Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người mỗi khác(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ổn.

Dù Vương Nguyên tức giận căm phẫn đến mức nào, nhưng cũng đã qua nửa ngày rồi, hắn không có cách nào đuổi theo mấy người giang hồ kia đòi nợ ngay được. Căn nhà kia cũng cần phải tu sửa, chủ nhà là hắn không thể bỏ mặc mọi việc cho bà con trong thôn làm hết. Sau đó còn có hôn sự của đệ đệ, tuy rằng Triệu gia nói không cần phải cưới hỏi đình đám gì, nhưng dù sao cũng là chuyện cả đời, phải làm thế nào cho nở mày nở mặt.

Cho đến lúc căn nhà kia được sửa chữa xong xuôi, hôn sự của đệ đệ đại thành, đôi tân lang tân nương hạnh phúc bắt đầu một cuộc sống mới thì đã là chuyện của hai tháng sau. Lúc này Vương Nguyên  mới có thời gian rảnh tính đến chuyện đi đòi nợ.

Chuyện ngày đó tuy quá đột ngột, nhưng cũng có không ít người nhớ rõ. Vương Nguyên đã hỏi thăm rất nhiều bà con quanh vùng, ngày ấy lúc người áo trắng kia vừa đuổi theo vừa hô lên "Vương Tuấn khải ma đầu!" Hóa ra đây là tên của người áo xanh. Lúc dọn dẹp đống gạch ngói vỡ vụn kia, Vương Nguyên nhặt được một miếng ngọc bội có khắc một chữ "Đường". Có lẽ là người áo trắng làm rơi mất.

Có đầy đủ nhân chứng vật chứng, chắc chắn sẽ tìm được bọn họ. Nhưng nghe nói người giang hồ hành tung bất định, lưu lạc khắp nơi bốn bể là nhà, biết tên thì dễ, nhưng muốn tìm được họ phải trông chờ vào duyên phận. Lại nghe nói bọn họ suốt đời kiếm đao vấy máu, chỉ cần không thích thì sẽ rút đao chém tới. Giống như sự việc ở Tả gia trang, cũng là do họ không vừa mắt.

Những điều này đều do TảTiểu Linh nghe được khi làm tiểu nhị cho một quán rượu trong thành nói lại cho . Vương Nguyên nghe đến đó, lập tức trong lòng đầy căm phẫn. "Bọn họ thấy chướng mắt liền phá sập nửa căn nhà của ta. Nếu như chán ghét, vậy sẽ san bằng nhà ta thành cái chuồng heo luôn à?" Nói đến đây hắn lại lo lắng. "Như vậy thì còn gì là vương pháp nữa? Chỉ cần không vừa ý liền giết người phóng hỏa?"

Khóe miệng Tả Tiểu Linh nhếch lên. "Ngươi không hiểu rồi, người giang hồ chỉ quan tâm đến "đạo nghĩa" mà thôi. Mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo, đều phải tuân thủ luật lệ giang hồ. Nếu không phải người giang hồ, không dính vào chuyện giang hồ thì sẽ không ảnh hưởng gì."

Vương Nguyên nghĩ, mình chỉ đi đòi lại số tiền dành dụm bấy lâu, mấy chuyện này chắc không dính dáng gì đến chuyện giang hồ được, nếu đã là vậy, hắn vẫn muốn đi tìm họ. Tả Tiểu Linh nghe hắn nói thì không cho là đúng, chỉ khuyên hắn đừng rước phiền phức vào mình, ngọc bội này trông cũng quý giá, dùng để bù vào tiền sửa nhà cũng coi như có lời.

Tả Ký lại nghĩ tiếp, không cho là đúng. Thứ nhất, nếu ngọc bội này quý giá thì rất có thể là đồ gia truyền nhà người ta, dù họ có lỗi trước, nhưng mình cũng không nên che giấu. Làm như vậy thì mình có khác gì họ, phá sập mái đánh đổ tường nhà người khác? Thứ hai, không tính đến tiền bạc, hai người kia, vẫn còn nợ hắn một lời xin lỗi.

Tả Tiểu Linh thấy hắn kiên trì đến cùng cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn hắn nếu muốn đi tìm người thì tới quán rượu Quý Lâm trong thành một chuyến, chắc sẽ có manh mối. Nếu không dù hắn có lưu lạc khắp giang hồ tìm người cũng phải hơn nửa năm.

Vì thế hiện tại, Vương Nguyên – trên lưng mang theo hành lý – mờ mịt đứng trước cửa quán rượu. Hắn vừa mới hỏi qua người trong quán một lượt, tìm ra một ít manh mối rồi mới đi ra ngoài.

Tiểu nhị Tả Tiểu Linh nói, nơi nào có người, nơi đó chính là giang hồ, chẳng hạn như quán rượu này, chẳng hạn như Tả gia trang, đối với người giang hồ mà nói, đó là nơi chân trời góc biển. Người giang hồ không có giấy tờ chứng nhận là người giang hồ, chỉ cần có cái tâm giang hồ thì sẽ là người giang hồ. Bọn họ có thể là tiêu sư(1), là cường đạo, là công tử quyền quý, là tiểu nhị trong quán rượu. Người giang hồ không cần phải cầm đao cầm kiếm mới là người giang hồ, chỉ cần trong lòng có kiếm thì dù trong tay cầm cái gì cũng sẽ thành kiếm, chẳng hạn như quân cờ, cây tiêu, chén rượu...

Nói đi nói lại một hồi, Vương Nguyêncái hiểu cái không như lạc vào sương mù. Cuối cùng hắn nghe được một câu rất đáng chú ý: gần đây các môn phái bạch đạo tập hợp tại Lạc Dương muốn tiêu diệt ma giáo. Nếu muốn tìm người thì đến đó sẽ dễ tìm hơn. Đại hiệp trẻ tuổi mà mang họ Đường cũng có vài người, đến đó dò hỏi chắc sẽ tìm được. Còn về người tên Vương Tuấn này, Tả Tiểu Linh chưa từng nghe nói qua, có lẽ y chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ.

Đã xác định mục tiêu thì không nên trì hoãn gì nữa. Vương Nguyênra khỏi quán rượu, may mắn trời vẫn chưa tối, hắn liền đi tới Lạc Dương.

***

Sáng sớm, một đội ngựa chở hàng hóa lăn bánh trên quan đạo. Người đánh xe quất roi, thét to để lùa đàn gia súc đi tiếp. Mấy con ngựa mắt vẫn còn buồn ngủ chậm rãi bước đi.

Vương Nguyênđang ngồi trong một khoang chứa cỏ. Lúc hắn đi có mang theo một ít tiền, vốn định sẽ làm việc gì đó để kiếm thêm. Ngay ngày hôm đó, hắn bắt gặp thương đội này đang trên đường tới Lạc Dương, đúng lúc có một người đánh xe vì bị bệnh nên thiếu người, Vương Nguyênliền xin vào làm. Hắn tay chân nhanh nhẹn lại ít nói, nhiều ngày ở chung với mọi người cũng thuận buồm xuôi gió.

Đang đi, phía sau có tiếng người truyền đến, Vương Nguyênđứng lên, ra khỏi xe ngựa nhìn nhìn, thấy nhiều người ăn mặc kỳ lạ đang chạy tới. Hắn nhìn bọn họ rất vội vã, trong tay có cầm binh khí thì cả kinh. Vẫn còn đang nghi ngờ, mấy người kia đã tới gần, quát to. "Võ lâm tranh chấp, những người không liên quan mau lánh đi!"

Xe ngựa vốn đã đi chậm lại, rất nhanh liền đỗ vào ven đường, Vương Nguyênhọc những phu xe khác, ngồi xuống bên cạnh lũ gia súc ôm lấy đầu, rồi từ khe hở trên xe nhìn theo những người giang hồ kia.

Chẳng mấy chốc, mấy người trang phục kỳ lạ bao vây hai người, một áo xanh một áo trắng. Công tử bạch y không thèm để ý chỉ khoanh tay, để cho người áo xanh đối đáp cùng đám người kia.

Mấy vị nhân sĩ giang hồ này trông như gặp kẻ địch, người áo xanh cũng cợt nhả không thèm để họ vào mắt. Hai bên chưa nói được vài câu đã lao vào đánh nhau. Trong lúc hỗn loạn còn nghe thấy vài lời truyền đến, Vương Nguyênnghe được hình như là thiện ác bất dung(2), giang hồ bại hoại gì đó. Nghe vậy chắc hai vị công tử này thuộc về môn phái tà đạo nào rồi. Vương Nguyênlắc đầu: thật đáng tiếc cho khuôn mặt dễ nhìn như vậy.

Trong nháy mắt, mấy vị nhân sĩ trang phục kì lạ liền bị người áo xanh đánh ngã, chật vật quát mắng "Thạch Thành Bích ngươi là tên tiểu nhân nối giáo cho giặc!", "Tiểu tử họ Thạch kia, ngươi cứ chờ đấy!" linh tinh gì đó, người áo xanh cũng không thèm để ý. Xoa xoa tay, y mỉm cười đi tới chỗ bạch y công tử.

Nãy giờ ngây người ra xem, lúc này Vương Nguyênmới nhớ ra, hai người này rất giống người đã làm sập nhà mình. Nhưng hình như người áo xanh này thì không phải. Đang muốn chạy tới hỏi người áo trắng kia có phải họ Đường hay không, bỗng hắn thấy đao quang chợt lóe, rồi một trận gió lạnh xoẹt qua, lúc hoàn hồn quay lại nhìn đã thấy một thanh đao sáng loáng cắm trên thùng xe. Vương Nguyênthấy má trái hơi đau buốt, đưa tay sờ thử, hắn thấy trên tay mình toàn máu.

Vương Nguyêncàng sợ hãi, nhác thấy hai người kia muốn rời đi, rõ ràng làm người khác bị thương cũng không hỏi han một tiếng.Vương Nguyênkhông khỏi tức giận, nói với bạch y công tử. "Này! Ngươi làm ta bị thương rồi!"

Bạch y công tử dường như hơi bất ngờ, nhíu mày nói. "Vậy thì sao?"

Vương Nguyên tức giận, mấy người giang hồ này sao chẳng hiểu đạo lý gì hết vậy, hắn liền kiên trì nói. "Ngươi phải xin lỗi, cũng phải giúp ta trị thương."

Bạch y công tử nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, thoải mái nói. "Thành Bích, lấy bạc cho vị phu tử này."

Tả Ký ngẩn người, tự hỏi mình thành phu tử từ bao giờ thế? Hắn thấy người áo xanh định lấy bạc ra trả, vội vàng xua tay. "Vết thương không quá nặng cũng không đau, tùy tiện băng bó là tốt rồi, không cần nhiều bạc như vậy, chỉ cần các ngươi xin lỗi..."

Lời còn chưa dứt, miệng hắn liền bị một bàn tay bịt kín. Tiếng lão bản của thương đội vang lên. "Tên phu xe này rất khờ khạo, hai vị đại hiệp hà tất phải so đo với hắn." Miệng thì nói vậy, nhưng bàn tay lão lại giơ ra cầm lấy bạc.

Người áo xanh tên Thạch Thành Bích mỉm cười, quay đầu đuổi theo bạch y công tử.

Lão bản nhìn bóng hai người đi xa lắm rồi, mới bỏ bàn tay đang che miệng Vương Nguyênra, nhỏ giọng trách mắng. "Ngươi chán sống rồi thì cũng đừng liên lụy đến bọn ta! Đừng có nói đạo lý với người giang hồ, huống chi hai tên vừa nãy là bàng môn tà đạo, không giết ngươi đã là phúc lắm rồi, ngươi còn muốn bọn họ xin lỗi. Ngươi điên rồi chắc?"

Vương Nguyênbị lão che miệng bịt mũi đến đầu óc choáng váng, một lúc lâu không nói gì. Lão bản không chịu bỏ qua cho hắn, nói lão không dám nhận một tên phu xe to gan lớn mật như hắn. Lão nhanh chóng thanh toán tiền công mấy ngày nay cho Vương Nguyên đưa thêm mấy đồng coi như là tiền trị thương cho hắn rồi vội vã thúc cả thương đội rời đi.

Vương Nguyên đứng ngây ra trên đường một lát, chợt sực tỉnh ra, lão bản kia nhận tiền của người áo xanh, cứ thế đi mất rồi!

_________________________________________

Chú thích:

(*) Nguyên văn nhan đề chương này là: 一千个人眼中,有一千个江湖, dịch word by word ra thì là "trong mắt một nghìn người thì có một nghìn giang hồ khác nhau". Hiểu nôm na là mỗi người có một quan niệm khác nhau về "giang hồ". Ở đây ta dịch thoát ý đi.

(1) Tiêu sư: Người áp tải, vận chuyển hàng hóa. Khác với các thương đội thông thường, tiêu sư thường làm việc cho các tiêu cục. Làm tiêu sư cũng không dễ dàng, kiếm đao vấy máu là chuyện thường ngày phải gặp. Tiêu sư cần phải có tinh thần trách nhiệm cao, võ công cao cường, quen biết rộng rãi. Trong "Tiếu ngạo giang hồ" (Kim Dung), tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục, Lâm Chấn Nam từng nói với con trai là Lâm Bình Chi: "Mọi việc trên chốn giang hồ thì về thanh danh chỉ chiếm được hai phần mười, công việc làm ăn hai phần nữa là bốn, còn sáu phần mười phải trông vào sự nể vì của các bạn hữu giang hồ hai phe Hắc, Bạch."

(2) Thiệc ác bất dung: Nguyên văn là "Chính tà bất lưỡng lập" (正邪不两立).

________________________

Ta sẽ hoàn fic này nhanh nhất có thể hahaha, khen ngợi ta đi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro