SỢ NGỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đó ánh dương vẫn rực rỡ, nhưng cái ấm áp ấy đối với Vương Nguyên cứ mãi xa vời. Y chỉ cảm thấy đau, toàn thân đều đau muốn chết. Có bao nhiêu bàn chân đã giẫm đạp lên thân thể y, y đã không còn nhớ, y chỉ biết vết thương lại nhiều thêm, vết thương khiến cuộc sống y chưa bao giờ dễ chịu, cứ như vậy mà lặp lại mỗi ngày.

Khi về sẽ lại làm Lan di đau lòng cho mà xem, y sao lại có thể quên, Lan di đã đi rồi mà ? Y cũng không biết, chỉ nhớ khi đó toàn thân Lan di nóng lên. Y nghĩ Lan di cần nước, nhưng trong phòng ngay cả ấm trà cũng không có, sau đó y chỉ biết ôm Lan di khóc, y cũng không biết vì sao lại khóc, y chỉ biết y thật sự rất sợ, sợ Lan di không còn cần y nữa. Lan di khi đó còn xoa đầu y mỉm cười, nhưng cuối cùng, Lan di bị người ta khiêng đi, rồi có người nói với y, Lan di thật ra là về nhà.... Y rất vui, vì mỗi lần Lan di kể với y về nhà cũ của mình bên ngoài đều vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, y mong Lan di sẽ được vui vẻ thì y cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng rồi, y nhìn thấy các cung nữ thái giám khác cũng như Lan di bị khiêng đi, dường như hiểu được điều gì nhưng cũng không dám nghĩ nhiều hơn. Y sẽ tin, tin Lan di vẫn đang sống vui vẻ và hạnh phúc ở một nơi nào đó ...

Vương Nguyên lại nghĩ về chuyện của mình, cố quên đi cảm giác đau đớn trên khắp cơ thể. Đây là cách mà y đúc kết từ vô số kinh nghiệm, nhưng y cũng không chú ý đến tiếng quyền cước trên người đã dừng từ khi nào, hay những lời nhục mạ đã biến mất. Duy nhất còn lại là giọng nói lanh lảnh đang ghé vào tai y không ngừng thì thào:

"Tứ điện hạ..."

Chắc chắn không phải gọi mình, Vương Nguyên mơ hồ nghĩ chưa bao giờ có người gọi y như vậy. Cho đến khi một đôi tay nhẹ nhàng sờ soạng thân thể mình, cảm giác đau đớn theo sát từng cử động của đôi tay kia khiến Vương Nguyên tỉnh táo hơn một chút, y chậm rãi mở to mắt, thấy một bóng người quay lưng về phía mặt trời đang ngồi cạnh mình, mơ hồ nhìn ra là người mặc như thái giám, chỉ là so với thái giám bình thường thì cầu kì hơn nhiều, miệng người này mở ra khép lại nói gì đó, Vương Nguyên mơ hồ nghe được

"Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng ?" Vương Nguyên đầu óc vẫn trống rỗng, nửa ngày vẫn không có động tĩnh, ngơ ngác hỏi lại.

"Vâng ạ, Tứ điện hạ, hoàng thượng đang ở đây, mau hành lễ đi !"

Bây giờ Vương Nguyên vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn lời nói của Trần tổng quản, chỉ đơn giản là phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía mặt trời đang khoanh tay đứng, mơ hồ thấy được vạt áo choàng đỏ thẫm cùng với hoa văn hình rồng trên nền tơ lụa màu hoàng kim, đứng cạnh mấy đứa trẻ trên dưới mười tuổi vừa đánh mình, có hai người hình như là ca ca và đệ đệ của mình.

Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích, Trần tổng quản đứng một bên lo lắng định nói gì đó, một thanh âm lười nhác vang lên

"Đây là Tứ hoàng tử của trẫm ? Sao trẫm chưa gặp qua lần nào ?" Vương Tuấn Khải nghi hoặc hỏi, đúng là hắn chưa lần nào thấy qua thật !

"A.." Câu hỏi này khiến Trần tổng quản không biết nói gì, hắn thật sự rất muốn nói, hoàng thượng cả ngày ngâm mình trong ôn nhu hương, bởi vì người mà tranh giành yêu sủng, sợ rằng không chỉ tứ hoàng tử mà rất nhiều hoàng tử công chúa khác ngài cũng chưa gặp qua, nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, hắn vẫn còn muốn giữ đầu trên cổ, chưa muốn chuyển nhà sớm đến vậy.

"Hoàng thượng, người quên rồi sao ? Tứ hoàng tử là Vân Tang công chúa..." Trần tổng quản không cần nói hết lời, vì hắn biết, hoàng thượng tuyệt đối hiểu rõ.

Quả nhiên, con ngươi của Vương Tuấn Khải co lại, khóe môi cong thành nụ cười mê hoặc lòng người, nhưng cũng mang theo chút nguy hiểm khó nói thành lời. Rồi hắn đi về phía Vương Nguyên đang ngồi dưới đất.

Vương Nguyên nhìn không chớp mắt thân ảnh kia đang bước dần về phía mình, nhìn khuôn mặt dần hiện ra trước mắt, sau đó thế giới của Vương Nguyên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn ánh mắt của người đó, nét cười khóe môi của người đó, hay hồng bào như nhiễm huyết tung bay của người đó, cùng với mái tóc đen như mực đang phất phơ trong gió, Vương Nguyên giờ đây chỉ cảm thấy một điều, người trước mặt đây rực rỡ đến nỗi ánh dương trên cao cũng phải phai mờ. Mà thế giới vốn chỉ có bóng đêm bao trùm của y, hình như cũng bị hào quang rực rỡ này chiếu sáng rồi cứ như vậy mà bị chiếm lấy.

Mà so sánh với cái hoàn mỹ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lại quá mức nhếch nhác, bộ y phục cũ kĩ vốn không vừa thân mà vừa rồi lại chịu đòn càng trở nên vô cùng thê thảm, dinh dưỡng không đủ thân thể gầy giơ xương; mái tóc khô vàng do cháy nắng còn rối tung rối mù; khuôn mặt lấm lem trộn lẫn nước mắt và bùn đất, giống như giun đất đang bò loạn xạ trên mặt vậy, chỉ duy nhất đôi mắt hoa đào giống Vương Tuấn Khải, có lẽ là vì nước mắt, nhìn càng trong suốt đến sáng ngời, nhưng lại xen lẫn một chút mơ màng cùng hưng phấn.

Vương Tuấn Khải nhìn tứ hoàng tử trước mặt lấm lem chẳng kém ăn mày là bao, âm thầm nhíu mày, y chỉ luôn thích sạch sẽ.

Vương Tuấn Khải đứng trước mặt Vương Nguyên hơi hơi cúi xuống, dùng ngón trỏ sạch sẽ và tinh xảo nâng cằm Vương Nguyên, hơi nghi hoặc nhìn khuôn mặt bẩn này, sau đó tay còn lại vươn sang bên cạnh, Trần tổng quản lập tức hiểu ý lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Vương Tuấn Khải nâng cằm Vương Nguyên, không chút dịu dàng lau lau khuôn mặt của y, Vương Nguyên giờ đây chỉ cảm thấy toàn thân đều choáng váng, cảm giác còn ở bên Vương Nguyên khi Vương Tuấn Khải cách y khoảng hai bước, nhưng khi Hạ Thanh Phong lại gần, mùi hương nhàn nhạt từ trên người Vương Tuấn Khải khiến cả tâm trí Vương Nguyên bất động, y giờ đây hoàn toàn không biết Vương Tuấn Khải đang làm gì. Y chỉ biết, người luôn cao cao tại thượng kia đang ở rất gần y, gần đến nỗi mùi thơm thoang thoảng và hơi thở của người đó đang vẩn vơ trước khuôn mặt mình, mà y lại không nhịn được mặt đỏ lên.

Thật hồi hộp !

"Này, Trần An, đây thật là con của ta ? Sao nhìn chẳng giống ta chút nào ? Xấu quá !" Vương Tuấn Khải vẫn nắm cằm Vương Nguyên như cũ, híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới tay, giọng nói lộ rõ vẻ không tin.

Chính vì, Vương Nguyên hàng năm thiếu dinh dưỡng nên thân hình gầy gò, khuôn mặt vốn nên trắng nõn lại vừa nhỏ vừa gầy, ngoại trừ cặp mắt to tròn kia, nhìn qua cũng chẳng có chút tư sắc nào.

Nghe thấy lời nói của Vương Tuấn Khải mấy hoàng tử thiếu gia vừa ức hiếp Vương Nguyên cười trộm, trên mặt đều là khinh miệt và trào phúng không hề hợp tuổi.

Trần An, cũng chính là Trần tổng quản, vừa nghe lời này thiếu chút nữa xỉu ngay ra, Trần An khóe miệng co giật cố hết sức mới nhịn được hành động đại nghịch bất đạo, trong lòng cười trộm nhưng ngoài mặt vẫn cung kính đáp lại.

"Hoàng thượng ! Tứ điện hạ chẳng qua là bởi vì ... rất gầy. Vì vậy mới không hiện ra dung mạo đáng có, thần tin rằng nếu tứ điên hạ có thêm chút da chút thịt chắc chắn sẽ trở nên hấp dẫn hơn, bệ hạ xem ngũ quan tứ điện hạ không phải cùng một khuôn với người hay sao ?"

"Trần An, vả miệng mười cái ! Trẫm đã nhìn qua nhiều người đẹp hơn hắn, ngươi nhìn xem, da thì khô vàng, lại còn ngây ngốc nữa, đừng bao giờ nói với người khác đây là con của trẫm. Lại còn khóc nữa !"

Thật ra Vương Nguyên không hề muồn khóc, chỉ là...

Lần đầu tiên thấy người mà y sùng bái như thần lại không hề thích y, nói thẳng ra là chán ghét. Thật sự quá khổ rồi !

Vương Nguyên có thể không để ý cuộc sống bi thảm của bản thân, không để ý cô đơn thống khổ của bản thân, so với bạn cùng lứa, thậm chí so với người già đã sống nửa đời người, y lại càng hiểu rõ lòng người. Nhưng trước sau gì thì y cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi cũng không dám hi vọng quá nhiều.

Đã quá trưa, đến chiều, khi ngón tay Vương Tuấn Khải chạm phải nước mắt của Vương Nguyên, y như chạm phải thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, vội rút tay về, rồi cứ như vậy xoay người bước đi.

Không chút chần chờ, nhưng Vương Nguyên có thể nghe rõ từng câu từng chữ của người đang xoay lưng rời đi kia, thanh âm vốn mang theo chút biếng nhác đã trở nên lãnh khốc, gần như không chút cảm tình

"Trẫm, ghét nước mắt."

Đúng vậy, nước mắt ! Những kẻ yếu đuối, những kẻ đáng bị chán ghét nhất trên đời này.

Hắn, rất chán ghét.

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro