Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BẢN GỐC: (TỈ HOÀNH) HỌA TÂM_TIỂU QUỶ
Xiaogui1002

Vị ngọt thanh của thứ dung dịch màu hồng lại lần nữa lan toả đầy khoang miệng Vương Nguyên như lần đầu tiên cùng hồ ly Tùy Ngọc đổi thử lớp da, nhưng lần này chính là đem lớp da kia trả lại da cho y trước mười hai canh giờ để không xảy ra sự tình đáng tiếc. Vương Nguyên cùng Tùy Ngọc ngồi chung bồn tắm gỗ lớn, uống xong bát dược dẫn của y thì nhanh chóng được niệm một loại chú gì đó không rõ lời để thần kinh dần chìm vào mộng mị, không phân biệt đâu là thực, đâu là mơ.

"Bảo bối của ta... bảo bối có trái tim ấm áp...Ngoan! Mau ngủ đi... Mau ngủ đi..."

"Ưm...ngủ..."

Vương Nguyên lại được Tùy Ngọc ôm dán vào người,nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm lưng trần thanh mảnh, thần trí bắt đầu mơ mơ hồ hồ hiện ra lớp lớp hình ảnh lung linh của thời thơ ấu ở cùng Vương Tuấn Khải. Thẳng đến khi cậu hồi tỉnh thì Tùy Ngọc đã thành công đổi lại lớp da,một thân dung mạo xinh đẹp ngồi trước gương nhẹ nhàng chải mái tóc mềm mại. Không cần soi gương Vương Nguyên cũng biết gương mặt mình hiện tại đang là bộ dạng gì, ngoài ba vết sẹo chán ghét đó ra thì chẳng có gì đáng nói. Cậu thẩn thờ bước khỏi sàn ngủ, chẳng đoái hoài mặc thêm y phục hay áo giáp an toàn mà chỉ cầm lấy chiếc mặt nạ quenthuộc đeo lên, thân thể mảnh mai diện bạch y mỏng manh bước ra khỏi trại.

Bên ngoài trại lúc này đang lúc xế chiều, gió mùa xuân lại lướt nhẹ nhẹ trên gương mặt Vương Nguyên, đem theo một chút hương hoa đỗ quyên rừng len lỏi vào mái tóc cậu bay bồng bềnh.

Vương Nguyên ngước lên nhìn mặt trời nhưng lại vì quá chói chang nên phải đưa một tay lên che bớt ánh sáng.

"Tất cả các ngươi, ta đếm đến ba lập tức cùng xông lên!"

"Tuân lệnh!"

Nghe tiếng Vương Tuấn Khải cùng một nhóm binh sĩ đang luyện tập, cậu chuyển tầm nhìn sang bãi đất trống phía sau doanh trại quan sát hắn. Vương Tuấn Khải từ lâu đã nổi tiếng thân thủ phi phàm, kiếm pháp thiên hạ khó ai sánh kịp. Năm trước cũng là một mình hắn chỉ cần dẫn một vạn quân thôi cũng đủ chinh phạt quân Tề đến không còn đường tháo chạy. Nay Tần Quốc lại có ý lăm le nhìn ngó đến Sở Quốc,trừ phi có cao nhân đứng sau chỉ bảo mới có cơ may đánh bại đội quân tinh nhuệ của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cho một toán binh sĩ hơn hai mươi người vây quanh, còn mình thì đứng trung tâm bịt chặt hai mắt bằng một dải lụa đen, tay cầm thanh kiếm sáng quắc chuẩn bị tư thế phòng thủ. Hắn bắt đầu đếm:

"Một."

"Hai."

"Ba."

Vừa dứt tiếng thứ ba, cả đám binh sĩ mặc áo giáp không kiêng dè, kẻ cầm giáo người cầm kiếm xông thẳng lên tấn công Vương Tuấn Khải. Lắng tai nghe thật chắc những chuyển động đường kiếm, thế tấn công của đối thủ thông qua sự chuyển động của không khí, Vương Tuấn Khải đột ngột giậm chân thật mạnhxuống đất lấy đà bật lên cao qua khỏi tầm công kích, làm cho mũi giáo của cả toán binh sĩ vướng lại vào nhau, rồi đạp lên chỗ vướng ấy thoát li khỏi gọng kìm của địch, tiếp đất an toàn. Tiếp theo buổi luyện tập là màn đối phó với cung tên. Nấp từ xa là các xạ thủ cừ khôi nhất của quân đội, mỗi người một bó tiễn vắt sau lưng,liên tục giương cung bắn về phía Vương Tuấn Khải.Hắn vẫn còn bịt hai mắt nhưng lại đỡ chả hụt một mũi tên nào, chỉ một loáng sau đã làm cả đống tiễn rơi xuống nằm la liệt trên nền cỏ. Cảm thấy chưa thoả mãn, hắn rút từ bó tiễn sau lưng ra một mũi tên nhọn hoắt, tự mình lấy một đồng xu tung lênthật cao rồi giương cung dùng thính lực nhắm bắn. Trong nháy mắt, mũi tên vừa bắn ra bay vút lên trời, xỏ qua lỗ hình thoi ở giữa đồng xu rồi tiếp đất trong vô số những ánh nhìn ngưỡng mộ của binh sĩ cùng luyện tập.

Từ đầu đến cuối buổi tập luyện của Vương Tuấn Khải đều được Vương Nguyên chăm chú theo dõi đến từng cử động. Nói đến hắn chắc chắn nhiều người sẽ biết đến khả năng định hướng bằng thính giác phi thường lợi hại, cũng vì vậy mà lúc nhỏ lần nào cùng hắn chơi trốn tìm cậu cũng bị hắn tìm ra chỉ trong tích tắc. Vừa mới cong môi mỉm cười được một lúc,cậu lại bị những ám ảnh trong tâm trí mình dập tắt đi hồi ức đẹp.

Đêm qua cậu đã mượn lớp da của Tùy Ngọc đến tìm hắn, với gương mặt hoàn hảo không miếng xước thì chưa đến một khắc đã có thể cùng hắn lên giường. Nhưng còn hiện tại thì... cậu quả thực không dám nghĩ đến. Chưa bao giờ Vương Nguyên cảm thấy chán ghét chính bản thân mình như lúc này cả. Cậu lại nhớ đến lời Tùy Ngọc, rằng muốn mê hoặc nam nhân thì bản thân nhất định phải xinh đẹp,vì thứ họ để ý nhất chỉ có thể là dung mạo người tình.

Lặng lẽ chạm bàn tay lên chiếc mặt nạ vô tri, Vương Nguyên cảm thấy bản thân mình đang vì yêu hắn mà dần trở nên tham lam, tham muốn tình yêu của hắn, tham cả lớp da hoàn hảo mà mình vừa mượn của Tùy Ngọc chỉ mới đêm qua. Phải chi năm đó không xảy ra tai nạn, phải chi, phải chi...

"Đừng chỉ ở đó mà ước thầm. Ta sẵn sàng cho ngươi lớp da này nếu ngươi muốn."

Tùy Ngọc không biết đã đến tự lúc nào, ở sau lưng Vương Nguyên nghiêm túc giáo huấn. Y chạm bàn tay lên vai cậu, nhấn mạnh lời nói như muốn cậu khắc cốt ghi tâm.

"Hạnh phúc không ai dâng đến cho mình, mà muốn có, thì hãy tự đi mà giành lấy."

"Phải tự mình giành lấy?"

Vương Nguyên quay sang nhìn Tùy Ngọc. Y nhếch môi cười kèm theo cái gật đầu đầy thoả mãn. Nếu có thể thành công thuyết phục Vương Nguyên đổi trái tim ấm áp của mình lấy lớp da xinh đẹp kia, Tùy Ngọc sẽ xem như thành công thoát khỏi kiếp yêu nghiệt, hoàn toàn trở thành một con người bình thường như mong ước từ lâu. Đổi lại thì cậu sẽ thể chỗ y, từ một con người lại vì khuyết mất trái tim nên sau một khoảng thời gian sẽ trở thành yêu tinh bất tử phải ăn tim người mới không bị hàn băng khống chế.

"Nếu mang lớp da của ngươi vĩnh viễn, vậy ta sẽ không còn là ta nữa. Ta muốn Vương Tuấn Khải yêu ta, yêu mọi thứ thuộc về ta, kể cả dung mạo không hoàn mỹ này."

Đang giữa lúc ý chí kiên định, Tùy Ngọc lại thổi vào tiềm thức cậu một ngọn gió khác

"Đừng tự mình huyễn hoặc. Cái hắn say mê là dung mạo của ta. Nếu ngươi có nó, chắc chắn cả đời này hắn chỉ say đắm một mình ngươi. Tin ta đi."

Vương Nguyên lại nhìn về phía Vương Tuấn Khải rồi vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn đấu tranh giữa hai luồng tư tưởng. Phải chọn thế nào giữa thể xác và tâm can, phải chọn làm sao khi cậu đã yêu hắn đến mê muội, thậm chí có thể đánh đổi bất kỳ thứ gì để có được tình yêu từ hắn.

Cậu ngờ vực hỏi Tùy Ngọc lần nữa:

"Nếu ta đồng ý với ngươi?"

"Thì ngươi sẽ có được dung mạo của ta, vĩnh viễn. Có điều thứ mà ta muốn ngươi đánh đổi chính là... tim của ngươi, quả tim ấm nhất, đẹp nhất mà ta từng gặp."

Vương Nguyên có chút kinh hãi nhìn Tùy Ngọc

"Không có tim, vậy chẳng khác nào ta tự tìm cái chết?"

"Ngươi không chết, mà sẽ giống ta, trở thành một yêu tinh bất tử."

"Ta...ta sẽ bất tử?"

"Đúng vậy. Loài người các ngươi chẳng phải ai cũng có tham vọng bất tử hay sao?"

Vương Nguyên nắm chặt ngón tay cái, lần nữa nhìn về phía Vương Tuấn Khải với một hy vọng duy nhất là được cùng hắn có kết thúc đẹp. Cậu nhắm chặt hai mắt mình lại, để cho làn gió nhẹ của mùa xuân mang theo hương đỗ quyên dịu dàng đọng lại trên từng tế bào cơ thể. Trong đầu cậu lại dần hiện ra lớp lớp hình ảnh vô tư của ngày xưa, thời cậu còn là một mỹ thiếu niên và hắn còn là một nam hài ngây ngô cùng nhau chơi đùa mỗi lần luyện kiếm nhưng không có Đại Tư Mã giám sát. Cậu ngây thơ suốt ngày gọi hắn là Tuấn Khải ca, hắn cũng cưng chiều cậu như một tiểu đệ đệ, thân mật gọi Nguyên Nhi. Nhưng rồi năm tháng dần trôi đi, cậu vẫn một lòng trông đợi hắn nhưng đáp lại cũng chỉ là những thứ lễ nghi phiền toái và những cái cúi đầu của hắn khi gọi tiếng "Điện hạ!"

Vương Nguyên phi thường chán ghét cái kiểu cung kính quân thần mà hắn dành cho mình. Thứ cậu luôn khao khát chính là những giây phút quên mình đắm chìm trong khoái hoạt cả tinh thần lẫn thể xác như đêm trước. Những cái động chạm, những nụ hôn, rồi cả khoái cảm khi hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau ân ân ái ái. Mọi thứ làm cậu như điên lên vì đến khi tỉnh dậy lần nữa thì lớp da đẹp đẽ kia phải trả về cho chủ cũ.

"Tùy Ngọc!"

"Gì?"

"Ta đồng ý đổi tim mình lấy dung mạo của ngươi."

Tùy Ngọc mãn nguyện cười, không chần chừ thêm nữa liền nắm tay Vương Nguyên trở vào trại tiến hành thủ thuật đổi chác. Nếu đã quyết định đổi thì sẽ không có chuyện trả lại như lần đầu, bởi vì sau khi nuốt vào quả tim của Vương Nguyên, Tùy Ngọc sẽ từ một yêu tinh có đủ loại phép thuật trở thành một con người yếu đuối nên không thể thi triển thủ thuật này một lần nữa. Mà Vương Nguyên cũng vậy, một khi đã lấy quả tim ra khỏi lồng ngực thì cũng chẳng còn cách nào trở lại bình thường.

Vẫn là bồn tắm lớn, vẫn là hai thân thể trần trụi mềm mại của Tùy Ngọc và Vương Nguyên đang dán sát vào nhau, vẫn là thứ dược dẫn màu hồng có hương hoa đỗ quyên như lần đầu cậu nếm thử. Vương Nguyên uống hết bát dược rồi lại được Tùy Ngọc niệm chú thôi miên, đến lúc mất đi thần tríthì vội vàng bừng tỉnh khi lồng ngực được một phen đau đớn tột cùng. Năm ngón tay nhọn hoắ tgiảo hoạt của Tùy Ngọc đâm xuyên qua lồng ngực cậu rồi chạm đến trái tim nóng rực bóp lấy. Y mơn trớn nhẹ nhàng bên ngoài quả tim đỏ ấm áp,dùng xúc giác cảm nhận sức nóng có thể đẩy lùi cả hàn băng của tạo vật kia nay đã nguyện ý ngoan ngoãn nằm trong tay mình. Rồi y giật mạnh ra làm quả tim cứ vậy rời khỏi thân xác Vương Nguyên mà nằm thoi thóp trước mặt mình đón chờ một cơ thể mới. Tùy Ngọc há miệng nuốt vào trái tim ấm áp kia để thế chỗ cho lỗ hổng trong ngực mình đã mấy ngàn năm nay chỉ là một vùng trống trải. Giữ đúng lời hứa, trước khi hoàn toàn biến thành con người, y phải cho Vương Nguyên lớp da xinh đẹp này vĩnh viễn. Y thành thục luồng tay qua da cậu cởi đi lớp da khiếm khuyết, sau đó cũng tự cởi ra lớp da mình một cách dễ dàng rồi "mặc vào" cho cậu. Thoát li khỏi lớp da bảo bọc, Tùy Ngọc hiện hình là một cửu vỹ hồ với toàn thân sáng loá và ánh mắt mê hoặc. Ánh mắt ấy có thể làm bất kỳ ai xiêu lòng, kể cả đó là thần tiên, kể cả đó là Vương Tuấn Khải.

Phải, toàn bộ kế hoạch từ mê hoặc Vương Tuấn Khải đến dụ dỗ Vương Nguyên đổi tim lấy lớp da đẹp đều nằm trong tính toán của y. Y hoàn toàn biết Vương Tuấn Khải chỉ yêu một mình thái tử điện hạ nhưng vẫn cố dùng yêu thuật để làm cho mắt hắn một mực say đắm dung nhan này. Tim yêu cậu, nhưng mắt lại yêu mình. Tùy Ngọc biết chắc giá nào Vương Nguyên cũng tự nguyện đánh đổi để có được tình yêu trọn vẹn từ hắn.

Để cho kế hoạch trở thành người của y được mỹ mãn thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro