Chương 3. Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì không tốt lành gì mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai gặp hai người Thạch Thành Bích là ở một quán trà ven quan đạo.

Vương Nguyên tới đây phụ việc đúng lúc một tiểu nhị có việc phải về quê. Hai người kia ung dung bình thản bước vào quán, còn gọi hai chén trà. Vương Nguyên muốn tới hỏi họ của vị bạch y công tử kia, nhưng đột nhiên khách đến rất đông, tiểu nhị như hắn chạy qua chạy lại chân gần như không chạm đất, rốt cuộc vẫn không rảnh ra chút thời gian nào. May mà hai người nọ rất an phận ngồi đó, chắc cũng phải lâu lâu mới đi.

Cuối cùng cũng phục vụ xong các vị khách nhân,Vương Nguyên đang định chạy ra hỏi một chút, đột nhiên trong quán có một đại hán mặt sẹo đập bàn đứng lên. "Ông nội nhà ngươi, cười cái gì mà cười!"

Vương Nguyên ngẩn người nhìn theo ánh mắt người nọ, thấy ngón tay bừng bừng lửa giận của hắn đang hướng đến chỗ hai người Thạch Thành Bích.

Vương Nguyên thầm nhủ không ổn, chỉ sợ lại chuẩn bị có đánh nhau! Quả nhiên thấy vị bạch y công tử kia lười biếng ngáp một cái. "Thành Bích, ngươi lên đi."

Thạch Thành Bích nhận lệnh đứng lên, mà bên này cũng có năm sáu người đồng loạt bật dậy. Ngay sau đó là đao quang kiếm ảnh, những khách nhân nhanh trí khi thấy tình hình không ổn đều đã chạy trốn cả. Những người còn lại cũng hiểu được phải biết giữ cái mạng nhỏ, đều ôm đầu ngồi xuống. Cả quán trà lớn thoáng chốc trở nên xơ xác vắng vẻ, lại thấy mấy cái bàn nhỏ run run, tiếng ấm trà chén trà va vào nhau lách cách, quả thực là sát cảnh!

Vương Nguyên than thở, hắn trốn sau quầy hàng, trong lòng không ngừng nhẩm tính số ấm chén bị vỡ cùng số bàn ghế bị hỏng. Một lúc lâu sau, thấy không còn động tĩnh gì, Tả Ký sợ hai người kia đi mất sẽ không tìm lại được, liền ló đầu ra nhìn xung quanh.

Đột nhiên một trận khí lạnh xoẹt qua tai, phía sau truyền đến tiếng ấm chén rơi xuống đất vỡ choang. Má phải tê buốt,Vương Nguyên giơ tay sờ sờ một lúc, không ngoài dự đoán, trên tay hắn toàn máu.

Tách trà trong tay Bạch y công tử đã không còn thấy nắp.

Người áo xanh nhìn thấyVương Nguyên, liền bật cười. "Sao lại là ngươi?"

Bạch y công tử nghe vậy cũng liếc nhìn Vương Nguyên, thoải mái nói. "Thành Bích, lấy bạc."

Vương Nguyênlần này cũng không từ chối. "Các ngươi phá hỏng quán trà của lão bản, đền tiền cũng là đương nhiên. Nhưng mà thương lượng một chút không được chắc, sao cứ phải đánh nhau..." Hắn còn chưa cằn nhằn dài dòng xong, hai người kia đã không thấy bóng.

Vương Nguyênquét tước dọn dẹp bãi chiến trường xong, đang quạt quạt một chút cho mát thì chợt nhớ ra, lúc nãy hắn lại quên không hỏi danh tính bạch y công tử kia rồi.

***

Một lần lại hai lần, đến lần thứ ba gặp mặt cũng là thuận lý thành chương(1) rồi.

Lần đó tại một quán ăn bên ngoài thành Lạc Dương. Vương Nguyên làm việc vô cùng chăm chỉ, dọc đường đi làm cũng kiếm được kha khá. Thấy đã sắp tới thành Lạc Dương, hắn cũng an tâm phần nào, liền tự đãi mình một bữa cơm nóng.

Ăn được một nửa, bỗng thấy một nhóm người huyên náo bước vào, người nào cũng cầm đao đeo kiếm, nhìn qua đã biết là người giang hồ. Vương Nguyên lén quan sát vài lần, thấy không ai trong số họ giống với những kẻ phá sập nhà mình theo lời bà con trong thôn miêu tả, cũng không muốn tốn thời gian ở đây lâu. Ăn vội cho xong bữa cơm, đang lúc tính tiền với tiểu nhị liền nghe phía sau mọi người xôn xao huyên náo, sau đó lại có người nói lớn, Ma giáo giáo chủ và Thạch Thành Bích tới! Rồi lại là một màn đao quang kiếm ảnh.

Vương Nguyên cầm lấy tiền trả lại, rất thành thạo ôm đầu, ngồi xuống một góc.

Ngay sau đó hắn thấy một đôi giày trắng đi qua trước mắt mình, rồi lại lui lại. Người kia nâng giày huých vào cánh tay hắn. Vương Nguyên bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đối mặt với biểu tình thờ ơ không cảm xúc của bạch y công tử.

Người nọ (lại) thoải mái nói. "Thành Bích, lấy bạc."

Vương Nguyên ngẩn người. "Ta đâu có bị thương, lấy bạc làm gì?"

Bạch y công tử mỉm cười. "Ngươi yên tâm, lát nữa sẽ làm ngươi bị thương."

Nửa nén hương sau...

Vương Nguyêntức giận xé vạt áo băng lại vết thương nơi cánh tay phải, tuy nói rằng đao kiếm vô tình không có mắt, nhưng ở đây có biết bao nhiêu người, sao chỉ có một mình hắn bị thương, thậm chí trước khi bị thương còn được người ta thông báo cho nữa!

Quả nhiên là tà đạo, hành động tàn nhẫn xấu xa!

Thanh niên áo xanh tên Thạch Thành Bích mỉm cười chạy qua nhận lỗi, ngoài bồi thường tiền bạc còn tặng thêm cái gì mà kim sang dược thượng đẳng. Tai họa tự dưng rơi xuống đầu, không tìm ra nửa điểm cố tình nào, Vương Nguyên vô cùng bực bội.

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Vương Nguyên vội vàng chạy tới giữ vị bạch y công tử kia lại. "A, ngươi tên là gì?"

Bạch y công tử dừng chân, chậm rãi quay người lại nhìn hắn, nhìn thế nào cũng là bộ dáng bình thản ung dung, không hiểu sao Vương Nguyên lại rùng mình một cái.

Lời vừa nói ra khỏi miệng , Vương Nguyên cũng biết mình có phần thất lễ, vội vàng nói thêm. "Ta chỉ muốn biết công tử có phải họ Đường không thôi."

Bạch y công tử nghe xong, cũng không trả lời, quay đầu xoay người bước đi. Tay Vương Nguyên đã chuẩn bị giơ ra, khẽ động phải chỗ đau liền rụt trở về. Y không nói gì, tức là không phải đúng không? Tốt nhất là không phải.

Lại thấy Thạch Thành Bích cười cười nhìn hắn. "Sau này gặp lại!"

Gặp lại? Để lại bị các ngươi trêu chọc nữa sao? Tốt nhất là đừng gặp lại. Vương Nguyên nhỏ giọng lầm bầm, cũng thu dọn hành lý, lảo đảo đi ra cửa.

Tới thành Lạc Dương rồi, Vương Nguyên tới một quán trà nghe ngóng tin tức, mới được biết từ giờ đến đại hội tiêu diệt ma giáo còn những một tháng nữa. Hiện tại các anh hùng hào kiệt vẫn còn ở nhà dưỡng sức. Vương Nguyên phiền muộn một lúc, rồi sau đó tinh thần lại phấn chấn, biết đâu hai người kia đang ở ngay thành Lạc Dương này? Nếu như vậy, hắn phải tìm hiểu mấy người nổi tiếng trong chốn võ lâm cái đã.

Mất hai ấm trà một đĩa hạt dưa, rốt cuộc Vương Nguyêntừ trong miệng một người rảnh rỗi biết được, vùng này không chỉ có võ lâm nhân sĩ, mà còn có hai thế gia nổi danh trên giang hồ.

Đỗ gia ở thành Đông là một gia tộc nổi tiếng về kiếm thuật, có một bộ "Bát vân kiếm pháp" mười tám chiêu danh chấn giang hồ. Hiện giờ gia trưởng là Đỗ Lập Nhận trên giang hồ uy danh hiển hách, bao nhiêu thanh thiếu niên tài giỏi muốn bái sư học võ. Có điều Đỗ trang chủ rất nghiêm khắc, đến nay cũng chỉ có mấy đệ tử mà thôi. Trong đó có đại đệ tử "Ảnh Kiếm" Tân Hiển, chỉ qua vài năm đã trở thành nhân tài kiệt xuất trên giang hồ.

Ngoài ra ở thành Tây còn có Nghiêm gia. Võ công Nghiêm gia không lấy gì làm xuất chúng, thế nhưng khinh công lại thuộc hàng cao thủ. Nghe nói "Trục nguyệt bộ" của Nghiêm gia có thể sánh ngang với "Nhất vĩ độ giang công"(2) của Thiếu Lâm tự. Hơn nữa gia trưởng Nghiêm Lập Cẩn coi ác như thù, hành vi đoan chính, được võ lâm chính đạo vô cùng ca ngợi. Có thể nói Nghiêm gia chính là trụ cột vững vàng của giang hồ chính đạo. Lần này tổ chức đại hội tiêu diệt ma giáo chính là do Nghiêm gia khởi xướng.

Thật thiếu sót nếu không nhắc đến đại đệ tử của Nghiêm Lập Cẩn, "Đàn kiếm công tử" Đường Ca. Đường công tử tuy là đệ tử Nghiêm gia, nhưng võ công rất cao, kiếm pháp biến đổi vô cùng linh hoạt ít người hiểu hết. Kỳ diệu nhất là mỗi khi hắn xuất chiêu đều ngâm cùng một đoạn thơ cổ, phối hợp ăn ý với kiếm pháp, thơ hay kiếm giỏi văn võ song toàn. Hơn nữa Đường công tử tuấn tú trời sinh, lúc xuất thủ phiêu phiêu kinh hồng(3), ngọc thụ lâm phong, làm cho người người mê đảo.

Các nhân tài trẻ tuổi trên giang hồ gặp nhau luận bàn võ nghệ, tỉ thí so chiêu là chuyện thường ngày. "Ảnh kiếm" Tân Hiển bị không ít các vị hiệp khách giang hồ tới thách đấu. Còn địch thủ của "Đàn kiếm công tử" Đường Ca lại thường là mấy vị giang hồ hiệp nữ.

Vương Nguyên nghe tới mức buồn ngủ, bỗng nhiên nghe được một chữ "Đường", tinh thần lập tức tỉnh táo. Đúng là "đi mòn gót giày tìm chẳng thấy. Đến khi thấy được chẳng tốn công"(4). Vì vậy liền vội vàng hỏi người kia, vị Đường công tử này thường mặc áo trắng đúng không?

Người kia liếc mắt nhìn hắn, vị đại ca này mới từ quê lên hả? Mấy vị nhân tài kiệt xuất trên giang hồ, có mấy người không thích mặc đồ trắng? Huống chi Đường công tử tài giỏi như vậy, nếu y không mặc áo trắng thì còn ai mặc nữa?

Vương Nguyên bị nói đến ngượng ngùng, thầm nghĩ nếu cái gì ta cũng biết rồi, thì cần gì phải tốn tiền đãi ngươi nước trà hạt dưa? Nhưng hắn cũng không ngắt lời, tiếp tục kiên nhẫn nghe ca ngợi Đường công tử đến nước bọt tung tay, vừa cẩn thận hỏi thăm chỗ của Nghiêm gia, thẳng hướng đó mà đi.

_________________________________________

Chú thích:

(1) Thuận lý thành chương (顺理成章): Ý nói làm việc gì mà có trật tự, có tiền lệ từ trước rồi thì đều dễ dàng hơn. Cũng nghĩa là điều đương nhiên sẽ xảy ra, hợp lý không có gì đáng bàn cãi. Ở đây hiểu theo nghĩa thứ hai.

(2) Nhất vĩ độ giang công (一苇渡江功): Còn được biết đến với cái tên "Đạt Ma độ giang". Tương truyền chiêu thức này được sáng tạo khi Đạt Ma tổ sư qua sông, vì thế mới có tên như vậy. Khi sử dụng khiến tốc độ di chuyển tăng cao, bước đi như bay.

(3) Phiêu phiêu kinh hồng: Bay lượn như chim nhạn.

(4) Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy. Đến khi thấy được chẳng tốn công: Nguyên văn là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu" (踏破铁鞋无觅处, 得来全不费工夫). Ý là một chuyện gì đó mình phải tốn rất nhiều công sức đều không làm được, nhưng trong lúc vô tình thì lại làm được. (Cảm ơn nakunnie đã nhắc nhé ^^)

__________________

Nguyên lai là thật cảm phục editor *_*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro