băng, Vương Tuấn Khải tay phải khẽ động, hắc bào bị một sức mạnh khống chế dưới giường kia căng lên, tiếp theo sau đó, hóa thành tro bụi, vài mảnh nhỏ chậm rãi hạ xuống

Sáng sớm tại hoàng cung Đại Hạ, ánh mắt trời chiếu rọi cũng không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách nơi này, nhưng dù bóng đêm có bào trùm thì sự ấm áp từ mặt trời cũng sẽ được tản ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro