Khai Yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên ngồi lui vào một góc khuất trong yến hội, cái miệng nhỏ nhanh chóng càn quét thức ăn trên bàn. Những món ăn đạm bạc, ngay cả con cá cũng khó có được nhưng với Vương Nguyên mà nói, chính là sơn hào hải vị. Y phải nắm chắc cơ hội khó có được này để lấp đầy dạ dày của mình. Nếu không Vương Nguyên phải xin lỗi cái bụng mình cả một thời gian dài, dù rằng chịu đói với y sớm đã thành thói quen.

Lúc này trong mắt Vương Nguyên đã bị thức ăn trước mắt bao phủ toàn bộ, những náo nhiệt xung quanh, mùi rượu ngon thoang thoảng cùng những nụ cười giả dối của giai nhân nhằm tranh quyền đoạt lợi đều không liên quan đến y, y chỉ mong có thể sống bình yên trong thế giới nhỏ bé của mình, mong ước đơn giản này với người khác chẳng qua chỉ là một điều đáng khinh thường. Nhưng với y, lại là một hy vọng xa vời.

Đột nhiên, một ánh mắt quen thuộc khiến Vương Nguyên cả người căng thẳng, đôi tay cầm đũa nắm chặt lại, cứ như vậy dừng giữa không trung không chút động đậy, một lúc lâu sau, khi ánh mắt kia dời đi, Vương Nguyên nhận ra vì quá mức căng thẳng mà toàn thân hiện giờ bất lực.

Hóa ra người kia, vẫn còn chú ý tới mình, y có nên cảm thấy may mắn không ?

Vương Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn về vị trí cao nhất yến hội, khoảng cách rất xa, ngay cả khuôn mặt hắn cũng không nhìn rõ. Thế thì sao ? Không phải y đã sớm khắc ghi từng đường nét của khuôn mặt đó vào cả trí óc lẫn tâm hồn rồi sao ? Cho dù có một ngày y có mù đi chăng nữa cũng sẽ nhớ rõ không quên ...

Vương Nguyên cứ ngơ ngác như vậy nhìn về hướng đó, nghĩ về người đó, giống như một thân xác không có linh hồn. Đến khi người đó quay mặt lại nhìn về phía mình, y mới kích động cúi đầu, nhưng y vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy đang dừng lại trên thân mình dù chỉ trong chốc lát.

Vương Nguyên cúi nhìn y phục cũ kĩ lại không hợp của mình, mặt hơi hơi nóng lên. Ánh mắt tràn ngập sự tủi thân, y không muốn xuất hiện trước mặt người đó với bộ dạng nhếch nhác thế này, đây đã là bộ y phục tốt nhất của y, nhưng người luôn cao cao tại thượng kia sẽ chẳng bao giờ để ý.

Người đó, là phụ thân của y, hay đúng hơn, nên xưng là phụ hoàng.

Vương Tuấn Khải đế vương của Đại Hạ quốc, bá chủ lục quốc toàn Trung Nguyên. Tuấn mỹ vô song, không chính không tà, tùy ý mà làm, mười hai tuổi đăng cơ, mười ba tuổi chinh chiến lục quốc, mười bốn tuổi xưng bá Trung Nguyên, sau đó vị đế vương này giao lại toàn bộ quốc sự cho các đại thần, còn bản thân chuyển sang làm một hoàng đế nhàn tản, trừ khi là việc hắn thấy hứng thú, còn triều chính gần như không hỏi đến. Các vị đại thần có đầu óc đều hiểu rõ, dưới tay Vương Tuấn Khải có một thế lực ngầm thay hắn theo dõi bọn họ. Lời nói và việc làm của họ đều không thoát khỏi mắt Vương Tuấn Khải, những đại thần đột nhiên chết bất đắc kì tử, vì sao lại phải xuống hoàng tuyền, mọi người đều hiểu nguyên do. Tài năng của Vương Tuấn Khải rõ như ban ngày, nhưng cái tùy tính mà làm của hắn lại khiến người khác đau đầu.

Cũng như chuyện thống nhất Trung Nguyên, vốn dĩ chỉ là Vương Tuấn Khải đột nhiên nổi hứng muốn chinh chiến lục quốc, các vị đại thần nghe liền không ngừng phản đối, một hài tử mười ba tuổi chưa đủ lông đủ cánh lại muốn chinh chiến lục quốc? Thật là trò đùa, không phải là dâng đầu cho lưỡi đao của giặc sao ? Nhưng ai biết được, chưa đầy một năm, Vương Tuấn Khải lại hoàn thành cơ nghiệp mà mỗi bậc đế vương trong suốt các triều đại của từng quốc gia đều không làm được. Giờ đây ai cũng nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ thống nhất Trung Nguyên, nhưng cũng chẳng ai ngờ, cuối cùng, Vương Tuấn Khải lại ngáp ngáp phe phẩy tay, bộ dáng lười nhác nói ra một câu làm cho cả Trung Nguyên không nói nên lời: "Bây giờ mà chết hết chẳng có gì thú vị, cứ giữ lại sau này còn chơi đùa với bọn họ."

Lời này nói ra, các vị đại thần nghe mà chết đứng cả người, ngạc nhiên đến nỗi nửa ngày nói không thể nói một câu, nhìn hoàng đế của mình cứ như vậy mà ngủ. Chơi ?! Cư nhiên đem loại việc này thành trò chơi ác liệt giải buồn. Họ nên cảm thấy may mắn vì chủ tử bọn họ là bậc đế vương cường đại hay nên mắng tên ác ma kia không quan tâm đến nhân mạng và giang sơn xã tắc ? Quên đi quên đi, dù sao đầu mình vẫn còn an toàn trên cổ. Mọi việc vốn đã là mệnh, chuyện người kia mình quản sao được.

Từ khi Vương Tuấn Khải mười lăm tuổi đã đẩy hết chuyện chính sự cho các đại thần, mỗi ngày hắn ở hậu cung làm một hoàng đế ung dung tự tại, hắn không chủ động tìm mỹ nhân tầm hoan nhưng bên cạnh hắn lại chẳng bao giờ thiếu mỹ nhân làm bạn. Dung mạo của Vương Tuấn Khải từ khi chinh chiến lục quốc sớm đã vang vọng cả Trung Nguyên, tuấn mỹ vô song, nhìn tựa như thần, nhưng cũng mang theo tà mị đến mê hồn đoạt phách. Đế vương như vậy sao lại không hấp dẫn những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Vương Tuấn Khải không cự tuyệt mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, hắn rất thích nhìn những mỹ nhân vì hắn mà tranh giành sủng ái, nhìn họ yêu hắn, cuối cùng vì bị hắn gạt bỏ mà lệ tuôn, tìm đến cái chết, hay ảm đạm tiều tụy,... là một trò chơi bi thiên thương địa. Vương Tuấn Khải là người đa tình nhưng đa tình lại là một loại vô tình.

Vô tình thì sao, nam nhân hoàn mỹ như vậy, chỉ vì một khắc hắn dịu dàng, cũng có vô số người cam tâm tình nguyện làm thiêu thân bay vào biển lửa, để có được một chút tình thương của hắn, rồi sau đó lại tan nát cõi lòng mà tuyệt vọng tìm đến cái chết.

Vương Tuấn Khải chính là như thế, tồn tại như một vị thần, để mọi người vừa kính vừa sợ, vừa hận vừa yêu. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bị hắn hấp dẫn, sau đó vì hắn mà trả giá tất cả, thậm chí là sinh mệnh.

Còn đối với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải chính là một người cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nhưng cũng không thể thoát khỏi hấp dẫn của hắn. Sau đó coi hắn như thần mà sùng bái. Đơn thuần là sùng bái mà thôi.

Vương Nguyên nhớ rõ lần đầu y gặp Vương Tuấn Khải là khi y đã sinh tồn bảy năm trong chốn hoàng cung như địa ngục này. Tuy rằng y là hoàng tử, nhưng cuộc sống so với chó chẳng hơn kém bao nhiêu. Tiểu cung điện chỉ là nơi ẩm thấp âm u, có lẽ nơi này đã từng một thời huy hoàng, nhưng giờ sớm đã rách nát không thể tả, đến cả một ngọn nến cũng không có. Mỗi ngày Vương Nguyê đều ăn không đủ no, rồi y bị những người được gọi là ca ca đệ đệ hay những công tử tiến cung làm thư đồng ức hiếp, quyền đấm cước đá đã như cơm bữa, có khi trời lạnh lại bị đá vào ao suốt mấy canh giờ, hay bị trói lên cây liền một mạch suốt hai ngày. Thái giám cung nữ đi qua cũng vờ như không thấy, không ai muốn vì một hoàng tử bị vứt bỏ mà đắc tội với những người kia. Tất cả những việc này, chỉ vì người phản bội phụ hoàng, phản bội Đại Hạ là mẫu thân của y. Mọi người đều biết, cả đời Đại Hạ hoàng đế chán ghét nhất chính là kẻ phản bội, kẻ phản bội Vương Tuấn Khải lại càng không có kết cục tốt.

Sự tồn tại của y, có thể nói chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Mẫu thân y được ban bạch lăng khi đã mang thai mười tháng, nhưng cũng không vì vậy mà được khai ân, còn y, đêm đó khi mẫu phi qua đời đã sinh hạ trong quan tài, vốn nên lập tức xử tử, nhưng lúc ấy lại không biết vì sao được Vương Tuấn Khải thương tình giữ cho một mạng. Tuy nhiên y đâu biết, tội danh phản bội đó làm cho cuộc sống của Vương Nguyên luôn khốn khổ, may mà người cung nữ chiếu cố y là một nữ nhân tốt bụng, nếu không Vương Nguyên đã không thể sống đến giờ.

Có đôi khi Vương Nguyên hoài nghi sao y có thể kiên trì sống tiếp, mà y, vì sao phải sống tiếp ?

Vấn đề này, y đã từng hỏi Lan di, người duy nhất trên đời này cho y biết cái được gọi là dịu dàng.

Lan di nói, toàn bộ thống khổ trong hiện tại sẽ là hạnh phúc có được sau này. Sẽ có một ngày y tìm được hạnh phúc của riêng mình. Rồi sẽ có người cho y ấm áp cùng yêu thương. Khi đó, y sẽ hiểu được những thống khổ bây giờ là hoàn toàn đáng giá.

Vương Nguyên cứ như vậy tin tưởng, tin tưởng đến mù quáng, cố gắng kiên trì, y cũng chưa từng hoài nghi những lời này có bao nhiêu phần là thật.

Mà Vương Tuấn Khải vẫn cứ đột ngột xuất hiện trong thế giới bé nhỏ của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro