CHƯƠNG 3: SỰ KIỆN PHÁ TƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ có sự giúp đỡ của Dịch Dương Thiên Tỉ, đúng 9 giờ, Vương Nguyên đã kịp thời quẹt thẻ, an toàn tiến vào dinh lũy. Vừa ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Trình Trình đã điệu đà bước tới.

"Hi hi, ông anh bé bỏng của tôi ơi, bình thường rất hiếm khi thấy cậu đi làm muộn, hôm nay sao thế hả..."

Vương Nguyên vừa lấy tập tài liệu chuẩn bị từ cuối tuần trước ra vừa nheo mắt nói:

"Đúng vậy, cậu bình thường cũng rất hiếm khi đi làm đúng giờ, hôm nay sao lại tích cực thế?"

Công ty mà Vương Nguyên làm việc là một tạp chí nhỏ, chuyên môn chính là giúp khách hàng tuyên truyền quảng cáo, giới thiệu sản phẩm, in ấn những tạp chí, báo giấy phục vụ đời sống. Nếu tính thêm cả ông chủ là lão Cường, kế toán là Lương sư phụ thì tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám người, không khí làm việc ở đây khá thoải mái.

Trình Trình cười gian trá, ghé sát bên tai Vương Nguyên, nói nhỏ:

"Món quà hôm qua tớ tặng cậu, cậu đã nhận được chưa?"

Vương Nguyên nghe thấy thì vô cùng kinh hãi, nghển cổ, mở to mắt nhìn trừng trừng vào mặt Trình Trình:

"Lẽ nào... tối qua... người con trai đó chính là..."

"Đúng vậy!"

Trình Trình gật đầu không chút do dự, ôm ngực làm ra vẻ ngậm ngùi thương tiếc.

"Bản cô nương vẫn luôn mơ ước được tận tay làm sô cô la cho chàng ăn để thể hiện tình yêu ngọt ngào với chàng, nhưng chỉ có điều... đến nay tìm hoài mà vẫn chưa thấy một đấng nam nhi nào thích hợp, chỉ có mỗi người bạn rẻ rúm này được coi là thân thiết. Ha ha ha, thế nào, tối qua có phải bị dọa cho sợ phát khiếp, đến nỗi nhảy dựng lên rồi phải không? Sao? Sô cô la rất ngon đúng không?"

Trình Trình nói xong, lại chau mày như nhớ ra điều gì đó, "ớ" một tiếng, nói:

"Không đúng, cậu vừa nói chàng trai nào cơ..."

"Không, không có gì."

Vương Nguyên chột dạ ngẩng lên, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu. Nhưng biểu hiện mất bình tĩnh của cậu làm sao thoát khỏi cặp mắt cú vọ không ngừng dò xét của Trình Trình. Cũng may mà trước khi lên đoạn đầu đài, chị Tống đã kịp thời xuất hiện giúp cậu giải vây.

"Nguyên Nguyên, có thư chuyển phát nhanh của em."

"Em đến đây!"

Vương Nguyên chạy đến trước mặt chị Tống, nhận phong thư, bên trong có một gói giấy mỏng, trông giống một văn kiện. Trải qua trận chiến hãi hùng tối hôm qua, Vương Nguyên đã cảnh giác hơn, do dự một lát, vẫn không nên mở thì hơn. Nhưng Trình Trình đã bước đến, ngạc nhiên nói:

"Cửa hàng chăm sóc thú cưng? Cậu nhận nuôi con thú cưng nào đó sao?"

Vương Nguyên cười khan hai tiếng.

"Không có, có thể chỉ là tờ rơi quảng cáo gì đó thôi."

"Tờ rơi quảng cáo mà cũng dùng dịch vụ chuyển phát nhanh? Thật là quá xa xỉ!"

Trình Trình và chị Tống còn ríu rít buôn chuyện một hồi rồi mới quay về chỗ ngồi của mình. Vương Nguyên thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định mở bức thư ra xem, chỉ có duy nhất một trang A4, mép trên in một hàng chữ to: Cửa hàng chăm sóc thú cưng, bên dưới là một bức ảnh chụp cửa hàng này, ngoài ra còn có một đoạn thư ngắn.

Xin chào!

Quý khách thân mến!

Cảm tạ quý khách đã luôn dành cho "Cửa hàng chăm sóc thú cưng" niềm tin tuyệt đối suốt một nghìn năm qua, hiện nay con thú cưng mang tên Vương Tuấn Khải (mã số: SD 5876) (Zun: Thật lòng xin lỗi con, má không cố ý (=゚ω゚)) mà quý khách gửi nuôi đã hết kỳ hạn, vì thế cửa hàng đã liên lạc và gửi trả thú cưng về nhà quý khách. Nếu quý khách cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi suốt thời gian qua, mong quý khách sớm thanh toán khoản chi phí phát sinh và tiếp tục dành cho chúng tôi sự tín nhiệm và khen ngợi quý báu ^ ^.

Xin được nhắc nhở thêm: Để thanh danh lưu truyền hậu thế thì không nên nhốt sủng vật ở trong nhà một mình, quý khách cần dành nhiều thời gian hơn nữa để chăm sóc và gần gũi với anh ta nếu không anh ta sẽ vì cô đơn, buồn chán mà gây ra những chuyện phiền phức.

Cửa hàng chăm sóc thú cưng

Ngày 15 tháng 2 năm 2017.

Vương Nguyên lật trước lật sau, xem đi xem lại bức thư năm lần bảy lượt cũng không sao hiểu nổi nội dung được viết trong đó. Sủng vật ư? Tín nhiệm và khen ngợi ư? Vì cô độc và buồn chán mà gây ra những chuyện phiền phức ư? Chẳng lẽ điều này ám chỉ một chú chó nhỏ không biết nghe lời chuyên cắn nát các hộp giấy trong lúc chủ đi vắng? Vương Nguyên bất giác mỉm cười, quảng cáo mà cũng chuyển phát nhanh, đúng là một hình thức câu khách hết sức đặc biệt, những kiểu tin rác như thế này quả thực không sao kiểm soát hết được.

Nhưng mãi đến buổi chiều Vương Nguyên mới thực sự nhận thức được nghĩa chính xác của dòng chữ: "Sủng vật sẽ vì cô độc, buồn chán mà gây ra những chuyện phiền phức." Nhưng lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. 4 giờ 30 phút chiều, vừa chọn xong đề tài mới để lên báo, Vương Nguyên liền nhận được môt cuộc gọi từ số máy của vị cảnh sát tối hôm qua, thầm thắc mắc, lẽ nào mấy anh cảnh sát kia bắt đầu có hứng thú tìm hiểu sự việc tối qua rồi sao? Vừa nhấc máy, Vương Nguyên đã tá hỏa khi nghe thấy một giọng nói hết sức nghiêm trọng:

"Tường nhà cậu bị thủng một lỗ lớn, cửa chống trộm cũng không cánh mà bay. Theo như quan sát của chúng tôi, giường và sofa đều đã bị hư hỏng nặng, bây giờ tốt nhất là cậu về nhà ngay đi, xem có đồ đạc gì bị mất cắp nữa không."

Vương Nguyên che miệng để mình không kêu lên thành tiếng, rất lâu sau mới lắp bắp từng từ:

"Anh... nói... lại... một... lần nữa được không?"

Tường nhà bị thủng một lỗ lớn, cửa chống trộm cũng không thấy đâu? Làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ? Kẻ trộm bây giờ cũng không thể dã man đến vậy chứ? Hơn nữa, cho dù bọn trộm có thực sự dã man đi chăng nữa thì tiếng phá tường to như vậy, chẳng lẽ hàng xóm lại không biết gì sao?

Anh chàng cảnh sát kia lại nói:

"Hàng xóm xung quanh có nghe thấy tiếng động nhưng chỉ có duy nhất một tiếng nổ lớn, khi họ chạy sang nhà cậu thì đã nhìn thấy cảnh tượng ấy rồi. Lúc này, chủ nhà của cậu cũng đã đến..."

Vương Nguyên chỉ nghe được đến đấy rồi nghẹn họng, trơ mắt đứng một chỗ. Nói như vậy, cái lỗ lớn đó chỉ được tạo ra trong nháy mắt, lẽ nào là do một quả bom tự chế gây ra? Giữa lúc mọi rắc rối đang vây quanh, những lời căn dặn trong tờ quảng cáo của cửa hàng chăm sóc thú cưng kia đột nhiên lóe lên trong đầu Vương Nguyên.

Không nên nhốt thú cưng ở trong nhà một mình... nếu không anh ta sẽ vì cô đơn, buồn chán mà gây ra những chuyện phiền phức.

Thoáng chốc, hình ảnh người con trai khỏa thân trong chiếc hộp lớn kia lại tràn ngập trong tâm trí Vương Nguyên. Lẽ nào, lẽ nào anh ta chính là... Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, đang muốn nói gì đó thì đầu máy bên kia đã chốt hạ một câu:

"Cậu mau trở về nhà đi!"

Rồi dập máy ngay lập tức.

_ _ _ _ _Tôi chính là đường phân cách phá tường mà ra_ _ _ _ _

Vương Nguyên không còn cách nào khác, đành phải xin nghi sớm. Ai ngờ mới từ phòng làm việc của lão Cường bước ra, cậu đã chết lặng ngay tại chỗ.

Cách chỗ Vương Nguyên đứng chỉ hơn mười mét, chị Tống và Trình Trình đang ra sức ngăn cản một chàng trai lạ mặt tự ý xông vào phòng làm việc. Người con trai ấy có mái tóc ngắn màu nâu vàng, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, trang phục hết sức đơn giản: áo phông, quần bò, bên ngoài choàng thêm một chiếc áo khoác rất hợp mốt. Trên người anh ta không đeo bất kỳ thứ đồ trang sức nào nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt cũng đủ khiến người ta chói mắt.

A... Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là... Anh chàng đẹp trai này chính là chàng trai khỏa thân xuất hiện trong nhà Vương Nguyên tối qua. Nhất thời, Vương Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì mới phải. Bên này, anh chàng kia đã nhìn thấy Vương Nguyên, cũng khựng lại, chớp mắt liên tục.

Chị Tống và Trình Trình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn theo ánh mắt của anh ta, giữa lúc mắt nhắm mắt mở, hai người đã mắt chữ O, miệng chữ A, quai hàm như muốn rơi thẳng xuống đất.

Anh chàng đẹp trai lạ mặt kia một giây trước còn đứng trước mặt hai người, giây sau đã lập tức nhào vào lòng Vương Nguyên. Rõ ràng thân hình anh ta cao lớn hơn Vương Nguyên nhiều nhưng biểu hiện của anh ta lúc này chẳng khác nào một chú chim non nép mình trong lòng mẹ, nũng nịu cọ cọ dụi dụi, hết bên này đến bên kia. Anh chàng này thực sự... khiến người ta không thể không liên tưởng đến một giống động vật hay một loại chó cưng nào đó!

Chị Tống líu lưỡi:

"Đây... đây là chuyện gì vậy? Chàng trai này, cậu không thể tùy tiện xông vào nơi làm việc của chúng tôi như thế được."

Anh chàng đẹp trai lạ mặt kia vẫn tiếp tục dụi vào lòng Vương Nguyên, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của chị Tống.

Khóe miệng Vương Nguyên run rẩy, cũng không biết nên giải thích với mọi người thế nào. Trình Trình cuối cùng cũng hoàn hồn, tiên phong lên tiếng trước:

"Được rồi Nguyên Nguyên, chả trách sáng nay, vẻ mặt cậu lại hốt hoảng đến thế, vừa mở miệng là đã nhắc ngay tới anh chàng nào đấy, hóa ra cậu đã có bạn trai mà không thèm nói cho tớ biết! Cậu là bạn tốt cái kiểu gì vậy! Tớ không thèm quan tâm đến cậu nữa!!"

Ông Lương kế toán vừa bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy thế cũng đưa tay xoa cái đầu hói của mình, cười nói:

"Thanh niên bây giờ thật là nhiệt tình, phóng khoáng, ai da, nghĩ lại thời chúng tôi ngày xưa chỉ biết..."

"Bác Lương, bác đừng nói là "muốn giống như thanh niên bây giờ" đấy nhé!"

Chị Tống ngắt lời ông Lương rồi quay lại nói với Vương Nguyên. "Nguyên Nguyên, công ty chúng ta tuy hơi nhỏ thật, nhưng dù sao thì vẫn phải giữ quy tắc trong giờ hành chính. Em dẫn bạn trai đến nơi làm việc... Cường Tổng mà xuống trách tội thì chị không thể nói đỡ cho em được đâu."

Vương Nguyên liên tục nói xin lỗi rồi nhanh chóng kéo anh chàng đó ra khỏi phòng làm việc. Ra hành lang, dưới sự lên án kịch liệt của Vương Nguyên, anh chàng đó rốt cuộc cũng chịu kết thúc hành động chú chim non nép vào lòng mẹ ấy. Trải qua bao nhiêu chuyện khủng khiếp suốt một ngày một đêm, Vương Nguyên cũng tê liệt cả dây thần kinh sợ hãi, lúc này cậu chỉ nghĩ tới một thứ duy nhất, đó là bức tường nhà bị phá hỏng một cách khó hiểu.

Vương Nguyên chống nạnh hỏi:

"Rốt cuộc anh là ai? Muốn giở trò gì hả?"

Bất luận là người hay quỷ, đột nhiên cứ quấn lấy mình, nhất định là có mục đích nào đó.

Anh chàng đó nghe thấy vậy, đôi mắt trong veo bỗng như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, hồi lâu sau mới ấm ức nói:

"Nhi... Cậu thực sự không còn nhớ... tôi... tôi... Vương Tuấn Khải..."

Vương Nguyên nghe anh ta nói toàn những lời cổ quái, đành lắc đầu chỉnh lại:

"Tôi không phải là Nhi nhiếc gì hết, tên tôi là Vương Nguyên, Vương trong từ vua chúa , Nguyên trong từ nguồn gốc."

"N...Nguyên Nguyên..."

Vương Tuấn Khải bắt chước phát âm theo đúng khẩu hình của Vương Nguyên, cậu đang định gật đầu, bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên. Vội túm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, cậu hỏi gấp:

"Anh nói anh tên là gì?"

"Vương Tuấn Khải."

Vương Tuấn Khải? Vương Tuấn Khải! Đây chẳng phải tên của con thú cưng được nhắc đến trong tờ rơi kia hay sao? Nói như vậy có nghĩa là, tất cả mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra trong suốt một ngày một đêm qua đều liên quan đến nhau: Ban đầu là cửa hàng thú cưng gửi Vương Tuấn Khải đến nhà cậu, sau đó gửi cho cậu một tin nhắn, rồi hôm sau lại chuyển phát nhanh giấy biên nhận này đến nơi cậu làm việc.

Thật đáng sợ, cửa hàng thú cưng biến thái này sao có thể biết được số điện thoại của cậu, còn biết cả địa chỉ nhà cậu nữa, thậm chí cả công ty cậu cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

"Nguyên... Nguyên Nguyên Nguyên." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên ngơ ngẩn thì lo lắng gọi tên cậu. Vương Nguyên bất giác nhảy dựng lên, lấy tờ rơi kia từ trong túi xách ra, chỉ vào bức ảnh in trên đó, hỏi:

"Có phải anh từ cửa hàng chăm sóc thú cưng này đến không?"

Vương Tuấn Khải hết nhìn tờ giấy lại nhìn Vương Nguyên, từ đâu chí cuối giữ nguyên dáng vẻ ngây ngô chẳng biết gì. Mặt Vương Nguyên tối sầm, suy xét hồi lâu mới kéo tay Vương Tuấn Khải bước ra ngoài.

"Nguyên Nguyên?"

"Đi, đi đến cửa hàng thú cưng đó!"

Vương Nguyên vừa nói vừa bước đến bấm nút thang máy, nhưng chợt phát hiện thang máy không hoạt động, đúng lúc đó có mấy cô gái cũng chuẩn bị xuống tầng, khi bước qua hai người còn cố ý liếc nhìn Vương Tuấn Khải một cái rồi mỉm cười, nói:

"Đừng đợi nữa, thang máy hỏng rồi!"

Vương Nguyên líu lưỡi:

"Tại sao lại hỏng chứ?"

Buổi trưa, lúc cậu đi ăn cơm, rõ ràng thang máy còn hoạt động tốt cơ mà?

"Ai biết được, nghe nói nó bị một lực rất mạnh từ bên ngoài đập hỏng, cũng may lúc đó bên trong không có ai."

"Đúng thế, cánh cửa thang máy dưới tầng một còn bị lõm một vết rất lớn, trông giống như hình một nắm đấm. Mà kỳ lạ nhất là camera quan sát không phát hiện được điều gì."

"Tôi nghĩ chẳng qua mấy ông bảo vệ nói dối hòng bao biện mà thôi."

Mấy người vừa nói vừa chậm rãi bước xuống cầu thang bộ. Nghe thấy những lời này, Vương Nguyên sững sờ giây lát, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, gằn giọng hỏi:

"Anh vừa lên đây bằng cách nào?"

Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, chỉ vào thang máy, định nói điều gì đó. Vương Nguyên nhanh chóng ngăn lại:

"Thôi được rồi, vì trái tim còn đang đập của tôi, tôi nghĩ tôi không nên biết thì tốt hơn. Đi, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh cách mà một người bình thường muốn lên xuống cầu thang thì phải làm thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro