CHƯƠNG 16: SÁCH HƯỚNG DẪN CHĂM SÓC THÚ CƯNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sách hướng dẫn chăm sóc thú cưng

Tên: Vương Tuấn Khảii

Giống: Long tộc – Tiêu đồ

Giới tính: Giống đực

Tuổi: 1000 tuổi +

Tính cách: Tự kỷ, ít nói, thích ở nhà (đặc biệt rất ghét người khác xâm phạm chỗ ở của mình.)

Một số điều cần lưu ý:

1. Phải luôn nhớ tránh để thú cưng ăn thức ăn của con người, ngoài nước sạch. Rất thích ăn táo, dâu tây và một số hoa quả khác.

2. Phải ghi nhớ, ngay cả khi tức giận cũng không nên nói với thú cưng những từ như "không cần", "vứt bỏ" vì sẽ gây ra những hậu quả không thể lường trước.

3. Không nên nhốt thú cưng trong nhà một mình, hãy thường xuyên dẫn hắn ra ngoài dạo phố, tiếp xúc, làm quen với nhiều bạn bè khác.

4. Dạy bảo hắn, tôn trọng hắn, cho hắn một chiếc giường lớn ấm áp và mềm mại.

Bên cửa sổ, Vương Nguyên lật đi lật lại cuốn "sách hướng dẫn" viết tay đặt trên bàn, bên trong chiếc phòng bì mới mở còn một thứ quan trọng khác, một manh mối nhỏ bỗng nhiên xuất hiện.

Vương Nguyên nhìn cái tên "Vương Tuấn Khải" được viết ngay ngắn trên chiếc chứng minh thư, trên đó còn có bức ảnh chân dung của một anh chàng đẹp trai, trên khóe miệng còn nở nụ cười ngờ nghệch rất đáng yêu. Căn cứ vào ngày tháng năm sinh được ghi trên chứng minh thư có thể biết Vương Tuấn Khải năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, cách số tuổi thực của anh ta trên dưới một nghìn năm.

Nhưng điều khiến Vương Nguyên kinh ngạc nhất vẫn là địa chỉ thường trú trên chứng minh thư giống hệt địa chỉ nhà mình. Khẽ thở dài một tiếng, Vương Nguyên nhìn sang phía Vương Tuấn Khải đang cuộn tròn ngủ trên sofa. Vì thân hình cao lớn nên lần nào đi ngủ, anh ta cũng phải cuộn tròn người lại thì mới có thể nằm vừa chiếc sofa lớn nhất trong nhà. Vương Nguyên cũng từng đề nghị để anh ta ngủ trên giường còn mình ngủ ở sofa, nhưng không ngờ có nói thế nào thì tên "thú cưng" ngốc nghếch cũng không đồng ý, một lòng một dạ trông ngóng đến ngày mình có thể xoay chuyển được tình thế, đưa "quan hệ bạn bè" tiến triển thêm một nấc, trở thành "quan hệ vợ chồng".

Vương Nguyên không biết những toan tính trong lòng anh ta nhưng cũng cảm thấy để một "thú cưng" trung thành như vậy phải cuộn tròn nằm ngủ trên sofa cũng không phải là cách, những câu khác trong cuốn sách hướng dẫn đó Vương Nguyên không để ý nhưng điều lưu ý cuối cùng quả thực đã thức tỉnh cậu.

Đặt cuốn sách xuống, Vương Nguyên xoay người đánh thức Vương Tuấn Khải dậy. Ưu điểm lớn nhất của tên "thú cưng" ngốc nghếch này chính là tính cách ôn hòa, rất ít khi cáu giận, cho dù Vương Nguyên có liên tục làm ồn để đánh thức anh ta dậy, anh ta cũng không cằn nhằn nửa lời. Lúc này bị chủ nhân đánh thức, Vương Tuấn Khải dụi dụi mắt, ngồi dậy, lẩm bẩm:

"Buồn ngủ quá..."

Vương Nguyên vừa khoác thêm áo vừa phấn chấn nói:

"Đi, chúng ta ra ngoài mua giường."

Tại khu bán đồ nội thất của trung tâm thương mại, Vương Nguyên chọn cho Vương Tuấn Khải một chiếc giường sofa màu trắng, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, cũng không chiếm quá nhiều diện tích trong phòng. Bên dưới chiếc giường còn có một ngăn kéo gỗ, rất thích hợp để quần áo và đồ dùng của Vương Tuấn Khải. Mọi thứ có vẻ rất ổn, giá cả cũng rất đẹp: 888 nhân dân tệ.

Ba số "8" quả thực cũng là một áp lực lớn đối với Vương Nguyên, số tiền này đã đi đứt một phần ba tiền lương một tháng của cậu. Nhưng nghĩ đến tên "thú cưng" ngốc nghếch đáng thương kia mỗi tối đều phải cuộn mình nằm trên chiếc sofa chật hẹp, cậu cắn răng chọn chiếc giường sofa đó, chuẩn bị ra ngoài lấy hóa đơn thanh toán. Nhưng vừa quay người, cậu liền phát hiện Vương Tuấn Khải đã biến mất từ bao giờ.

Vương Nguyên lo sợ anh ta lại gây chuyện ở đâu đó, vội vã chạy khắp nơi tìm kiếm, đến khu vực bán đồ chơi trẻ em, cậu mới thấy tên "thú cưng" ngốc nghếch kia.

Giữa những gian hàng bày biện chật cứng các loại hàng hóa, Vương Tuấn Khải đang ngây ngô đứng trước một đống đồ chơi nhồi bông sặc sỡ sắc màu, bên cạnh là một bé gái xinh xắn mặc chiếc váy màu hồng nhạt đang khóc ầm lên, đòi mẹ mua cho một con vịt nhồi bông. Vương Nguyên thở hồng hộc, chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải, hơi tỏ ra tức giận, nói:

"Tại sao anh ại tự ý chạy lung tung thế? Trước khi ra khỏi nhà, chẳng phải tôi đã nói anh phải luôn đi theo tôi sao?"

"Hu hu hu, mẹ mua... Con muốn... con muốn..."

Bé gái đó luôn miệng khóc đòi.

Vương Tuấn Khải vẫn cúi nhìn đứa bé gái đang lăn lộn khóc lóc trên nền đất, hoàn toàn không để ý đến Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải, anh có nghe tôi nói không? Anh có biết nếu hôm nay chúng ta lạc mất nhau thì sẽ nguy hiểm thế nào không?"

Bé gái:

"Mẹ, mẹ mua cho con đi! Con xin hứa khi về nhà sẽ làm việc tốt, sẽ chăm chỉ học thuộc từ mới tiếng Anh, còn chăm chỉ vẽ tranh nữa..."

Vương Nguyên:

"Vương Tuấn Khải? Vương Tuấn Khải! Tôi đang gọi anh đấy!"

Bé gái:

"Oa oa oa... Mẹ không mua cho con, con sẽ không ăn cơm, không uống nước, để đói chết luôn!"

Vương Nguyên:

"..."

Trước sự tấn công mạnh mẽ của đứa trẻ, Vương Nguyên không thể nói tiếp được nữa, nhưng bà mẹ vẫn quyết tâm không để ý đến thái độ của cô bé, thản nhiên xem chiếc đệm sofa bên cạnh. Khi còn bé, Vương Nguyên sợ nhất là những đứa trẻ có tiếng khóc vừa chói tai vừa thê lương thế này, mỗi lần nghe thấy tiếng khóc đó, cậu đều có cảm giác như bị quỷ ám bên tai. Lúc này, cậu cũng không chịu đựng nổi nữa, vội vàng nắm tay Vương Tuấn Khải kéo đi.

"Thôi nào, chúng ta đi thôi!"

Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu rời đi, thấy Vương Nguyên quay đầu trừng mắt nhìn mình, anh ta mới chịu nhích người bước lên, nhưng chỗ anh ta bước tới lại không phải hướng Vương Nguyên muốn đi, mà là... chiếc giá đỡ đặt con vịt nhồi bông kia. Vương Nguyên kinh ngạc, tròn miệng trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải lấy con vịt nhồi bông từ trên giá xuống, nuốt nước miếng cái "ực", hàm cứng lại không nói được lời nào.

Lẽ nào... Vương Tuấn Khải muốn tặng con vịt nhồi bông này cho cô bé kia? Lúc này, bé gái nhìn thấy có người ôm con vịt xuống cũng nín khóc, mỉm cười vỗ tay rồi chỉ vào Vương Tuấn Khải, nói:

"Con vịt, con vịt!"

Nhưng khi những người đứng xem xung quanh đều cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ tặng con vịt nhồi bông đó cho bé gái thì tên "thú cưng" ngốc nghếch lại ôm luôn con vịt vào lòng, đi vòng qua đứa bé, bước đến trước mặt Vương Nguyên.

"Hả?"

Vương Nguyên líu lưỡi nhìn những người xung quanh, bất giác đỏ mặt. Vương Nguyên... muốn tặng thứ đồ chơi này cho mình sao?

Vương Tuấn Khải gật đầu, ánh mắt chợt sáng lấp lánh.

"Tôi muốn!"

Vương Nguyên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bảng giá niêm yết bên dưới: 199 nhân dân tệ, ngay tức khắc, cậu thầm chửi rủa ngàn vạn lần. Con vịt nhồi bông bé xíu thế này mà giá những hai trăm tệ sao? Chả trách mẹ đứa trẻ nhất định không mua cho nó. Vương Nguyên lắc đầu, nói:

"Tôi không thích thứ này, hơn nữa nó quá đắt. Chúng ta mau đến khu vực thanh toán thôi, anh giúp tôi chuyển chiếc giường sofa về nhà được không?"

Tên "thú cưng" đại ngốc chớp chớp đôi mắt trong veo, ôm con vịt vào lòng như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, kiên quyết nói:

"Tôi muốn!"

Vương Nguyên:

"..."

Nếu lúc này mặt đất nứt ra một khe hở, Vương Nguyên nhất định sẽ không ngần ngại mà nhảy vào. Vương Tuấn Khải, anh thực sự muốn gây rắc rối cho tôi phải không? Anh có biết một người có thân hình cao hơn mét tám lại ôm một con vịt nhồi bông trông thế nào không hả? Lại còn vẻ mặt đầy khao khát kia nữa, thật đúng là... mệt chết đi được.

Vương Nguyên đưa hai tay ôm mặt, không dám nhìn ai.

Bên này, bé gái thấy con vịt bông được lấy xuống nhưng không phải là dành cho mình, nó òa lên một tiếng rồi tiếp tục gào thét, túm chặt ống tay áo của mẹ, nhất quyết không buông.

"Mẹ mua, mẹ mua đi... Con muốn, con muốn!"

Vương Tuấn Khải ngay lập tức học theo bộ dạng nũng nịu của cô bé, một tay ôm chặt con vịt yêu quý, một tay bám chắc lấy cánh tay Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên mua! Tuấn Khải thích, Tiểu Khải muốn!"

Vương Tuấn Khải, đủ rồi đấy, thưc sự là quá đủ rồi! Đúng là đòi hỏi một cách quá vô sỉ mà!! Bất giác, Vương Nguyên cảm thấy có rất nhiều ánh mắt khác thường đổ dồn vào mình, càng lúc càng xoáy sâu. Thật là mất mặt chết đi được!

Vương Tuấn Khải thấy mọi người kéo đến xem mỗi lúc một đông, còn Vương Nguyên vẫn không chút động lòng, liền tiếp tục học theo bộ dạng nũng nịu của cô bé kia, vung tay giậm chân giận dỗi.

"Nguyên Nguyên Nguyên Nguyên, con vịt này lông dày lại mềm mại, nếu được ôm nó ngủ thì thật thoải mái. Giống như ôm Nguyên Nguyên vậy."

"Anh câm miệng cho tôi!!"

Cuối cùng, Vương Nguyên lại là kẻ bại trận, vội vã kéo tên "thú cưng" ngốc nghếch cùng... con vịt nhồi bông đáng ghét kia đến quầy thu ngân. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là con vịt bông đắt tiền nhất mà cô mua. Xót tiền, Vương Nguyên thề ít nhất nửa năm nữa, nhất định sẽ không quay lại khu mua sắm này.

Cuốn sổ ghi chép những điều cần lưu ý khi nuôi thú cưng đúng là vô tích sự, điều quan trọng nhất thì không nói tới, không thèm nhắc nhở chủ nhân phải lưu ý: hết sức cẩn thận khi đưa "thú cưng" ra ngoài mua sắm bởi rất có thể anh ta sẽ bị lạc đường vì những bạn nhỏ khác!

_ _ _ _Tôi là đoạn phân cách bán những thứ dễ thương cũng có tội_ _ _ _

Từ khu mua sắm đi ra, Vương Nguyên liền nhận được ba tin nhắn của Trình Trình, nội dung tin sau gay gắt hơn tin trước.

16:06, người gửi: Trình Trình.

Nội dung tin nhắn:

Cậu có ở nhà không? Không à? Tớ biết... Từ sau khi cậu trúng tiếng sét ái tình, những ngày cuối tuần đều dành cho anh ta... Hô hô, cậu cũng không còn quan tâm đến tớ nữa. Ngay cả cậu cũng như thế, tớ thật sự tuyệt vọng với thế giới này. Đương nhiên, nếu tối nay cậu mời tớ ăn cơm, tớ sẽ tha thứ cho cậu. (PS: Không được phép mang theo người đàn ông của cậu đến để kích động tớ!!)

16:10, người gửi: Trình Trình.

Nội dung tin nhắn:

Cậu rõ ràng là không thèm quan tâm tới tớ! Tức chết mất, được, đã thế thì tuyệt giao, cắt đứt quan hệ! Cậu định thế nào. Hô hô, cậu biết không, vừa rồi tớ còn nhận được một thông tin cực kỳ bi thảm, đại thúc nhà tớ (chú thích: đây là cách gọi thân mật của Trình Trình với một nam minh tinh màn bạc) đột nhiên có quan hệ với một cô gái khác, nếu hôm nay mấy tay săn ảnh không chụp lại được thì bí mật đó mãi mãi bị che giấu trong bóng tối. Mà hận nhất cô ta lại chính là nữ hoàng tin đồn mà tớ căm ghét nhất. Hô hô! Tớ đã bị lừa rồi!! Tối nay tớ phải đi giết chết con tiện nhân kia.

16:12, người gửi: Trình Trình.

Nội dung tin nhắn:

Được lắm, cậu vẫn không thèm trả lời tớ, cậu cho rằng tớ không dám làm gì cô ta phải không, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy! Còn nữa, ngày mai cậu nhớ gửi lão Cường đơn xin nghỉ phép giúp tớ, cứ nói tớ bị mắc bệnh truyền nhiễm, không đi làm được.

Đọc xong tin nhắn, Vương Nguyên bình tĩnh gọi cho Trình Trình, quả nhiên chuông điện thoại vừa vang lên đã có người nhấc máy. Đầu bên kia lập tức giậm chân, la lối om sòm:

"Cậu đúng là loại người trọng sắc khinh bạn!!! Hai mươi phút rồi cậu mới chịu gọi lại cho tớ, nếu quả thực lúc đó tớ quẫn trí muốn nhảy lầu tự tử hoặc cắt cổ tay, uống thuốc trừ sâu thì cậu định thế nào? Lương tâm của cậu để đâu mất rồi hả?"

Nghe người ở đầu máy bên kia gào thét một hồi tới khi chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, Vương Nguyên mới đưa chiếc điện thoại đang để cách tai n mét lại gần, "hừ hừ" nói:

"Cậu có viết hàng nghìn bức di thư, có bị người ta áp bức chết đến vạn lần thì cậu vẫn có thể tái sinh cơ mà, tớ cần gì phải lo lắng cho cậu kia chứ! Với cả tháng nào cậu chẳng thất tình đến vài lần!"

"Cậu quả nhiên hờ hững, lạnh nhạt với bạn bè, đúng là một kẻ máu lạnh!"

"Yên tâm đi, không có đại thúc mà cậu yêu nhất nhưng vẫn còn Tiểu Minh Minh của đại lục, Tiểu Phong Phong của Hồng Kông, Tiểu Phúc Phúc của Nhật Bản, cậu còn nhiều người "yêu nhất" như vậy, bị nữ minh tinh nào đó cướp mất một, hai người thì có sao?"

"Cậu chết đi, chết đi, cậu cố ý gọi tới để chọc tức tớ phải không? Cậu muốn đẩy nhanh việc tự sát của tớ chứ gì!"

"Haizz, cậu tự sát là chuyện nhỏ, xin nghỉ phép mới là chuyện lớn, một tháng ba mươi ngày cậu thất tình tới ba mươi ba ngày như thế, đây đâu phải đang đóng phim chứ! Cậu muốn xin phép nghỉ thế nào đây?"

Nghe thấy thế, Trình Trình vừa lúc trước còn giận hờn bỗng nhiên đổi giọng, nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Ừ, ừ, tớ cũng biết, chỉ là... gần đây tớ cảm thấy quá chán nản, thất vọng. Dường như làm việc gì cũng không thuận vậy, bản thảo giao cho lão Cường hôm qua cũng bị gửi trả, hôm nay thì in nhầm bản sao, bị trưởng phòng mắng cho té tát, vừa rồi lại nghe nói đại thúc đã tìm được niềm vui mới, tớ... tớ thực sự không muốn sống nữa."

Vương Nguyên im lặng, nén tiếng thở dài bất lực, đang muốn an ủi cậu đồng nghiệp đôi câu thì nghe thấy đối phương bổ sung:

"Lẽ nào tớ... sắp biến thành một bà cô già rồi sao?"

Vương Nguyên suýt sặc, được rồi, thế giới đã công nhận tâm tư của đa số cá thể thường xuyên bất ổn, nhưng em trai nhỏ của tôi ơi, em cũng đừng bi quan quá như vậy chứ?!

Trình Trình muốn khóc mà không khóc nổi, tiếp tục nói:

"Vương Nguyên, tớ thực sự rất cần cậu giúp, lúc này tớ chỉ muốn chết thôi, tớ cũng không biết phải làm thế nào nữa. Tớ muốn cùng cậu ăn một bữa cơm thôi, cậu không thể có tình người một chút sao?"

Vương Nguyên nghe Trình Trình nói vậy thì quay đầu nhìn người bên cạnh. Vương Tuấn Khải đang vô cùng thích thú, ôm con vịt nhỏ vào lòng vuốt ve, ra vẻ cưng nựng, thân thiết không rời. Vừa nhìn sang, Vương Nguyên thiếu chút nữa thì muốn chui đầu xuống đất. Cậu thà không bao giờ nhìn thấy cảnh Vương Tuấn Khải vuốt ve bộ lông mềm mại của con vịt bông, trông anh ta chẳng khác nào một đứa trẻ to xác.

"Cậu sao vậy? Sao cậu không nói gì nữa thế?"

Trình Trình thấy Vương Nguyên không nói gì, cho rằng cậu vẫn đang do dự, liền hét ầm lên.

"Không phải cậu thực sự thấy tớ chết mà không muốn cứu đấy chứ. Cứu tôi với, cứu tôi với!"

Vương Nguyên nói:

"Đến, đến, mình sẽ đến ngay. Chỉ là không biết cậu có thành ý... để mình mang "thú cưng" theo không."

Hơn nữa đó lại là một "thú cưng" vô cùng thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro