Chương 1: Chân lí hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên tự nhận mình là một nông dân an phận.

Thời niên thiếu, hắn cũng được gửi tới học đường trong thành đọc sách, cha mẹ vốn mong hắn đỗ đạt thành tài làm rạng rỡ tổ tông một phen. Ai ngờ vận đổi sao dời, phong vân biến đổi, khi Vương Nguyên mười bốn tuổi, cha mẹ hắn cùng lúc qua đời, để lại hắn và một đệ đệ mới tám tuổi không nơi nương tựa.

Bà con thân thích cùng hàng xóm láng giềng tốt bụng, mỗi người giúp hắn một ít. Nhưng để người khác nuôi nấng cho mình đọc sách, Vương Nguyên không làm được. Vì vậy hắn bỏ học về quê, an phận làm một nông dân bình thường. Dù sao hắn cũng là đại huynh, không thể để đệ đệ mình vất vả chịu khổ được.

Từ một thư sinh vai không vác nặng tay không cầm bẩn trở thành một nông dân tay thô chân to cũng chỉ qua một thời gian ngắn.

***

Bây giờ Vương Nguyên có vài mẫu ruộng để cày cấy, thi thoảng hắn giúp người trong thôn viết vài bức thư, đề vài tấm biển, cũng coi như văn võ song toàn, là kẻ thông thái nhất nhì ở Vương gia trang.

Hai năm cứ thế bình lặng trôi qua, mưa thuận gió hòa. Hơn nữa Vương Nguyên cũng cần cù chăm chỉ, tiết kiệm được kha khá tiền, hắn cân nhắc đến chuyện hỏi vợ cho đệ đệ nhà mình. Lần trước khi đệ đệ từ cửa hàng học việc trong thành trở về nhà, Vương Nguyên có mượn rượu hỏi qua, tiểu tử này đã sớm để ý nhị tiểu thư của Triệu gia bên thôn Đông. Chỉ là đệ đệ xấu hổ không chịu nhận, lại nói hắn làm ca ca nên lấy vợ trước mới phải đạo.

Tiểu tử này, Suy nghĩ vớ vẩn! Hai huynh đệ từ nhỏ đã mồ côi, hắn không quản mưa gió nuôi đệ đệ lớn khôn, không thấy y thành gia lập nghiệp cho đàng hoàng làm sao yên tâm được? Chỉ cần đệ đệ thành gia Vương Nguyên sẽ bớt băn khoăn lo lắng, cũng dễ bề ăn nói với cha mẹ hắn dưới suối vàng. Chuyện của hắn sau này nghĩ tới cũng không muộn.

Ngày hôm sau, Vương Nguyên tới Triệu gia cầu hôn. Lão nhân Triệu gia cũng là người dễ chịu, dù sao đều là người cùng thôn, hiểu rõ nhau cả. Lại nói huynh đệ bọn họ sống cũng không dễ dàng, không cần sính lễ gì nhiều, chỉ cần cho khuê nữ nhà này một chỗ ở đàng hoàng thì hôn sự coi như thành. Việc này cũng khó trách Triệu gia cố ý nói ra, huynh đệ Vương gia trước nay vẫn sống trong một gian nhà đất ba gian, nhưng không phân chia phòng. Tân nương mới cưới về, không thể ở chung nhà với đại bá(1) được.

Vương Nguyên một lời đáp ứng. Khi về nhà, hắn ôm hũ tiền dành dụm mấy năm nay một hồi lâu, cân nhắc mãi, quyết định sẽ xây một căn nhà ngói năm gian. Tuy rằng tốn kém, nhưng nếu đệ đệ vui vẻ thoải mái, hắn cũng nở mày nở mặt.

Nửa năm sau, căn nhà mới đã dựng xà lợp ngói xong xuôi, Vương Nguyên mở tiệc chiêu đãi bà con trong thôn đàng hoàng. Lại nhìn đôi tân lang tân nương thầm thì to nhỏ bên ngôi nhà ngói đỏ tường trắng, hắn cảm thấy nhân sinh cũng thật đáng vui mừng.

***

Tâm trạng hài lòng vô cầu của hắn chỉ duy trì được có ba ngày.

Ngày hôm đó Vương Nguyên đang làm việc ngoài đồng. Trước đó vì bận chuyện xây nhà mới, hắn gần như bỏ quên thửa ruộng này. Bây giờ chuyện kia đã xong xuôi, hắn liền... quay về chăm chỉ làm ruộng. Đang bận tra hạt trồng cao lương, chợt nghe trong thôn có tiếng động lớn. Vương Nguyên  đứng thẳng dậy, chống cuốc nhìn một lúc vẫn chưa hiểu có chuyện gì. Đang do dự có nên chạy về xem một chút hay không, mấy đứa bé thường ngày hay lẽo đẽo bám theo hắn đã chạy tới, tuy còn cách xa đã vội gào lên. "Vương đại ca,đại ca! Nhà mới của ngươi sập rồi, mau về xem kìa!"

Trong ngực Vương Nguyên đánh "thịch" một cái. Mặc kệ hoa màu bị giẫm đạp, hắn quăng luôn nông cụ trong tay, chạy thẳng về nhà. Bao nhiêu suy nghĩ bám theo hắn trên đường về.

Đã hứa với Triệu gia hai tháng sau sẽ đón dâu, bây giờ nhà lại sập liệu có phải là điềm xấu không? Tiền trong hũ đã dùng hết bảy tám phần, nếu sập thật lấy tiền đâu mà sửa? Nhưng gỗ ngói trong nhà đều do một tay hắn chọn, sao có thể dễ sập như thế, thật kỳ lạ. Chẳng lẽ động thổ sai ngày, hay là quên không cúng bái vị thần linh nào đó? Không được hoảng hốt, không được hoảng hốt, có lẽ mấy đứa nhóc kia nghịch ngợm gạt người mà thôi.

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng chân hắn không hề dừng lại, vắt chân lên cổ chạy về nhà. Từ xa hắn đã thấy gian nhà mới của mình vốn vững chắc nổi bật như hạc giữa bầy gà, bây giờ mái nhà đã sập mất phân nửa, xà ngang bên trong cũng lộ ra rồi.

Vương Nguyên dừng lại, thật sự là sập rồi, hắn không tin vào mắt mình. Người trong thôn thấy hắn trở về vội chạy tới. Không đợi hắn hỏi, mọi người đã mồm năm miệng mười(2) chen nhau nói tình thế lúc nãy.

Hóa ra việc này chẳng phải thời vận cũng không phải thiên tai, chỉ thuần túy là nhân họa.

Tả gia trang này cũng chỉ là một thôn nhỏ bình thường, không phải chốn danh lam thắng cảnh, cũng không gần đường lớn. Bởi vậy hàng ngày tới đây chỉ có người trong thôn, bà con thân thích hoặc mấy người bán hàng rong. Ai mà ngờ hôm nay nơi này lại được tiếp đón hai vị cao nhân.

Có người nói hai vị cao nhân này, một người áo xanh, một người áo trắng, trông khoảng hai mươi tuổi. Không biết họ đến từ nơi nào, cứ một người truy đuổi một kẻ chạy trốn, mới thấy ở đầu đường, nháy mắt đã tới cuối phố. Nếu không phải có người vừa đuổi theo vừa chửi mắng, người trong thôn còn tưởng ban ngày gặp ma.

Thôn dân nhanh chóng đóng cửa chui vào nhà, chỉ he hé một chút cửa sổ ra xem lén. Hai vị cao nhân đều cầm trường kiếm sáng loáng, đao kiếm vô tình không có mắt, ai dám đánh động đến họ chứ? Sau đó kẻ bị truy đuổi, tức người áo xanh, có lẽ vì đường phố quanh co nên bị lạc đường, liền chạy vào một ngõ cụt. Sau đó người nọ hơi dừng lại, hai ba bước nhảy lên nóc nhà của Tả gia, bắt đầu quan sát xung quanh.

Cũng khó trách y, căn nhà mới của Vương  gia là cao nhất trong thôn, chọn làm nơi quan sát cũng rất thuận tiện. Người áo trắng thân thủ cũng không tồi, khi đuổi tới nơi, hai người liền lao vào đánh nhau. Lúc đó mặt trời đúng giữa đỉnh đầu, đao quang kiếm ảnh sáng chói, mọi người nhìn xem không hiểu, chỉ thấy hai cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, một lát sau, nóc nhà Vương gia liền sập xuống.

Bụi tung mù mịt khắp nơi, mọi người thoáng nghe thấy tiếng cười quái dị, một bóng người màu xanh nhoáng lên chạy về phía tây nam. Một lúc sau, người áo trắng kia, à, lúc này đã thành áo xám mất rồi, cũng chui ra từ trong đống gạch vụn, sắc mặt rất xấu, phát hiện người áo lam đã trốn mất, rất tức giận đấm một quyền vào bức tường bên cạnh.

Vốn chỉ làm sập mái nhà Vương gia, cuối cùng cả tường cũng phá hỏng.

Người nọ nện vào tường một cái xong, cũng nhoáng lên một cái rồi chạy mất, để lại người trong thôn nghẹn họng trân trối nhìn nhau không biết nói gì.

Vương Nguyên một hồi mới nghe xong mọi chuyện vừa xảy ra. Hắn cảm thấy dường như hắn vừa nằm mơ. Một người sao có thể hai ba bước là nhảy lên nóc nhà? Một người sao có thể đấm một cái là phá hỏng cả một bức tường? Việc này thật ly kỳ, nhưng người trong thôn đều nói giống nhau, lại nhìn đống gạch vụn trước mặt, hắn không thể không tin đó là sự thật. Chẳng lẽ mấy chuyện truyền kỳ mọi người hay nói với nhau lúc nhàn rỗi là có thật? Thật sự là có mấy người giang hồ võ công cao cường đến thế?

Thôn dân nhìn sắc mặt VươngNguyên trắng bệch, trong mắt sững sờ. Trong lòng họ cũng minh bạch, tự nhiên tai họa từ trên trời rơi xuống, ai chẳng ngây ngốc mất nửa ngày. Họ cũng không khuyên hắn nhiều, từ từ đám đông cũng tản ra.

Vương Nguyên loạn nghĩ(3) một lúc mà vẫn không nghĩ ra cách gì. May nhất là hôm qua đệ đệ hắn đã vào thành, nếu không lúc này nhất định sẽ cuống cuồng tức giận. Nhìn năm gian nhà đã sụp mất ba gian, một đống ngói vỡ tường đổ, gần như không thể sửa được nữa, có lẽ phải xây lại từ đầu. Hai tháng nữa đệ đệ sẽ thành thân, bây giờ thời gian và tiền bạc đều không đủ, phải làm thế nào đây?

Càng nghĩ càng nóng ruột, hắn cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết chuyện này. Vương Nguyên trở lại nhà cũ, không biết phải làm gì, cứ ngơ ngác như vậy. Đến lúc hắn đứng dậy thắp đèn, ngoài cửa có tiếng người gọi.

Ra mở cửa, đứng ngoài là Dương lão bá, người đức cao vọng trọng đứng đầu trong thôn. Vương Nguyên tuy rất lo lắng cũng không dám chậm trễ, vội vàng mời Dương lão bá vào nhà.  Lão bá chậm rãi nói vào trọng điểm: bà con đều biết nhà hắn khó khăn bèn hợp lại bàn bạc, Dương lão bá dẫn đầu, mỗi người ủng hộ một chút tiền bạc vật dụng, áng chừng đủ trả cho tiền sửa chữa nhà hắn. Nhân công cũng không cần tìm, dù sao nông vụ cũng đang nhàn rỗi, thôn nhân sẽ giúp hắn sửa nhà.

Vương Nguyên vừa cảm kích vừa xấu hổ. Bà con thân thích có lòng giúp đỡ cũng không còn gì để nói, chỉ tự trách chính mình, tự nhiên lại huênh hoang, chỉ cần an phận xây một gian nhà đất là được rồi, sẽ không đến nỗi rỗng túi như bây giờ, cũng không cần phiền mọi người giúp đỡ. Nhưng dù sao chuyện cấp bách này cũng phải giải quyết sớm. Một lần thiếu nợ người ta, dù có cố gắng hoàn trả thế nào cũng không bao giờ trả hết được.

Vương Nguyên dần thả lỏng, lúc này hắn mới có thời gian suy nghĩ kĩ càng mọi chuyện, càng nghĩ lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt. Sao trên đời lại có người như vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nhà người ta, bật tường leo nóc, gây ra họa lớn như vậy, một câu cũng không nói còn bỏ chạy. Võ công cao cường thì làm sao? Người giang hồ thì làm sao? Người giang hồ thì có thể phá sập nhà người khác rồi không cần bồi thường chắc? Cường đạo còn bị quan binh truy bắt cơ mà! Chỉ cần y còn tồn tại trên đời này thì làm sao mà chạy mất được? Việc này không thể cứ cho qua như vậy được, nhất định phải nói cho rõ ràng!

_________________________________________

Chú thích:

(1) Đại bá: Anh của chồng

(2) Mồm năm miệng mười: Vốn là "Thất chủy bát thiệt" ("chủy": miệng, "thiệt": lưỡi), cụm từ này để hình dung người nói nhiều. "Mồm năm miệng mười" cũng có nghĩa tương tự nên ta thay vậy cho thuần Việt. ^^

(3) Loạn nghĩ: Nguyên văn là "Tạp thất tạp bát", QT dịch là "thượng vàng hạ cám". Ý nghĩa hai câu đều là chỉ sự hỗn tạp, lẫn lộn nhưng "thượng vàng hạ cám" không thích hợp để chí suy nghĩ của con người nên ta mạn phép thay đổi. ^^

_______________________________

Ta :"Cứ chờ đi, phần hay còn ở phía sau ahaha.."

Người bí ẩn :" Cười cái đầu ngươi, còn không mau hoàn"

Ta:" Mới có chương một mà bắt ta hoàn là sao =__="

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro