CHƯƠNG 2: CƠN ÁC MỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 giờ 40 phút giờ Bắc Kinh, ngày 14 tháng 2 năm 2017.

Vương Nguyên tay trái cầm bàn chải đánh răng, trên cổ vắt ngang một chiếc khăn mặt, lặng lẽ đứng trước chiếc giường đôi của mình.

Chú gấu bông vốn được đặt ngồi ngoan ngoãn trên đầu giường đã bị đá sang một bên, trong chăn lại nhô lên một khối lớn, bên trong chắc chắn có người đang nằm. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không lựa chọn bước vào căn phòng này và nếu có thể cho cậu thêm thời gian lùi lại quyết định này, cậu hy vọng khoảng thời gian đó sẽ là một vạn năm.

Sau khi cảnh sát đi khỏi, Vương Nguyên vẫn không yên tâm lục tung mọi xó xỉnh trong nhà để tìm kiếm, sau khi chắc chắn "con quái vật" đó thực sự đã biến mất, cậu mới phát hiện khắp người mình đầy mồ hôi. Tắm rửa xong xuôi, Vương Nguyên vừa cầm bàn chải đánh răng vừa đi vào phòng ngủ định trải đệm, nhưng vừa bước tới cửa liền trông thấy cảnh tượng hãi hùng này:

Người con trai vừa rồi còn ở trong chiếc hộp không biết tự lúc nào đã nằm dài trên chiếc giường của mình, cánh tay săn chắc của anh ta đang ôm chặt lấy chiếc chăn ấm áp, ngủ một cách ngon lành. Lúc này, khuôn mặt đẹp đẽ, hoàn mỹ của anh ta gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể nhìn rõ hàng lông mi mềm mại khép dài đến đuôi mắt. Trước đó không lâu, nam sắc[1] Trình Trình đã từng đứng trước mặt Vương Nguyên mà thổ lộ mơ ước:

"Nếu có một ngày, sau khi tắm xong, bước ra ngoài bỗng thấy xuất hiện một mỹ nam tuyệt sắc nằm trên giường chờ đợi mình, hai má ửng hồng như má chú nai nhỏ đáng yêu, thân hình lại cường tráng như mãnh hổ, nếu được vậy thật thì tốt biết bao!"

[1] Nam sắc: anh chàng mê trai đẹp.

Nhưng khi tình cảnh đáng mơ ước đó đang bày ra trước mắt thì Vương Nguyên rất muốn nói cho Trình Trình biết rằng:

Viễn cảnh đó thực sự không tốt đẹp chút nào!!!

Nguyên Nguyên vẫn cầm bàn chải đánh răng đứng chôn chân một chỗ, thần trí đang hoảng loạn lại trông thấy hàng lông mi của anh ta khẽ rung như thể sắp mở mắt. Giây phút này, cậu chỉ cảm thấy da đầu co giật, cơ thể còn chưa kịp phản ứng thì chàng thanh niên trước mặt đã từ từ ngồi dậy...

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng "tích tắc" đều đặn của chiếc đồng hồ báo thức. Hai người một đứng, một ngồi, cứ giữ nguyên tư thế đó chăm chú nhìn thẳng vào đối phương. Rất lâu sau, lâu đến nỗi đôi chân Vương Nguyên đã có chút tê rần, cậu mới nuốt nước miếng, ngập ngừng nói:

"À! Tôi vào lấy mặt nạ, anh cứ ngủ tiếp đi!"

Dứt lời, người con trai vẫn ngồi chình ình trên giường không hề nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm thản nhiên nhìn chằm chằm lên người Vương Nguyên. Kẻ suốt ngày chỉ biết ru rú ở nhà như Vương Nguyên đã bị dọa cho sợ đến mức ngây ngốc nhưng vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, bước đến trước bàn trang điểm, lấy miếng mặt nạ ẩm ướt đắp lên mặt. Giây phút ngẩng đầu nhìn vào gương, Vương Nguyên thấy anh ta ở phía sau lưng mình đã bỏ chăn ra, chậm rãi bò về phía cậu, lúc này cậu mới thực sự hoàn hồn, trong đầu liền vang lên lời thúc giục:

Chạy!

Một tiếng "oành" làm nổ tung trí não của Vương Nguyên, đang định xoay người hướng ra phía cửa, nhưng đôi chân chưa kịp nhấc lên thì đã bị một cánh tay kéo lại bên giường, cả người nằm gọn lỏn trong vòng tay rắn chắc. Vương Nguyên thét lên một tiếng kinh hãi, ngã ra giường, chàng trai không hề suy nghĩ mà nằm đè cả cơ thể trần như nhộng của anh ta lên người cậu.

"A!"

Ánh chớp chợt lóe lên xen giữa tiếng sấm ầm ầm, cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân dần dần lan ra khắp cơ thể. Có lẽ anh ta là một tên ma cà rồng chuyên đi hút máu; cũng có lẽ, anh ta chính là yêu quái ăn thịt người; nếu không phải, lẽ nào anh ta chính là một gã cuồng dâm chuyên cưỡng bức, hãm hiếp con gái nhà lành hay sao? Nhưng Vương Nguyên không thể nghĩ được rằng sau khi ấn cậu ngã xuống, việc đầu tiên anh ta làm chính là khẽ nâng cằm cậu lên rồi ngửi qua ngửi lại phía dưới cổ, sau khi xác thực được điều gì đó, từ cổ họng anh ta lại phát ra những tiếng "hư hư" như đang cười khẽ. Tiếp đó, hành động của anh ta còn khiến Vương Nguyên kinh hãi hơn, anh ta vùi đầu vào lòng cậu như một chú chó nhỏ cọ qua cọ lại làm nũng với chủ nhân, miệng chỉ lẩm bẩm một từ duy nhất:

"Nhi... Nhi..."

Vương Nguyên bị chà xát đến nỗi da gà nổi hết cả lên, muốn vùng thoát khỏi vòng ôm của anh ta nhưng lại bị cánh tay như tường đồng vách sắt ghì chặt lại, nói thế nào cũng không buông ra. "Nhi" hay là "lõa"[2]? Lẽ nào "con quái vật" này là một tên biến thái, không muốn cưỡng bức mình, cũng không muốn cường bạo với mình, mà... muốn hai bên thẳng thắn trao đổi? Vì vậy nên anh ta cứ cọ qua cọ lại như thế này?

[2] Trong tiếng Trung, hai từ "nhi" và "lõa" phát âm giống nhau.( Vì phải chỉnh sửa cho đúng kịch bản của Zun nên đừng tin 2 từ này giống nhau :v)

"Anh... Cứu tôi với! Cứu tôi với!"

Nhân lúc Vương Nguyên không để ý, chiếc áo sơ mi của cậu thiếu chút nữa đã bị anh ta giật tung, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu gắng sức hét to. Nhưng kỳ lạ là rõ ràng hiệu quả cách âm giữa các căn hộ trong khu nhà này vốn rất kém, thế nhưng phía bên kia bức tường lại không mảy may có chút động tĩnh, lẽ nào mấy gia đình gần đây đều sợ bị liên lụy nên không ai chịu đến giúp cậu sao?

Một luồng khí lạnh từ từ lan khắp sống lưng Vương Nguyên. Người con trai nghe thấy Vương Nguyên kêu cứu liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt bị tổn thương, dường như muốn chất vấn cậu vì sao lại làm như vậy.

"Nhi..."

Người con trai đó nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh phát ra vẫn chỉ là cái từ kỳ quái ấy.

Trong lúc anh ta đang lơ là cảnh giác, Vương Nguyên co chân đá thẳng vào phần nhạy cảm nhất trên cơ thể anh ta. Nhân lúc anh ta đang đau đớn la hét, cậu liền nhảy xuống giường, chạy thẳng về phía cửa chính, nhưng điều kỳ lạ nữa là, cánh cửa không thể nào mở ra được. Vương Nguyên vừa vội vàng tra chìa khóa vào ổ vừa lắng nghe động tĩnh bên trong, quả nhiên chưa đầy một phút sau, anh ta đã bước ra, ánh mắt đau đớn đến khổ sở, bước từng bước tập tễnh đến gần Vương Nguyên.

"Ô, Nhi, ô, ô..."

Người con trai ấy lại phát ra những tiếng "ô ô" kỳ quái, càng khiến Vương Nguyên thêm hoảng loạn, sợ hãi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù cậu đã gắng hết sức nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa gỗ đang đóng chặt. Cuối cùng, cậu đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn sang khuôn mặt người con trai chỉ còn cách mình trong gang tấc, rồi lại nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận rõ ràng một cơ thể ấm áp đang tiến sát đến phía sau lưng mình. Cô thét lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng ngã nhào, ngất lịm.

Liên Đường Thủy Các, gió thổi màn che. Cảnh vật xung quanh chìm trong màn sương trắng mờ ảo, Vương Nguyên biết, cậu đang mơ.

Cách đó không xa, dường như có tiếng trống vọng lại, Vương Nguyên thuận theo tiếng trống tiến sâu vào Thủy Các. Trong gác lầu cao vời vợi bốn phía màn che, có một giai nhân tuyệt sắc đang say sưa khiêu vũ dưới ánh trăng lung linh, huyền ảo. Người con gái đó có mái tóc búi cao, váy dài chấm đất, khăn vắt trên vai, đôi chân trần giẫm lên một mặt trống lớn nhẹ nhàng gõ nhịp, lắc lư theo điệu nhạc.

Vương Nguyên để ý thấy trên mặt trống dường như được bọc một lớp da cá sấu đặc biệt, kỳ lạ hơn là, người con gái kia đang dùng chính đôi bàn chân trần của mình gõ nhịp, tạo nên tiết tấu lúc khoan thai, lúc réo rắt rất nhịp nhàng. Tiếng nhạc thuận theo đôi bàn chân mềm dẻo hoặc nặng trĩu tâm tư, hoặc nhẹ nhàng khoan khoái, vô cùng cuốn hút, lại thêm kỹ thuật nhảy múa điêu luyện của cô gái, Vương Nguyên mơ hồ cảm thấy mình như đang lạc trong chốn bồng lai tiên cảnh. Cô gái đó mặt thanh mày tú, dáng người thon thả, khuôn mặt vô tình mà hữu ý luôn thoáng hiện nụ cười e ấp dưới ánh trăng vằng vặc, thần sắc vô cùng cuốn hút khiến không chỉ nam giới như Vương Nguyên mà nữ giới cũng phải ngẩn ngơ, sững sờ ngắm nhìn không chớp mắt.

Chẳng lẽ đây chính là... vũ hóa phi tiên[3] trong mơ sao?

[3] Vũ hóa phi tiên: lột xác thành tiên.

Vương Nguyên đang say sưa đắm chìm trong mộng tưởng, bỗng cảm thấy cánh tay như bị ai đó giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn liền thấy một người con trai cao lớn, nhìn không rõ nét mặt, nhưng tự đáy lòng, Vương Nguyên có cảm giác vô cùng thân thương, quen thuộc, liền buộc miệng:

"Tại sao anh lại ở đây?"

Người con trai không trả lời, mặc dù bị ngăn cách bởi lớp sương mù mờ ảo, nhưng Vương Nguyên vẫn có thể loáng thoáng cảm nhận nét mặt anh ta lúc này đang rất căng thẳng, thần sắc nghiêm trang. Đắn đo giây lát, người con trai cao lớn đó mới quyết định kéo Vương Nguyên ra ngoài, bên tai Vương Nguyên còn nghe rõ tiếng trống như níu kéo, như mời gọi. Chẳng lẽ lại rời đi như thế, đang định lên tiếng nhưng trước mặt bỗng xuất hiện một màn đen dày đặc, không biết đã bao lâu, Vương Nguyên cố gắng hắng giọng, lông mày nhíu lại mắt vẫn nhắm chặt, đang mơ mơ màng màng bỗng nghe thấy một giọng nữ yểu điệu, oán giận nói:

"Hừ, phải làm sao bây giờ? Bị ngất hay là bị dọa chết rồi?"

"Cô cô của tôi ơi, người đến ngàn vạn lần cũng không thể chết được, tôi phải ăn nói với họ thế nào đây..."

"Tên Vương Tuấn Khải ngu ngốc, tên Vương Tuấn Khải đần độn kia, chẳng phải ta đã nói với ngươi là người ấy bây giờ hoàn toàn không giống với trước kia rồi sao? Tại sao lại không tin?"

Trước khi ý thức dần mất đi, Vương Nguyên lại nghe thấy giọng nói ai oán của người con trai khỏa thân đó:

"Nhi..."

Vương Nguyên không thể lên tiếng, ngay sau đó, cậu tiếp tục chìm vào cơn mộng mị. Hôm nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhất định, nhất định chỉ là mơ thôi... Ngủ... chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy là sẽ không sao hết...

_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách bị dọa ngất_ _ _ _ _

Hôm sau, khi Vương Nguyên tỉnh dậy liền phát hiện mình vẫn bình an vô sự nằm trên giường, chú gấu mèo mà cậu vô cùng yêu thích cũng đang ngon giấc ở đầu giường. Không hề có hộp quà lớn nào, cũng không hề có người đàn ông kỳ quái nào, cũng không có mỹ nữ và tiếng trống kỳ lạ trong giấc mơ, tất cả đều hết sức bình thường như không thể bình thường hơn.

Vương Nguyên lại lục tung cả căn nhà thêm một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy giấy chuyển phát nhanh mà mình đã ký nhận tối hôm qua. Cậu không khỏi nghi ngờ, lẽ nào tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ? Hoặc giả... người con trai ấy đúng là món quà đặc biệt mà bọn Trình Trình gọi đến để phục vụ cậu?

Nghĩ đến điều này, Vương Nguyên không khỏi băn khoăn, xoa cằm phỏng đoán, nếu như người con trai đó quả thực đã được Trình Trình gọi đến, thì lúc cậu chạy ra khỏi nhà báo cảnh sát, nói không chừng anh ta cũng nấp ở gần đó hoặc trốn sang bên nhà hàng xóm. Đợi đến khi cảnh sát đi khỏi, anh ta lại nhân lúc cậu còn trong nhà tắm mà lẻn vào nhà, Trình Trình cũng có một chùm chìa khóa vào căn hộ của cậu. Chẳng lẽ... chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

"Không đúng, nếu như vậy thì vì sao chiếc hộp to như thế khi nhấc lên lại nhẹ bẫng như không?"

Vương Nguyên lẩm bẩm độc thoại một mình, bất giác liếc xéo lên chiếc đồng hồ treo tường, ngay tức khắc mắt mở to, miệng méo xệch, hét lên một tiếng:

"A... Muộn mất rồi!"

Thiên địa quỷ thần ơi, tại sao lại muộn như vậy cơ chứ! Vì đi làm muộn sẽ bị phạt tiền nên Nguyên Nguyên quyết định tạm thời gác lại mọi nỗi băn khoăn về anh chàng rỗi hơi kỳ quặc kia.

Đúng 8 giờ 59 phút, vào phút chót, rốt cuộc Vương Nguyên cũng đến được tòa nhà thương vụ. Và một phút cuối cùng làm nên lịch sử này sẽ quyết định xem cậu có thể thuận lợi bắt thang máy lên tầng mười hay không. Khi Vương Nguyên bước vào tòa nhà cũng vừa vặn có một chuyến thang máy đang dừng ở tầng một. Cậu đứng trơ mắt nhìn người cuối cùng chen vào không gian nhỏ hẹp đã chật cứng. Không chút chậm trễ, cậu vừa chạy vừa thở hổng hộc, hét lên:

"Đợi đã!"

Nhưng đã muộn rồi, cùng lúc Nguyên Nguyên lớn tiếng gọi thì tiếng đóng cửa của thang máy cũng vang lên, kèm theo đó là lời tuyên bố:

"Hôm nay cậu đã chính thức đi làm muộn."

Mặc dù biết chắc chắn không thể thay đổi được tình hình trước mắt, nhưng quán tính, Vương Nguyên vẫn lao nhanh đến trước cửa thang máy, tận mắt trông thấy cánh cửa hợp kim từ từ khép lại.

Đưa tay ôm ngực, thở hổn hển không ra hơi, Vương Nguyên tuyệt vọng nhìn về phía cánh cửa, vẻ mặt thất thần như sắp khóc, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng "ting", cánh cửa thang máy lúc nãy rõ ràng đã đóng lại, vậy mà đột nhiên lại mở ra một cách thần kỳ. Bên trong đã lố nhố người đứng chen chúc, không còn chỗ nữa, sắc mặt người nào người nấy đều hết sức khó coi. Vương Nguyên còn đang ngẩn ngơ thì người phụ nữ đứng ngoài cùng đã sẵng giọng:

"Còn đợi cái gì nữa, nhanh vào đi, mọi người đều muộn cả rồi."

Vương Nguyên ậm ừ, ngẩn ngơ bước qua cửa, bên tai nghe rõ tiếng càu nhàu trách móc từ phía sau vọng lại:

"Làm cái trò gì không biết, rõ ràng là thang máy đã ấn nút đi lên rồi lại còn mở ra... Haizz, đợi đến khi tôi lên đến tầng hai mươi hai thì chắc chắn đã muộn rồi."

Nghe vậy, Vương Nguyên mới hiểu nguyên nhân vì sao mọi người lại không vui vẻ với mình, có người ở đây thấy cậu đang chạy "vắt chân lên cổ" nên mới ấn nút mở cửa, nghe ý tứ trong lời nói của người đàn ông kia sặc mùi trách móc. Nghĩ đến đây, Vương Nguyên có chút cảm kích đưa mắt nhìn sang phía bảng điều khiển, quả nhiên trông thấy một ngón tay thon dài vẫn đang đặt ở nút mở cửa.

Thuận theo ngón tay nhìn lên, trái tim Vương Nguyên chợt giật nảy một cái, mặt cũng bất giác đỏ bừng, người giúp đỡ cậu ban nãy chính là...

Dịch Dương Thiên Tỉ.

Sâu thẳm trong tâm hồn, Vương Nguyên đã lặng lẽ nhẩm tên anh biết bao lần, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó đang rục rịch. Cậu muốn nói với anh hai tiếng: "Cảm ơn" nhưng không hiểu tại sao lại chẳng thể mở lời. Đúng lúc ấy,Thiên Tỉ đã nhanh tay ấn vào nút số mười trên bảng điều khiển.

-------------------------------------

M.N NHỚ LIKE, CMT & FL CHO ZUN HA^^

YÊU <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro