CHƯƠNG 15: KẾT CỤC BẤT ĐẮC DĨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ 22 phút tối.

Trong căn nhà trọ chật hẹp đã kín chỗ ngồi. Ôm chiếc hộp cũ kĩ trong lòng, xác nhận lại một lần nữa những thứ bên trong, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:

"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"Vậy hãy bắt đầu đi!"

Nhạc Lăng đem chiếc bình gốm màu xanh giam giữ linh hồn Lam Vân Thanh đặt giữa phòng khách. Vương Tuấn Khải cũng nhanh chóng ngồi sát lại Vương Nguyên, đề phòng bất trắc. Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu... người giải phóng. Ba người sáu con mắt không ai bảo ai cùng hướng về phía Lưu Chí Hoành, đối phương vô cùng lề mề, rất lâu sau mới ngáp dài một cái, chậm chạp rời khỏi chiếc sofa mềm mại.

Vương Nguyên thấy điệu bộ của anh ta thì nỗi sợ hãi dần trào lên cổ họng, một lần nữa nhắc nhở mình không nên quá căng thẳng, đã từng gặp mấy lần rồi, có lẽ bà ta cũng không đến nỗi dọa cho người ta chết khiếp, ngoại trừ dáng người khô gầy, héo hon, ngoại trừ làn da nhợt nhạt, ngoại trừ...

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Sợ hãi như vậy thì làm được trò trống gì cơ chứ? Vương Nguyên cố gắng vứt bỏ tất cả những suy nghĩ yếu đuối ra khỏi đầu, ngẩng lên liền trông thấy tên người sao Hỏa Lưu Chí Hoành đã bước đến trước mặt mình từ lúc nào. Anh ta lười biếng, uể oải xoa xoa cái bụng rồi thốt lên:

"Đói quá!"

Vương Nguyên:

"..."

Nhạc Lăng:

"..."

Vương Tuấn Khải:

"..."

Trước sự lên án không lời của tất cả mọi người, sắc mặt Lưu Chí Hoành vẫn không hề thay đổi, anh ta thản nhiên vòng qua ba người bước đến trước tủ lạnh, mở ra:

"Ai da, Tiểu Nguyên Nguyên, những thanh sô cô la lần trước khó ăn như thế mà cậu cũng đã ăn hết rồi sao? Là con người mà lại để tủ lạnh trống huơ trống hoác thế này, cậu đúng thật là... Ồ? Đây là cái gì?"

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn thứ đồ ăn trên tay Lưu Chí Hoành, trong lòng có chút lo sợ, rụt cổ đáp:

"Đó là món thịt viên Nguyên Nguyên làm."

"Thịt viên?"

Lưu Chí Hoành vân vê viên thịt trên tay, ôm bụng cười.

"Làm thế nào mà nó lại giống những viên xúc xắc thế này? Rõ ràng là hình vuông..."

Mặt Vương Nguyên tối sầm, thực ra cậu cũng được coi là "vương tử của giới xử lý hắc ám", có thể băm nhỏ miếng thịt rồi viên tròn chúng lại đã là một cảnh giới không tồi chút nào. Lúc đó, cậu cố gắng như thế cũng là muốn cho Vương Tuấn Khải nếm thử cái gọi là "mỹ thực nhân gian", chỉ tiếc là...

Lại nhớ đến lúc Vương Tuấn Khải trông thấy món thịt viên này, ánh mắt anh ta vừa ghét bỏ vừa sợ hãi, Vương Nguyên nổi giận, nói:

"Là vuông hay tròn thì liên quan gì đến anh! Tên Lưu khốn kiếp kia, tôi xin anh làm việc chuyên nghiệp một chút đi có được không? Đến nhà tôi không phải để ăn mà để làm việc!!!"

Nếu không vì đại sự mà phải nín nhịn thì lúc này Vương Nguyên đã tống cổ anh ta ra ngoài rồi. Không còn nhiều thời gian nữa nhưng tên sao Hỏa Lưu Chí Hoành chẳng biết xấu hổ, ngang nhiên nhét miếng thịt viên còn lạnh ngắt hơi tủ lạnh vào miệng nhai nhồm nhoàm, thi thoảng còn cố ý để những tiếng chóp chép vang lên.

"Haizz, mặn quá, khó ăn quá!"

Lưu Chí Hoành vừa phê bình tài nghệ nấu ăn của Vương Nguyên vừa trơ tráo quẳng những miếng thịt tiếp theo vào miệng, chẳng bao lâu túi thịt viên đã trơ đáy.

"Cậu vội cái gì chứ? Nếu không phải vì cậu thì hôm đó tôi đã đánh cho bà ta hồn siêu phách tán rồi, hôm nay đâu phải đến đây phiền cậu nữa chứ? Hi hi, cậu cho rằng giải phóng bà ta không tổn hao sức Iực, thắt lưng đốt sống của tôi không tê mỏi hay sao?"

Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn không dám ra tay, vì giờ vẫn có việc cần đến anh ta. Cậu cố đợi Lưu đại thiếu gia ăn uống no nê xong, liền trưng vẻ mặt giả bộ tươi cười, mềm mỏng nói:

"Vậy bây giờ ngài đã ăn xong chưa? Có thế bắt đầu được chưa? Cảm phiền ngài dùng ngón tay ngà ngọc giúp chúng tôi giải trừ phong ấn."

Lưu Chí Hoành lấy tay áo quệt miệng, không thèm để ý đến những lời Vương Nguyên nói, liếc mắt nhìn chiếc bình sứ đặt trên mặt đất, ung dung bước tới gần.

Loảng xoảng một tiếng, Lưu yêu nghiệt đạp chiếc bình vỡ tan. Thoáng chốc, Vương Nguyên giật mình sợ hãi, mím chặt môi, thầm chửi thề:

"Khốn kiếp! Lưu Chí Hoành, tên chết tiệt xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ, có cũng như không!"

Đây chính là ma thuật giải trừ phong ấn thần thông quảng đại đó sao? Đúng là tiêu hao thể lực, kinh thiên động địa thật đấy! Vương Nguyên vì tiếc rẻ túi thịt viên không đáng giá kia mà tức giận, quên hết mọi chuyện xung quanh. Lúc này, từ những mảnh sành hiện lên những đám khói xanh kỳ lạ, trong nháy mắt, mọi người thấy rõ từ trong đám khói xanh đó hiện lên hình ảnh của Lam Vân Thanh.

Bà ta xuất hiện cũng giống như lần trước, nhưng lần này Vương Nguyên phát hiện mình đã có thể bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ hành động nấp sau lưng Vương Tuấn Khải theo phản xạ, nhịp tim đập hơi nhanh, toát nhiều mồ hôi lạnh hơn một chút, còn lại không hề có tiếng thét sợ hãi hay bắp chân mềm nhũn bất thường như lần trước.

Vội nuốt nước miếng, Vương Nguyên bê chiếc hộp gỗ đến trước mặt Lam Vân Thanh, nói:

"Chúng tôi đã tìm thấy những bức thư của hai người, bà xem đi!"

Hôm đó, sau khi mở chiếc hộp gỗ, Vương Nguyên phát hiện ngoài rất nhiều thư mà Dương Chính Hải gửi cho Lam Vân Thanh, còn có cả một chiếc lắc tay bằng bạc dành cho trẻ con, trên chiếc lắc tay đó có ba chiếc chuông nhỏ rất đáng yêu, nhưng vì đã quá lâu rồi nên chiếc lắc bạc đã mất đi vẻ sáng bóng ban đầu.

Vương Nguyên tiếp tục nói:

"Bây giờ tôi trao trả toàn bộ những thứ này cho bà, bà có thể an tâm đi được rồi."

Lam Vân Thanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào chiếc hộp rồi từ từ nhìn lên Vương Nguyên. Điều khiến Vương Nguyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, trên người bà ta đột nhiên phát ra những ánh hào quang trắng lóa, cả cơ thể càng lúc càng sáng rực. Dường như Lam Vân Thanh bị chính những tia sáng đó hút vào, khuôn mặt vốn gầy gò, xanh xao cũng dần trở nên tròn trịa, hiền hòa, phúc hậu.

Vương Nguyên ôm chặt chiếc hộp, vẻ mặt đờ đẫn, ngây dại, cậu nghĩ có lẽ đây chính là hình ảnh của Lam Vân Thanh khi còn sống. Đôi mắt ấy... đôi mắt của bà ta và Dịch Dương Thiên Tỉ giống nhau như hai giọt nước, rất đen, rất sáng...

Nhạc Lăng bỗng kêu lên một tiếng:

"Bà ta muốn..."

Lam Vân Thanh mỉm cười nhìn Vương Nguyên, gật đầu nói:

"Cảm ơn, cậu giúp tôi đem những thứ này đốt hết đi. Đốt đi... Bí mật này sẽ cùng tôi biến mất mãi mãi. Chiếc lắc tay đó... chính là của Tiểu Thiên, nó là một đứa trẻ ngoan. Cảm ơn... cảm ơn mọi người..."

Dứt lời, cơ thể Lam Vân Thanh dần dần tan biến, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn là một ảo ảnh từ từ bay lên. Đợi đến khi Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thì bà ta chỉ còn là làn khói đang dần tan, sau cùng... hoàn toàn biến mất. Vương Nguyên vẫn ôm khư khư chiếc hộp gỗ trong tay, kinh ngạc nói:

"Bà ấy..."

Vương Tuấn Khải chau mày đáp:

"Tiêu tán."

"Tiêu tán?"

Vương Nguyên nhớ đến những lời Lưu Chí Hoành từng nói, sau khi người ta chết hồn phách sẽ tách rời thân thể, chỉ một số ít có duyên mới có thể được đầu thai chuyển thế ngay, những linh hồn còn lại sẽ giống như làn khói tiêu tán trong không trung. "Tiêu tán" trong câu nói của Vương Tuấn Khải chính là ý nghĩa này sao?

Nhạc Lăng ghé sát vào tai Vương Nguyên:

"Thực ra, lần trước Boss đã có ý định đưa bà ta đi rồi, để bà ta có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, làm thú cưng cho người khác, so với kết cục này cũng còn tốt hơn nhiều, haizz..."

Lưu Chí Hoành đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng lên tiếng:

"Chính bà ta lựa chọn con đường này, không ai có thể giúp được bà ta. Chấp niệm vốn phải dựa vào những hoài niệm chôn sâu mà tồn tại, Vương Nguyên, cậu đã giúp bà ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, linh hồn bà ta sẽ tự hóa thành khói bay đi."

Đối diện với kết cục bi thương này, Vương Nguyên cũng không biết nói sao cho phải, cho rằng chỉ cần giúp Lam Vân Thanh tìm được những tín vật bị cất giấu ấy thì bà ta sẽ không phải tiêu tán như vậy, nhưng dù là thế nào thì kết cục vẫn chỉ có một, chẳng trách Lưu Chí Hoành vẫn khinh thường nói cậu chỉ làm những việc thừa thãi. Nghĩ đến điều này, Vương Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu, mím chặt môi, sống mũi cay sè, thiếu chút nữa thì òa khóc trước mặt bao người.

Cảm giác này... giống như mình đã rất nỗ lực làm chuyện gì đó nhưng không thành, mình thật ngốc nghếch khi cho rằng chỉ cần dựa vào năng lực của bản thân thì có thể thay đổi được tất cả, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra mình chỉ là một kẻ đại ngốc. Vương Nguyên cúi đầu đau khổ, đột nhiên bàn tay bị ai đó nắm chặt, ngẩng đầu liền thấy tên "thú cưng" ngốc nghếch đang đứng sát bên cạnh cậu.

Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ vào đầu Vương Nguyên, an ủi:

"Mặc dù kết cục tiêu tán không thể thay đổi được nhưng vừa rồi bà ta đã mỉm cười thanh thản mà ra đi."

Không giống cách nói "hồn siêu phách tán" tàn nhẫn của Lưu Chí Hoành, Vương Tuấn Khải dùng từ "ra đi" thật nhẹ nhàng, thanh thản. Mặc dù biết bản chất của hai từ đó hoàn toàn giống nhau, nhưng Vương Nguyên vẫn muốn khóc, nuốt nỗi niềm thương xót vào trong, nở nụ cười dịu dàng.

"Tuấn Khải nói đúng. Ít nhất thì bà ấy cũng không còn gì để tiếc nuối."

"Ừm, cho nên Nguyên Nguyên vẫn làm được việc tốt, không nên buồn nữa."

Bên kia Lưu Chí Hoành trừng mắt, lạnh lùng nhìn hai người chủ – tớ an ủi lẫn nhau, lắc đầu lên tiếng:

"Tình cảm của con người, thật phức tạp!"

Nhạc Lăng chớp chớp mắt im lặng, không kìm nổi những suy nghĩ trào dâng trong lòng, thầm than thở:

"Làm sao lắng nghe cuộc sống... đầy những điều chua xót này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro