Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi bản thân tin tưởng giấc mơ phủ định lại sự thật, sẽ rất khó để tin tưởng những chuyện hiển nhiên trước mắt. Nhất là khi đã ôm giấc mơ ấy suốt thời thanh xuân, đem giấc mơ buộc chặt trong tâm, xem nó như cuộc sống thật của mình.

Cậu là Vương Nguyên, ai cũng bảo cậu là đứa ngốc, đứa ngốc đáng thương bơ vơ trong cô nhi viện, đứa ngốc tội nghiệp khổ sở vì tình yêu không có trong hiện thực.

Cậu không quan tâm họ nhìn mình thế nào, chỉ cười ngây ngô.

Và họ cũng nói, rằng cậu và hắn đã sớm chia tay, hắn đã sớm quên đi một người tên Vương Nguyên. Bảo cậu đừng nên mộng tưởng đến người như Vương Tuấn Khải, cậu chẳng qua chỉ là một trong những 'người yêu' hắn chơi qua đường. Nếu có sự khác biệt giữa cậu và những kẻ bị hắn bỏ rơi, thì chỉ có sự khác biệt duy nhất-cậu là người con trai đầu tiên trong số đó...

Vương Nguyên im lặng, bản thân cậu biết rõ, nhưng cậu sẽ chẳng thể tỉnh trong giấc mộng đó. Nếu có thể tỉnh, đã sớm tỉnh từ lúc mới bắt đầu.

Giấc mộng đẹp thường ngắn ngủi. Mặc dù chỉ có mình cậu nhìn nhận nó tươi đẹp, chỉ có mình cậu mới chịu tin tưởng sự giả dối rõ ràng trong cuộc tình này.

Liệu có đáng không?

Yêu hắn như vậy, nhưng chỉ là sự giả dối lợi dụng?

Yêu hắn suốt năm năm, nhưng chỉ cùng hắn chính thức "hẹn hò" trong ba tháng.

Có thể là quá ngắn, nhưng với cậu thời gian ấy đã đủ dài. Cậu yêu Vương Tuấn Khải, yêu nồng nhiệt say đắm, yêu đến mức điên điên dại dại, đã si ngốc lại càng si ngốc hơn!

Suốt ba tháng yêu nhau, thời gian cùng hắn một chỗ tựa như chẳng hề tồn tại. Có chăng chỉ xuất hiện trong giấc mơ khi cậu vụng trộm nằm ngủ trên chiếc giường của hắn. Có nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua đôi má, bờ môi ấm áp, cái vuốt ve nhè nhẹ trên những sợi tóc rối tung... đôi lúc cậu ngỡ như đấy là sự thật, biết đâu thời khắc ấy, khi cậu đang ngủ say, Vương Tuấn Khải thực sự đang ở bên cạnh cậu, ngắm nhìn cậu.

Nhưng mỗi khi cố mở choàng mắt ra, xung quanh hôn ám, ngày mới đã bắt đầu, bên cạnh vắng vẻ, cậu biết Vương Tuấn Khải chưa từng tồn tại nhưng vẫn cứ tự mình dối mình... cảm giác ấy khiến cậu thực thích, cho dù chỉ là mộng thì thế nào? Chỉ cần là Vương Tuấn Khải, cậu chấp nhận tin vào thứ mơ tưởng dối trá ấy.

"Vương Nguyên, tôi thấy hắn hôm nay cũng không có về đâu. Trời đang mưa, vào nhà mà đợi. Ngốc quá!"

"Nguyên Nguyên ngốc, hắn lại đi công tác bỏ cậu một mình nữa rồi. Có phải cậu nói dối hai người đang hẹn hò không?"

"Tôi thấy Vương Tuấn Khải dẫn người phụ nữ vào khác sạn, bộ dạng còn say xỉn nữa. Nguyên Nguyên, ngốc quá, cậu không hề ghen à?"

"Bao lâu rồi? Gần một tháng nhỉ? Vưing Tuấn Khải không về cậu còn ngốc ở đó làm gì? Chờ vô ích thôi. Tôi mới nghĩ nha, vốn dĩ Vương Tuấn Khải chỉ lợi dụng cậu trả thù Lệ lệ. Hắn sớm biết Lệ Lệ yêu cậu nên mới..."

Họ còn nói nhiều hơn nữa.

Rằng, Vương Tuấn Khải chỉ vì trả thù Lệ Lệ, Lệ Lệ từ bỏ hắn để theo đuổi cậu, hắn vì tức giận nên mới muốn cướp đi người mà cô ấy để ý. Thực chất hắn nào có xem cậu là "người yêu". Ngay từ đầu đã bị xem là món đồ cướp qua cướp lại.

Cậu không tin. Lệ Lệ làm sao lại yêu cậu, cô rõ ràng là người bạn thân duy nhất chấp nhận thấu hiểu cho một đứa thiểu năng như cậu, tình cảm thực rất tốt, chính là Lệ Lệ chưa từng đối cậu có cái gì quá mức, hơn nữa... ngay cả một hảo nam nhân như Vương Tuấn Khải cô còn từ chối, cậu thì tính là cái gì mà được ưu ái?

Phải, làm sao cậu tin được những lời nói vô tình ấy? Nhưng câu nói tựa như châm chọc, cậu càng nghe càng thấy nực cười, nhưng càng cười lại càng đau đớn.

Kỳ thật, cũng không phải không muốn tin, chỉ là không thể tin được.

Họ nghĩ rằng cậu chỉ yêu hắn bằng ba tháng ấy sao? Nếu như vậy thì thật tốt... Có thể quên đi, có thể chết tâm, có thể vô tình, còn có thể bước đi tìm kiếm một tình yêu khác.

Nhưng, từ những năm đầu tiên bước vào trường đại học, cậu đã yêu thầm đàn anh nổi tiếng Vương Tuấn Khải, cậu không quan tâm hắn yêu bao nhiêu người, bỏ rơi bao nhiêu người, vẫn luôn thầm lặng đơn phương như vậy dù biết là ngu ngốc.

Cậu nhớ rõ ban đầu chỉ là một loại cảm xúc từ thần tượng, thần tượng một người có phong phạm cao quý, tựa như con chim tước xinh đẹp ở trên cao, bất cứ cái gì thuộc về hắn đều mang lại cảm giác đầy mê hoặc, cậu ước gì mình có thể có được một chút xíu phong thái của hắn.

Bất ngờ, loại thần tượng ấy phát triển không giới hạn, dần dần chuyển sang yêu thích rồi đến sâu nặng hơn.

Ngày ấy vô tình gặp Vương Tuấn Khải đến cô nhi viện cậu từng ở, hỏi cha nuôi mới biết hắn là con trai của chủ tịch xây cô nhi viện này, cậu lại càng không nhịn được yêu thích hắn, thậm chí còn có thể gọi là tôn sùng. Nhìn hắn vui vẻ với cô bạn gái cùng những đứa trẻ, lại cùng cô ta đi dạo quanh viện, đôi trai gái thực đẹp đôi vừa lứa, đấy có phải hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích hay không? Nghĩ thế, mắt cậu nhoè lệ, môi miếm thành nụ cười...

Cậu đã mơ một ngày nào đó, người nắm tay Vương Tuấn Khải sẽ là cậu - Vương Nguyên. Dù cậu không thể là cô bé lọ lem, Tuấn Khải cũng không phải hòang tử của cậu.

Lặng lẽ theo đuổi.

Lặng lẽ mỉm cười.

Lặng lẽ hạnh phúc.

Rồi lặng lẽ khóc.

Đau lòng khi hắn có thêm người yêu mới.

Vui mừng khi hắn bỏ rơi người yêu cũ.

"Có lẽ Tuấn Khải sẽ sớm chán ghét phụ nữ, sẽ có lúc tấm chân tình này làm anh ấy chú ý, sẽ có lúc anh ấy yêu... yêu mình."

Cậu bị người bạn thân nhất Lệ Lệ nói là kẻ khờ kẻ ngốc. Cậu chỉ cười và nói.

"Tôi không ngốc. Tôi hiểu rõ bản thân nên làm gì. Cứ chờ đợi, sẽ có lúc mơ thành thực, không phải sao?"

"Đừng ngốc như vậy! Cậu yêu anh ta như thế, có đáng không? Không xem thử anh ta là loại người gì? Không nói đến việc anh ta là trai thẳng, chỉ việc trăng hoa ong bướm đã thấy không ra gì rồi. Loại con gái nào anh ta cũng hẹn hò qua, cậu nghĩ anh ta sẽ để ý đến cậu chắc? Nguyên Nguyên mau tỉnh táo đi!"

Cái gì mà mau tỉnh? Cậu đang rất tỉnh táo. Cậu tin như vậy!

Bởi vì ngày đó. Giấc mơ cuối cùng cũng thành sự thật.

Cậu lại trộm nhìn hắn trong quán rượu quen thuộc, trong góc khuất quen thuộc.

Nam nhân anh tuấn đưa ánh mắt tà mị nhìn về phía cậu. Lòng cậu liền tràn ngập hoa xuân đang nở rộ, trừng đôi mắt nhìn hắn.

Sau đó hắn tiếp cận cậu, Vương Nguyên ngỡ như mình đã lạc vào thế giới cổ tích, chàng hoàng tử cậu luôn mong chờ rốt cục nhìn thấy cậu rồi, mỗi ngày hắn đều chủ động liên hệ với cậu, gửi tin nhắn, nói chuyện phiếm, đôi lúc còn gửi cậu vài món quà, mặc dù sau đó cậu liền trả lại vì nó quá đắc, nhưng tình cảm hắn biểu hiện ra trước mặt cậu, thực sự chính là món quà ý nghĩa nhất cậu nhận được. Chính là cậu lại không biết, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ chủ động nói với cậu một lời, lạnh nhạt, vô cảm, hoàn toàn không có một chút tình ý rõ ràng nào cả. Chỉ có điều, hắn nhưng là người đầu tiên theo đuổi cậu, lại còn là người cậu yêu thầm rất lâu rất lâu...

Đứa ngốc Vương Nguyên không nói một lời liền lún vào sâu hơn nữa, thà rằng tự lừa gạt chính mình cũng muốn một lần cùng hắn một chỗ.

Thần trí như bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho ngu muội... Cậu nhớ rõ ngày ấy hắn uống say, sau một hồi day dưa ở quán bar hắn dứt khoát đưa cậu đến một căn phòng rộng lớn.

Rất nhanh cùng nhau thân mật, cùng nhau quấn quýt...

Nụ hôn đầu tiên bị thô bạo đoạt đi. Khắp cơ thể bị gặm cắn không sót một chỗ, nơi phía sau không qua bôi trơn liền bị thô lỗ đâm xuyên, Vương Tuấn Khải cường ngạnh chiếm đoạt cậu.

Đó là loại cảm xúc gì vậy? Đau đớn? Ngọt ngào? Ấm áp, vui mừng? Kích động... Dù là gì, quan trọng hơn hết là cậu hạnh phúc và thoả mãn. Cho nên cậu không hề để ý đến...

Bản thân vì đau đớn mà không hề "cương" lên!

Vương Tuấn Khải và cậu như vậy thật sự bắt đầu mối quan hệ. Có lẽ người ta nói đúng, đến với nhau quá nhẹ nhàng, khi xa nhau cũng giống vậy nhẹ nhàng như nuớc chảy mây trôi.

Vương Nguyên không đủ tiền để thi lấy bằng đại học, ngậm ngùi từ bỏ ba năm cố gắng, thân thể suy nhược hơn những đồng bạn cùng lứa, muốn làm công kiếm sống ngày qua ngày cũng không ổn định. Vương Tuấn Khải biết hoàn cảnh đơn thân của cậu liền đưa cậu về nhà riêng.

Có người hỏi cậu, như thế chẳng phải hắn bao dưỡng cậu sao?

"Không đâu! Tuấn Khải chính miệng nói anh ấy yêu tôi..."

"Đồ ngốc. Yêu? Dễ yêu một người vậy sao? Huống chi cậu... vừa ngốc vừa tầm thường như vậy!"

Vương Nguyên nhốt mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.

Vì sao ư? Vì sao Tuấn Khải nói yêu mình ư?

Cậu cũng muốn biết!

Vì sao mình vừa nghèo vừa kém trí, lại không có học thức, không có nhan sắc như mỹ nhân, anh ấy vẫn nói yêu mình, chẳng lẽ giống như họ nói, cậu chỉ là được hắn bao dưỡng... chính là cái dạng tình nhân qua đường không có gắn kết tình cảm?

Nhưng qua ngày hôm sau cậu liền tìm người hàng xóm, cười tươi và nói.

"Tôi không cần lí do. Anh ấy cũng không cần lí do. Bởi vì anh ấy chịu yêu người thấp kém như tôi cho nên... tôi sẽ thực quý trọng. Yêu anh ấy thật thật nhiều!"

"..." Hàng xóm thở dài mắng cậu ngốc rồi bỏ đi.

Còn có mình cậu, trở về "nhà" với tâm trạng háo hức chờ đợi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro