Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên là một người tư duy đơn thuần, người ta cứ nói cậu thiểu năng, kỳ thật chỉ vì tâm tư quá mức đơn giản, bề ngoài lại bị cậu làm cho có chút ngốc nghếch, bệnh thiểu năng vì thế gắn lên người cậu.

Không cần biết khổ sở hay đau lòng thế nào, cậu chỉ có một biểu cảm hề hề cười, một cái cười hết sức hồn nhiên, tựa như chẳng bao giờ có thể khiến nó lụi tắt trên gương mặt thoáng u buồn của cậu.

Cậu đã cùng Vương Tuấn Khải làm chuyện "vợ chồng", cùng Vương Tuấn Khải sống chung như "vợ chồng"... thực vui mừng!

Nhưng thật kỳ lạ, từ ngày đó đến nay Tuấn Khải chưa nói thêm lời nào với cậu, nhớ đến thời điểm khi anh tỉnh táo sau một đêm triền miên, anh đột nhiên thay đổi hoàn toàn, ngay cả một chút quan tâm nhàn nhạt trước kia cũng không còn.

Nghĩ muốn cùng anh nói nói xua đi bầu không khí khó xử, nhưng lại nhút nhát không dám bắt chuyện... thực không biết phải làm sao.

Đôi lúc cậu muốn hắn về công việc nhưng không thể mở miệng, hầu như đều dùng cái điện thoại truyền lời qua, thật sự đã dùng hết dũng khí để nói lên những từ ngữ hỏi han hết sức bình thường, dù chỉ là một câu quan tâm nhỏ nhặt đối với cậu vẫn là cực kỳ khó khăn.

Tuấn Khải nhưng không có phàn nàn cậu cái gì cả, đôi lúc cũng sẽ nhìn cậu một cái, nói cậu muốn cái gì cứ yêu cầu là được, không cần câu nệ. Cậu lúc ấy lại cười ngây ngô, gật đầu nói 'được'.

Thời gian cứ chầm chậm kéo qua, tựa như áng mây lúc chiều buông, nhẹ nhàng mà u ám.

"Tôi đi công tác. Xong việc sẽ về!" Hắn nói dứt lời liền bỏ đi.

Vương Nguyên tính tính kể từ lần trước hỏi hắn khi nào thì về nhà, đây là câu nói đầu tiên hắn hướng cậu nói, vì thế Vương Nguyên kích động vô cùng. Nhưng chỉ tại người đi quá nhanh quá vội, chưa kịp trả lời hắn đã khuất dạng.

Một kẻ si ngốc lúc nào cũng chờ người yêu trở về nhà. Một người một bóng, ngày qua ngày đều chờ.

Hắn không nói bao giờ về nên cậu chờ mãi...

Qua một ngày, cậu ngồi nơi phòng khách nhìn ra cửa.

Hai ngày, cậu đơn độc thẩn thờ trong bếp.

Ba ngày, cậu ngồi trên ban công nhìn hoa viên.

Rồi một tuần, cậu đứng trước cổng nhìn từng hạt mưa lất phất. Ánh hoàng hôn ảm đạm trong làn mưa lạnh lẽo.

"Mưa lâu thế... sao không nắng nhỉ? Nắng thực tốt. Nắng Khải sẽ về đúng không?" Cậu lẩm bẩm.

Do dự thật lâu không dám gọi điện hỏi thăm, Vương Nguyên âm trầm thở dài, chờ đợi vẫn chờ đợi, rồi cũng sẽ trở về thôi, cậu không có cái gì ngoài lòng kiên nhẫn.

Cuối cùng hắn cũng trở về. Giấc mộng lại thêm chút hương hoa, càng mộng càng đẹp.

Cậu cười tít mắt, dường như nỗi nhớ nhung đều đã bị tan biến bởi sự xuất hiện của hắn.

Vội vì hắn gấp rút dọn cơm, dao cắt trúng tay chảy máu, dầu văng lên người bỏng đỏ lỗ chỗ trên tay, chẳng quan tâm.

Vội vì hắn chuẩn bị quần áo và nước nóng, bản thân bẩn hề hề chưa kịp tắm gội, chẳng quan tâm.

Thế nhưng, có lẽ hắn quá mệt mỏi, nằm lên giường liền ngủ rất say.

Trên người Vương Tuấn Khải có mùi rượu.

Còn có dấu son rất đậm trên cổ áo.

Trên cổ anh cũng có vết hôn đỏ sẫm...

Quần áo xộc xệch ẩn ẩn mùi dịch thể nồng nồng khó ngửi...

Trực tiếp bỏ qua chuyện khiến cậu không dám suy nghĩ này, Vương Nguyên nuốt cơn nghẹn ngào vào trong.

A! Là do đi công tác vất vả, giao tiếp rộng rãi... vô tình bị tiếp thị hôn lên... trong lúc tịch mịch có thể tìm người khác để... để... ngoại tình?

Không, Tuấn Khải sẽ không ngoại tình. Anh ấy yêu mình vậy mà...

Cậu cười nhẹ giúp hắn thay đồ tắm rửa sơ sài. Chui vào chăn của hắn, hơi ấm lan toả làm cậu chìm vào cơn mê ngủ. Đi vào giấc mộng xuân của cậu và hắn.

Trong cơn mộng kia, vòng tay ấm áp của anh bao trọn lấy cậu, hơi thở thanh thanh chút hương thuốc lá, anh thật dịu dàng, thật dịu dàng...

Chỉ vậy là đủ rồi, dù là lần đầu ân ái hay lần cuối ái ân, được ôm hắn một đêm đó trong thời tiết lạnh giá, ấm áp lan toả đủ khiến tâm tư lạnh lẽo mấy ngày qua của cậu ấm áp.

Đến sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Vương Tuấn Khải ngồi bên cửa sổ hút thuốc, không nhìn cậu, hắn nói.

"Sau này khi tôi đi công tác, cậu không cần chờ." Thanh âm của anh du đãng trong không khí, dường như đang muốn tránh né ánh mắt của cậu, đôi mắt anh phản chiếu trên gương hiện ra rõ ràng bất đắc dĩ.

"...ừm!" Rất muốn nói nhiều hơn, nói em nhớ anh, em rất nhớ anh, nhớ rất rất nhiều, hỏi anh có khoẻ không, anh có... có nhớ em không... muốn rất muốn, thế nhưng cuối cùng cậu chỉ ừm một tiếng. Mặt vô thức cuối xuống xấu hổ.

"Đi ăn sáng đi!" Cuối cùng vẫn là anh mất kiên nhẫn, giọng lạnh lùng phất tay nói.

"Ừm... anh muốn ăn..."

"Tôi có hẹn ra ngoài ăn. Cậu ăn một mình đi!" Thái độ lạnh nhạt, lời nói vô cảm xa cách, cậu dễ dàng phát giác ra loại cư xử không mặn không nhạt này, chứng tỏ anh hiển nhiên chưa thật sự coi trọng cậu.

Tim cậu nhói đau, lời chưa nói hết, đành nuốt vào trong bụng...

Anh muốn ăn gì? Em biết nấu rất nhiều món... chỉ cần nói ra em sẽ ngay lập tức làm ngay.

Anh không ăn. Có lẽ do em nấu chưa được ngon, vậy em sẽ làm thật ngon và chờ đến khi anh muốn.

Ước chi cậu có da mặt dày hơn chút, biến đâu tỏ ra tiện một chút níu kéo anh, anh lại thật sự để cho cậu một ánh mắt.

Tuấn Khải lại đi ngay, đi suốt nửa tháng trời.

Không gọi được, không tin tức, khiến cậu sốt cả ruột, cứ lo lắng bất an vô cùng. Chạy đến công ty tìm vẫn không thấy hắn đâu, chẳng lẽ còn chưa về?

Lo âu suốt hồi lâu, kiên trì tìm kiếm thêm một vòng, bỗng nhiên cậu gặp thư kí của anh, không nghĩ ngợi liền mừng rỡ chạy đến hỏi han.

"Cậu là ai?"

Lúng túng một lát cậu nói.

"Tôi là... là... người, người yêu của Tuấn..."

"Vương Nguyên!...im miệng cho tôi. Ai cho phép cậu đến đây!" Thanh âm khó giấu sự giận dữ, giọng nói xa lạ lại quen thuộc làm sao.

Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện làm cậu bối rối.

"Em... em đến..." đến để tìm anh! Nhưng anh ở đây rồi, thấy anh rồi... anh bình an vô sự, thật tốt quá...

"Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cậu ở nơi này nữa! Hừ!" Ánh mắt của anh nheo lại, thái độ khinh thường hết sức đáng sợ, mặt của anh càng khó coi hơn, hai hàng lông mày nhíu chặt, anh thật sự nổi giận rồi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy anh mất bình tĩnh như thế.

Thoáng chốc cậu tự hỏi. Rốt cục cậu đã làm gì sai?

Vương Nguyên sợ hãi trước người đàn ông đang nổi giận, cậu đứng lặng nơi đó, khó nén uỷ khuất nhìn hắn hồi lâu, không thể làm gì khác hốt hoảng quay đầu chạy thật nhanh, nước mắt rơi mãi rơi mãi theo con đường mờ mịt phía trước.

Ngày hôm đó cậu chợt thấy hoang mang và xấu hổ vô cùng. Một mình lủi đến quán bar hắn thuờng lui tới. Vừa uống vừa tự hỏi rất nhiều.

Sao Tuấn Khải không về nhà?

Sao Tuấn Khải chối bỏ quan hệ tình nhân với mình?

Sao anh lại nổi giận đuổi mình về?

Trước mặt mình sao anh tỏ ra không quen biết?

Nước mắt?

Hay rượu đắng làm cậu cay đến rơi lệ?

Chợt lòng nhói lên, cười gượng một tiếng. Là do Tuấn Khải quá bận. Anh ấy sợ ảnh hưởng công việc nên mới không dám công khai, cậu cũng nào mong nhiều người biết đến?

Sau này phải chú ý giữ hình tượng, nếu không anh ấy sẽ chán ghét mình.

Chẳng nhớ rõ mình đã về bằng cách nào, chỉ biết bản thân đã uống thật nhiều thật nhiều...

Từ đó về sau cậu không đến công ty, đứng ngay trạm xe buýt nhìn vào cổng công ty của hắn. Mỗi buổi sáng nhìn Vương tổng đi vào công ty, đến chiều lên xe trở về...

Hoàng hôn buông xuống. Tiết trời hiêu hắt khiến lòng người lạnh buốt tê tái, một mảng vàng nhạt nhoà nơi chân trời vô tận, hoà tan lòng người. Cậu nhìn mà ngẩn người một lúc, nhận ra bản thân thật nhỏ nhoi giữa không gian bao la, nỗi cô đơn cứ thế cuốn tới vồ lấy cậu mà giằng xé.

Giữa cuộc đời này... cậu có phải phần thừa? Thừa nên bố mẹ mới bỏ rơi cậu ở công viên, thừa nên chẳng ai muốn nhận nuôi cậu, thừa nên không có một người muốn cùng cậu kết giao, thừa cho nên Tuấn Khải...

Sợ hãi... cậu vô thức rơi lệ không ngừng, nhanh chóng nghĩ về Vương Tuấn Khải hoà ái ôn nhu, mỉm cười. Có lẽ còn một người cần cậu, dù cậu có là cô nhi, là kẻ không tiền không sắc...

Sau đó cậu vội trở về nhà chờ hắn. Nhưng chờ hồi lâu hắn vẫn như cũ không có quay về. Tâm tư nghĩ nhiều đến gần như tê liệt, mỗi ngày đều lo lắng bất an, không muốn nghĩ tiếp nữa. Do anh còn giận hay sao? Nhưng đã qua hai tuần hẳn là hết giận rồi, hay anh gặp chuyện gì rồi?

A! Chắc là anh bận quá, còn phải gặp đối tác, đến khuya sẽ về mà thôi...

Như thế, cậu ngủ quên trên sofa.

Như thế, đến lúc tỉnh lại căn nhà vẫn tối tăm u tịch.

Cửa vẫn mở, phòng hắn trên lầu có thanh âm nữ nhân rên rỉ nức nở. Thanh âm trực tiếp cào xé cõi lòng đang phập phồng lo lắng của cậu.

Tuấn Khải đang làm gì? Cùng nữ nhân...ở trong phòng là làm cái gì vậy?

Đả kích suýt chút nữa làm cậu chịu không được ngã khuỵ và bật khóc, nhưng vẫn cười miểm cậu nói.

"Ảo giác thôi, anh ấy vẫn chưa về!" gần như hét lên, cậu tự nói với bản thân.

Tiếp tục cuộn người vào sofa lạnh lẽo, tìm kiếm bóng dáng Tuấn Khải trong giấc mơ cậu vẫn thường gặp. Vương Tuấn Khải ôn nhu và dịu dàng ấm áp. Nước mắt tựa thác ghềnh tuôn ra không ngừng.

Không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ muốn ngất đi. Thanh âm đáng sợ ấy đột nhiên ngừng hẳn, có tiếng cãi nhau lộn xộn trong phòng, một vài thanh âm không rõ vang ra ngoài, cậu một mực muốn thanh tỉnh đầu óc để nghe rõ hơn, rốt cục không khống chế được hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại đã qua một đêm một ngày, cậu bấy giờ phát hiện mình an vị trên giường... một cảm giác không rõ dâng lên trong lòng, tự cho rằng anh giúp cậu an bài tốt chỗ nghỉ ngơi. Mặc dù anh lại lần nữa biến mất không rõ tung tích.

Có một ngày, Tuấn Khải về đến nhà lúc nữa đêm, cả người nóng ran, cơ thể còn ngập mùi rượu nồng nặc. Cậu hốt hoảng chạy như bay xuống đỡ lấy hắn.

Tuấn Khải sốt rồi!

Cậu vội vàng giúp hắn thay quần áo, ăn chút cháo và uống thuốc cảm. Cả đêm chăm hắn không dám chợp mắt mặc dù mi mắt cứ không tự chủ muốn khép lại khép lại.

"Nước... nóng quá... Nguyên..."

Hắn vừa thốt ra từ "Nguyên"! Hắn gọi tên cậu! Một tiếng Nguyên ấy khiến cậu thấy vui vẻ ngọt ngào thêm vạn lần. Tuấn Khải vẫn nhớ cậu!

Đương nhiên, cậu biết Tuấn Khải luôn nhớ cậu.

Cho hắn uống nước xong, cậu đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, từng chút từng chút cảm nhận nhiệt độ của người yêu. Ngỡ như bản thân lại đang mơ, dùng xúc giác để xác định Vương Tuấn Khải chân chân thực thực ngay trước mặt cậu, tâm trạng kích động khiến khoé miệng cậu nhếch lên không cưỡng được.

Đặt môi lên bờ môi ấm áp của hắn. Cả người cậu chợt run rẩy.

Ấm quá! Dễ chịu quá!

Tựa làn nước ấm chảy qua khoé miệng, lan vào tận tâm can... Nếu như lúc nào cũng như vậy thì tốt quá...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro