Chương 4. Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hỏi thăm kỹ càng, Vương nguyên đi thẳng một đường đến Nghiêm phủ. Tần ngần trước cửa một lúc, trong lòng hắn tràn đầy kính nể cùng ngưỡng mộ. Tường bao xung quanh trải dài, dùng toàn đá xanh ngói đại(1), mái cong(2) tinh tế. Tường cao đến mức nhìn lên cũng không thấy đầu tường, hai bên trái phải đặt hai con sư tử(3)lớn bằng đồng, cửa lớn màu son đóng chặt, bên ngoài có hai đại hán mặc võ trang đứng canh giữ.

Nghiêm phủ quả thực đầy khí phái, tốn mất bao nhiêu tiền a!Vương nguyênthầm kính nể, lại nhớ đến nhà mới của mình, ở Tả gia trang thì cũng coi như đáng kể, nhưng so với căn nhà này quả thực là một trời một vực.

Một thiếu gia cao quý nhường này, chắc sẽ không quỵt nợ đâu...

 Sửa sang lại đầu tóc trang phục, đi tới trước cửa, cười cười nhìn hai đại hán canh cửa, nói. "Hai vị đại ca khổ cực rồi, cho ta hỏi chút, đây có phải là Nghiêm gia tiếng tăm lừng lẫy giang hồ không?"

Hai đại hán này vốn định phớt lờ gã nông dân cứ dòm ngó loanh quanh này đi, ngẩng cao đầu không để ý. Nhưng thấy Vương nguyên thái độ khiêm nhường, cũng liếc mắt nhìn hắn. "Đúng vậy! Ngoại trừ Nghiêm gia chúng ta, ở thành Lạc Dương còn có nơi nào uy phong được thế này?"

Vương nguyên gật đầu nói phải, lại hỏi. "Vậy xin hỏi, "Đàn kiếm công tử" Đường Ca Đường thiếu hiệp..."

Đại hán đứng bên phải không nhịn được nói. "Biết rồi biết rồi, ngươi ra cửa sau, tìm Nghiêm nhị quản gia là được, đại công tử nhà ta còn bận việc võ lâm chính phái, một tên tạp vụ như ngươi sao có thể muốn là được gặp?"

Lời muốn nói nghẹn lại trong họng, Vương nguyêncòn đang nghi hoặc, hai vị đại hán lại ngẩng cao đầu nhìn trời, không thèm... để ý tới hắn nữa. Vương nguyênbất đắc dĩ, quay người, dọc theo tường viện một lát, tìm được cửa sau của Nghiêm phủ.

Gõ cửa hỏi thăm một người hầu về Nghiêm nhị quản gia, người nọ liền gật đầu đi gọi.

Lát sau, một người trông rất khôn khéo khoảng trên dưới bốn mươi tuổi đi tới, trên tay cầm một chiếc bàn tính. Nhìn thấy Vương nguyênđứng đó, liền quan sát đánh giá hắn vài lần rồi gật đầu nói. "Được rồi, đi theo ta."

Vương nguyênnghe ông ta nói vậy, biết ngay là hiểu lầm rồi. Hắn vội vàng giải thích. "Ta tới tìm Đường Ca Đường công tử nhà các ngươi."

Vị quản gia kia nhướng mày. "Đại công tử rất bận rộn, trước đại hội sẽ không trở về. Ngươi không phải là gia đinh mà công tử mềm lòng thu nhận sao?"

Vương nguyên vừa nghe, thầm nhủ không ổn rồi: nếu vị Đường công tử này không ở đây, nghĩa là không có ở Lạc Dương. Phải đợi một tháng nữa, vậy tiền ăn ở phải làm sao? Chi bằng cứ đáp ứng làm việc ở Nghiêm phủ, vừa không phải lo chuyện áo cơm, mà dẫu sao đây cũng là võ lâm đại gia, nhân cơ hội thăm dò tin tức của Vương Tuấn cũng tốt. Dù sao hắn cũng thạo việc, Nghiêm gia sẽ chẳng phải chịu thiệt thòi.

Nghĩ vậy, hắn liền trả lời. "Vâng, vâng, là ta không hiểu phép tắc."

Nhị quản gia vẫy cái bàn tính. "Hiểu được là tốt rồi. Đi vào đây."

Hai người đi vào trong viện, nhị quản gia vẫn không ngừng căn dặn. "Đại công tử có lòng tốt như vậy, cứ gặp người nào không nơi nương tựa là lại dẫn về, cũng chẳng nghĩ tới Nghiêm gia chúng ta không cần tới họ, nếu ngươi nhanh tay nhanh chân thì tốt, còn nếu dám lười biếng giở trò gì thì phải tới điền trang làm ruộng!"

Làm ruộng mà dễ à? Lười biếng giở thủ đoạn thì sao mà làm tốt được? Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Vương Nguyên vẫn một mực vâng vâng dạ dạ, từng bước không rời đi theo nhị quản gia.

Đi qua một gian nhà, nhị quản gia thoáng nhìn thấy vườn tược có phần bừa bãi, liền hỏi Vương nguyên có biết làm vườn không. Lúc còn ở trong thôn, ngoại trừ mấy mẫu ruộng, lúc nhàn rỗi Vương nguyên cũng thích chăm sóc hoa cỏ, hắn nhìn qua một lúc thấy cũng không có hoa quý cỏ lạ gì, chắc là làm được, liền nói quản gia là có biết.

Nhị quản gia gật đầu. "Đúng lúc chúng ta đang thiếu một hoa tượng(4), ngươi biết làm thì may quá. Như vậy cũng không cần đến tiền đường phân công công việc nữa, lúc rảnh rỗi thì tới trù phòng giúp chẻ củi, đun nước là được rồi. Tất nhiên sẽ không quên tiền công của ngươi." Nói đến đây lại tiếp tục. "Nhưng đừng có nghĩ ngươi đã là người của Nghiêm gia, muốn ký khế ước dài hạn phải làm thử hai tháng xem thế nào đã."

Đương nhiên Vương nguyênkhông muốn ký khế ước dài hạn làm gì, vội vàng đáp ứng. Nhị quản gia thấy hắn cũng thành thật chất phác, liền đưa hắn tới trù phòng làm quen với mọi người rồi vội vã rời đi.

Vẫn còn một chuyện khiếnVương nguyênphải suy nghĩ: so với tiền đường, làm việc ở hoa viên như thế này làm sao mà dò la tin tức được? Lần này coi như lỗ rồi.

Nhưng mọi chuyện cũng coi như đã xong xuôi. Công việc hàng ngày cũng chẳng nặng nhọc gì, toàn việc nhỏ nhặt, may mà Vương Nguyên rất kiên trì, không gây ra sai lầm gì. Ngày ngày cứ yên bình mà trôi qua.

Nhiều ngày nay Vương Nguyên muốn đến tiền viện dò la thử xem, không ngờ tiền viện và hậu viện bị phân chia rõ ràng, nếu đi loanh quanh mà bị bắt được, nhẹ thì bị nghe mắng, còn nặng thì trừ tiền công. Vương Nguyênngẫm nghĩ thấy được một chút tin tức cũng không đủ bù lại số tiền công thiếu hụt, hắn liền cố gắng dò la tin tức ở hậu viện.

Từ trước tới nay hậu viện là nơi nha hoàn, người hầu của phu nhân và tiểu thư ở. Ở Nghiêm gia chỉ có phu nhân là nữ chủ nhân duy nhất, nhưng đầu bếp, nha hoàn chuyên giặt giũ may vá cũng không phải ít. Bởi vậy có rất nhiều lời ong tiếng ve, nhưng những chuyện biến động trên võ lâm giang hồ thì lại không rõ mấy.

Qua mấy ngày làm việc,Vương Nguyên đã biết được không ít chuyện của mọi người, chẳng hạn như nha đầu nhóm lửa ở trù phòng có ý với gã tiểu tư gác cổng, hay chuyện nha hoàn thân cận của phu nhân vì Nghiêm tiểu công tử mà thêu một chiếc bao quạt(5), và vô vàn những chuyện tầm phào khác. Chỉ nghe thôi mà hắn đã choáng váng cả đầu óc, không bao giờ... xen vào góp vui nữa.

Vậy thì cứ thành thành thật thật đợi đến đại hội diệt ma giáo đi. Vương Nguyênquyết định an phận thủ thường làm một hoa tượng.

***

Hôm nay trời khá oi bức, lại tối sớm, cũng không còn việc gì nữa,Vương Nguyênliền đi ngủ. Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên hắn bị một tiếng sấm rền đánh thức.Vương Nguyên nhớ ban ngày hắn có để mấy chậu hoa ở chân tường phơi nắng, liền dậy cất về chỗ cũ trước khi mưa xuống.

Khoác thêm áo ra ngoài, chạy tới tường viện, đúng lúc Vương Nguyên đang kéo một chậu hoa vào, chợt nghe phía sau có tiếng động. Hắn vội quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen từ trên tường cao nhảy xuống. Vương Nguyên chưa kịp hô hoán lên, kẻ kia đã kéo hắn lại, dùng sức ấn hắn vào tường, tay cầm chủy thủ kề vào cổ hắn.

Ánh chớp nhoáng lên, suy nghĩ duy nhất của Vương Nguyên lúc đó là: Người giang hồ! Bật tường leo nóc tức là người giang hồ!

Vương Nguyên mở miệng muốn hỏi, kẻ kia kề sát chủy thủ vào cổ hắn. "Ngươi dám kêu lên ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Vương Nguyêngật đầu, người nọ liền lỏng tay ra, nhỏ giọng hỏi. "Nói! Phòng ngủ của Đường Ca ở đâu?"

Vương Nguyên thấy kẻ kia tuy che mặt, nhưng giọng nói cho thấy y khoảng trên dưới hai mươi tuổi, xem ra là kẻ thù của Đường công tử, hay là Vương Tuấn? Nghĩ đến đây Vương Nguyên vô cùng phấn khởi: "Ngươi là Vương Tuấn?"

Hắc y nhân ngẩn người: "Đó là ai?" Chợt y giật mình, tức giận nói. "Ta đang hỏi ngươi!"

Vương Nguyênthấy y phủ nhận thì vô cùng thất vọng, lại bị chủy thủ kề sát cổ khiến lông tóc hắn dựng đứng, cũng không dám hỏi linh tinh nữa, thành thật đáp. "Ta là hoa tượng mới đến, không biết nơi ở của đại công tử."

Hắc y nhân trợn mắt. "Ngươi..."

Sau đó Vương Nguyênchỉ thấy sau gáy tê rần, trước mắt tối sầm lại, hắn ngất đi.

***

Khi hắn tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Nghiêm nhị quản gia cùng vài người nữa vây quanhVương Nguyên, thấy hắn tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm nhị quản gia hỏi hắn. "Vương Nguyên, ngươi còn nhớ chuyện xảy ra đêm qua không?"

Vương Nguyên xoa xoa phần gáy vẫn còn đau. "Vẫn nhớ."

Nhị quản gia hỏi hắn về hắc y nhân kia, nghe thấy y muốn tìm phòng ngủ của đại công tử, sắc mặt nghiêm trọng. "Ngươi nói rồi?"

Vương Nguyênnghĩ nghĩ một lúc, xác thực là mình chưa nói, thành thật trả lời. "Không có."

Nhị quản gia tiếp tục đánh giá hắn một lúc, nét mặt dần giãn ra, nở nụ cười. "Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi, hóa ra ngươi cũng biết đạo lý tri ân báp đáp. Hai chậu hoa kia cũng là ngươi làm vỡ?"

Vương Nguyênngẩn người, nhớ kỹ lại, lúc hắn bị giữ chặt, trong tay đúng là có ôm hai chậu hoa, khi bị đánh ngất liền buông tay làm vỡ. Lần này hắn trả lời có chút thấp thỏm không yên. "Đúng, nhưng đó là ta thân bất do kỷ(6), đừng trừ tiền công của ta."

Nhị quản gia lại cười. "Nhờ ngươi làm vỡ hai cái chậu hoa mới đánh thức thủ vệ trong viện, nếu không tên trộm đó đã đột nhập vào rồi. Lần này ngươi đã lập được công lớn, không cần phải làm việc ngay đâu, cứ nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe đi."

_________________________________________

Chú thích:

(1) Đá xanh ngói đại: Loại gạch và loại ngói thường dùng trong các nhà quyền quý, các danh gia vọng tộc thời xưa. Ngói đại (黛瓦) ở đây, "đại" không phải là lớn, mà "đại" là màu xanh đen, giống màu phẩm đen ngày xưa phụ nữ thường dùng để kẻ lông mày.

Đá xanh ngói đại

(2) Mái cong: Mái nhà của người Trung Quốc xưa thường làm cong lên bắt đầu từ cuối diềm mái cho đến hết góc mái. Cách làm này vừa có tác dụng thoát nước lại làm đẹp cho phần mái nhà. Mái cong Trung Quốc có khác một chút so với mái cong thường thấy ở các đình chùa cổ Việt Nam.

Mái cong

(3) Sư tử: Con vật có hình dạng khá giống sư tử và kỳ lân đặt trước cửa nhà để canh giữ và đem đến tài lộc, may mắn cho gia chủ. Theo quan niệm phong thủy, để sư tử bằng đồng trước cửa nhà ngay giao lộ sẽ ngăn ngừa tai họa.


(4) Hoa tượng: Người làm vườn

(5) Bao quạt: Bao ngoài chiếc quạt, làm bằng vải, thường thêu họa tiết trang trí.

(6) Thân bất do kỷ(身不由己): ý nói rằng trong cuộc sống nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được. Ở đây có thể hiểu là chuyện bất đắc dĩ. Có một câu rất nổi tiếng về người giang hồ gắn với thành ngữ này: "Long tại giang hồ, thân bất do kỷ".đi thẳng một đường đến Nghiêm phủ. Tần ngần trước cửa một lúc, trong lòng hắn tràn đầy kính nể cùng ngưỡng mộ. Tường bao xung quanh trải dài, dùng toàn đá xanh ngói đại(1), mái cong(2) tinh tế. Tường cao đến mức nhìn lên cũng không thấy đầu tường, hai bên trái phải đặt hai con sư tử(3)lớn bằng đồng, cửa lớn màu son đóng chặt, bên ngoài có hai đại hán mặc võ trang đứng canh giữ.

___________________

Các nàng đang thầm hỏi tại sao lại là Vương Tuấn sao? Hahaha, đương nhiên là có huyền cơ rồi, tiếp tục sẽ rõ nga~

Ban đầu đọc đến đây ta cứ nghĩ hỏng rồi, tại sao nghe mùi hint giữa em Nguyên và Anh Đường Ca hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro