CHƯƠNG 4: CỬA HÀNG CHĂM SÓC THÚ CƯNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt dọc đường đi, Vương Nguyên thấp thỏm sợ hãi, sợ tên quái vật đội lốt người Vương Tuấn Khải này lại gây ra những chuyện kỳ lạ dọa chết người ta. Cũng may, Vương Tuấn Khải dường như chỉ thích dính chặt lấy cậu, còn với tất cả những chuyện khác, anh ta đều không mảy may hứng thú, chỉ một mực ngoan ngoãn đi sau cậu, có mấy lần kéo áo cậu đều bị cậu gạt tay ra không thương tiếc.

Theo địa chỉ in trên tờ rơi, hai người nhanh chóng tìm được cửa hàng chăm sóc thú cưng kia. Nó nằm ngay ở trung tâm thành phố, bên cạnh là các cửa hàng bán đồ trang sức và quần áo thời trang, từ ngoài nhìn vào không hề thấy có bất cứ điểm gì lạ thường. Vương Nguyên và Nam Huyền cùng bước vào trong, chỉ trông thấy trong gian nhà rộng chừng hai mươi, ba mươi mét vuông bày la liệt những chiếc lồng sắt, bên trong những chiếc lồng đó là đủ loại chó mèo, hoặc đang lim dim ngủ, hoặc đang vui vẻ chơi đùa. Đặc biệt hơn là khi thấy có người lạ bước vào, những con chó lớn, chó bé ấy đột nhiên im bặt, giương đôi mắt to tròn, tò mò, ngây ngốc.

Chính giữa cửa hàng là một cái tủ nhỏ, bên trong đựng đầy các loại thức ăn dành cho thú cưng, còn có cả một vài vật dụng thường dùng. Vương Nguyên ngó nghiêng một vòng, cảm thấy kỳ lạ vì chẳng có ai ra chào khách, bỗng thấy một cái đầu nhô lên phía sau chiếc tủ nhỏ, tiếp đó là một giọng cười hì hì hòa cùng giọng nói trong veo:

"Hoan nghênh quý khách đã hạ cố tới thăm."

"Xin chào!"

Vương Nguyên nghiêng đầu, thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang lúi húi sắp xếp đồ đạc. Cô ta mặc một chiếc váy bồng màu trắng, đi một đôi giày Kawaii đáng yêu màu hồng phấn, đôi mắt to tròn ánh lên những tia sáng lấp lánh, dáng vẻ xinh xắn, ưa nhìn, chắc hẳn đây là nhân viên của cửa hàng.

Cô gái chớp chớp hàng lông mi dài đẹp, nhiệt tình nói:

"Tôi tên là Nhạc Lăng. Hai vị đến đây là muốn tìm nuôi thú cưng phải không? Để tôi dẫn hai vị vào trong xem thử, cửa hàng mới nhập về mấy chú chó Toy Poodle rất đáng yêu!"

"Ừm... Không phải."

Trong giây lát, Vương Nguyên cũng không biết phải nói thế nào cho rõ, đành kéo Vương Nguyên đang đứng phía sau lên, hỏi cô gái:

"Cô có biết anh ta không?"

Nhạc Lăng chớp chớp mắt, xoa cằm, do dự nói;

"Ồ, anh chàng này đã từng đến chỗ chúng tôi mua thú cưng sao?"

Vương Tuấn Khải vẫn không ngước mắt nhìn đối phương, chỉ thừa lúc Vương Nguyên không chú ý lại từ từ túm lấy vạt áo của cậu, ra vẻ hết sức say mê, như thể "trong thế giới của tôi chỉ có một mình cậu" vậy. Trước tình cảnh này, Vương Nguyên dở khóc dở cười, đành lấy lá thư trong túi xách ra, nói:

"Sáng nay tôi vừa nhận được lá thư gửi qua đường chuyển phát nhanh của cửa hàng, trong đó nói tôi có gửi nuôi một con thú cưng ở đây một nghìn năm nay, tối qua cửa hàng đã gửi chuyển phát nhanh con thú cưng đó đến cho tôi, nhưng..."

Những lời này, chính Vương Nguyên cũng cảm thấy hết sức hoang đường, càng nói đầu lưỡi càng như líu cả lại. Cậu còn chưa nói xong, Nhạc Lăng đã cười sằng sặc:

"Một nghìn năm ư? Cô gái, có lẽ cô đã nhầm rồi chăng? Cửa hàng chúng tôi cũng mới mở được mấy năm nay thôi. Hơn nữa, đối với những khách hàng ký gửi thú cưng, chúng tôi đều yêu cầu phải điền đầy đủ chứng từ, để lại danh thiếp và phải đích thân đến đây thì mới được đón vật nuôi của mình về, làm sao có thể giao trả thú cưng cho khách hàng bằng chuyển phát nhanh được chứ?"

Nhạc Lăng còn nói rất nhiều nữa nhưng Vương Nguyên vẫn chìm đắm trong những ý nghĩ mơ hồ... tất cả chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải trong một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy thì cậu cũng không bao giờ tin vào những điều vô lý này. Nhưng Vương Tuấn Khải, ngay lúc này đang hiển hiện những điều kỳ quái trước mặt cậu, như thế bảo cậu không tin làm sao được đây?

"Nguyên Nguyên?"

Thấy Vương Nguyên nhìn mình chăm chú, Vương Tuấn Khải cũng ngẩng đầu nhìn cậu.

"Vương Tuấn Khải, anh có nhớ chút gì liên quan đến nơi này không? Anh đã đến cửa hàng này bao giờ chưa?"

Nghe xong, Vương Tuấn Khải đành lười nhác liếc mắt nhìn quanh một vòng, sau khi nhìn khắp cửa hàng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nhạc Lăng. Nhạc Lăng bị Vương Tuấn Khải nhìn đến mức giật bắn mình, theo phản xạ lùi lại phía sau mấy bước.

"Anh chàng này..."

Vương Tuấn Khải khẽ nheo đôi mắt sắc lạnh, vẻ mặt vô tội đáng thương khi đối điện với Vương Nguyên như hoàn toàn biến mất, mà giống hệt một con mãnh báo hung dữ đang từng bước tiến sát đến con mồi. Nhạc Lăng hoảng sợ run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau lách cách, sợ hãi nhìn Vương Tuấn Khải dồn mình vào góc tường, chiếc chuông gió treo trước cửa bỗng ngân những tiếng leng keng. Nhạc Lăng sốc lại tinh thần, thở một hơi thật mạnh, nhanh như chớp lách qua người Vương Tuấn Khải, chạy ra ngoài.

"Dạ... Dạ... Ông chủ..."

Nhạc Lăng kinh hồn bạt vía, vừa cất tiếng gọi đã đột nhiên im bặt.

Vương Nguyên thuận theo tiếng động quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp một chàng trai đứng trước cửa. Mặt mày cợt nhả, khóe miệng như đang cười giễu, một tay ôm con mèo nhỏ trước ngực, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù xì của nó. Vương Nguyên thấy thế thì bất giác ngẩn người, một người "luôn lãnh đạm trước mọi sự cám dỗ" như cậu cũng không thể nào làm ngơ trước vẻ đẹp kỳ quái này, hồi lâu sau cậu vẫn đứng yên tại chỗ, không biết làm gì khác.

"Hừm, trời nóng thật!"

Nhạc Lăng vẫn sợ hãi núp phía sau anh chàng đó, lát sau mới định thần lại, lên tiếng giới thiệu:

"Đây là Lưu Chí Hoành, ông chủ của chúng tôi. Boss, họ nói họ có gửi chúng ta một con thú cưng."

"Cô mang Tiểu Tri vào trong đi."

Không đợi Nhạc Lăng nói hết câu, anh chàng kỳ quái tên Lưu Chí Hoành liền đưa chú mèo nhỏ cho Nhạc Lăng. Nhạc Lăng vội vã ôm chú mèo, chạy mất. Đợi Nhạc Lăng đi khuất, đôi mắt phượng của Lưu Chí Hoành mới híp lại, nói:

"Chào mừng quý khách, hai anh có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?"

Vương Nguyên không có phản ứng, một lúc sau mới chậm rãi bước đến trước mặt Lưu Chí Hoành, hơi ngẩng đầu nhìn, khá lắm! Tên Lưu Chí Hoành chết tiệt này rõ ràng là hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết, lại có bộ mặt kỳ quái thế kia, không biết bao nhiêu cô gái ngây thơ quen biết anh ta, và điều chủ yếu chính là...

"Anh chính là người chuyển phát nhanh tối hôm qua!!"

"Hả?"

Lưu Chí Hoành nghiêng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế bắt tréo chân đứng tựa cửa như lúc ban đầu.

Vương Nguyên nắm chặt bàn tay, cảm giác này không thể sai được, mặc dù cách ăn mặc, điệu bộ, ngữ khí đều thay đổi, nhưng ngay từ lúc Lưu Chí Hoành bước chân vào cửa hàng thú cưng, hơi thở trên người anh ta khiến Vương Nguyên cảm thấy vô cùng thân thuộc. Hít một hơi thật sâu, Vương Nguyên chỉ tay về phía Lưu Chí Hoành, lặp lại rõ ràng từng câu từng từ:

"Chính là anh, anh đã đem hộp quà kỳ quái đó đến nhà tôi."

"..."

Yên lặng, yên lặng, vẫn chỉ là một sự yên lặng tuyệt đối.

Trong giây phút này, cả căn phòng chật ních người lẫn vật bỗng lặng ngắt như tờ. Ngón tay Vương Nguyên đang giơ lên có chút run rẩy, muốn kiên quyết vạch trần chân tướng sự việc nhưng Lưu Chí Hoành đột nhiên đứng thẳng người, phẩy tay đáp:

"Được rồi, chính là tôi!"

Phù!

Một cục máu nóng ứ đọng trong cổ họng Nguyên Nguyên, nôn không ra mà nuốt cũng không trôi, chỉ còn biết ói mửa đến mức nội thương đầy mình. Đây được coi là trên cả kịch tính!! Câu chuyện mới phát triển đến đây, lẽ ra đối phương phải sống chết không chịu thừa nhận mới đúng chứ?

Lưu Chí Hoành tiếp tục nói:

"Cưng, chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp, phương châm làm việc của cửa hàng chúng tôi là "khách hàng là thượng đế", nói dối thượng đế sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."

Nghe xong câu nói này, Nhạc Lăng đứng bên trong lặng lẽ quan sát nãy giờ cắn cắn đầu ngón tay nhỏ bé bước ra. Boss, người dồn bức tôi thành kẻ nói dối là anh, bây giờ người nói lừa dối khách hàng sẽ chịu sự trừng phạt cũng là anh! Vương Nguyên chống nạnh, nói:

"Vậy bây giờ anh sẽ giải thích thế nào đây?"

Lưu Chí Hoành ngước mắt nhìn trời suy nghĩ, đan mấy đầu ngón tay vào nhau, làm ra vẻ oan ức, nói:

"Trong thời buổi này, trước nguy cơ khủng hoảng tiền tệ, vật giá leo thang, tình hình kinh doanh của cửa hàng cũng ngày càng trì trệ, cho nên một ông chủ như tôi phải đích thân đi làm công việc chuyển phát nhanh. Hi hi! Cưng à, cậu có hiểu những điều đó không?"

Đầu Vương Nguyên tê rần, cậu nắm chặt hai bàn tay như chuẩn bị đánh nhau, nói:

"Tôi không hỏi chuyện này! Cái tôi muốn hỏi Vương Tuấn Khải đây rốt cuộc là... sao hả?"

Vương Nguyên định túm lấy Vương Tuấn Khải, lôi đến trước mặt Lưu Chí Hoành nhưng bàn tay giơ ra chỉ tóm được không khí, quay đầu lại nhìn, cậu liền tròn mắt ngây ngốc. Vương Tuấn Khải không biết từ lúc nào đã ngã lăn dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

Vương Nguyên kinh hãi kêu lên:

"Anh đã làm gì anh ta thế này?"

Lưu Chí Hoành ôm bụng cười sằng sặc.

"Không cần lo lắng, cậu ta chỉ ngủ thôi mà. Cậu ta vốn dĩ vừa mới tỉnh lại, tinh khí còn chưa đủ, lại bất đắc dĩ phải phá tường đi tìm cậu, có thể chịu đựng được đến lúc này mới ngã quỵ cũng là khó khăn lắm rồi."

Vương Nguyên ngồi xuống kiểm tra, Vương Tuấn Khải vẫn thở bình thường, có lẽ đúng như lời tên quỷ quái kia nói, anh ta chỉ đang ngủ thôi!

Lưu Chí Hoành vẫn đứng yên một chỗ, cười hì hì.

"Dù sao cũng không thể nhân lúc cậu ta ngủ say mà phá hỏng chủ ý của cậu ta được, lúc này cậu ta đã nhận định chủ nhân chính là cậu, cậu sẽ không thể vứt bỏ cậu ta được đâu."

"Ý anh là sao?"

"Ý tôi là như vậy!"

Lưu Chí Hoành xoa cằm, nói.

"Đây chính là sủng vật đã được ấn định, không có cách nào vứt bỏ cũng chẳng có cách nào tiêu diệt được, đương nhiên cũng không thể dễ dàng giao nó cho người khác."

Vương Nguyên:

"..."

Chết tiệt! Anh cho rằng đây là trò để anh đùa cợt sao! Vương Nguyên đang định nói gì đó, điện thoại bất chợt reo vang. Vừa bấm nút nhận cuộc gọi đã nghe đầu dây bên kia gào toáng lên:

"Cậu đang ở đâu? Chẳng phải cảnh sát đã báo cậu phải lập tức về nhà sao? Nhà tôi cho cậu thuê để ở hay để cậu giúp tôi phá hỏng đây? Cậu tự cho mình là loài chuột bọ sao!!"

Vương Nguyên thở dài, đầu dây bên kia đích thị là bà chủ nhà.

Vì Vương Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện nên Vương Nguyên quên béng mất việc tường nhà bị phá. Không còn cách nào khác, cậu đành ôm đầu đợi chủ nhà mắng mỏ xong mới yếu ớt đáp lại sẽ lập tức bắt xe về nhà. Ngắt điện thoại, Vương Nguyên đang bối rối không biết phải giải quyết chuyện Vương Tuấn Khải ra sao đã thấy Lưu Chí Hoành cầm chìa khóa xe, nhìn mình thở dài một tiếng.

"Đi, tôi đưa cậu về nhà."

Vô duyên vô cớ lại quan tâm đến người khác, không phải kẻ gian thì cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, huống hồ anh ta lại rất đáng nghi. Theo phản xạ, Vương Nguyên lập tức từ chối

"Không cần..."

Lưu Chí Hoành ngắt lời cậu, nói một cách dứt khoát:

"Cậu chỉ có một mình, liệu có thể mang được sủng vật to lớn kia về nhà không? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu muốn vứt cậu ta ra đường, đợi đến khi cậu ta tỉnh lại sẽ quay về tìm cậu sao?"

Thoáng chốc, trong đầu Vương Nguyên xuất hiện cảnh tượng trái đất trong ngày tận thế, hình ảnh khủng bố của năm 2017 và điều đáng sợ nhất chính là, trên khắp các bức tường trong thành phố liên tiếp xuất hiện những lỗ thủng lớn, bà chủ nhà tay cầm gậy, nổi giận đùng đùng chạy đuổi theo cậu...

Vương Nguyên rùng mình một cái, muốn khóc mà không khóc được.

"Thôi được rồi!"

Cậu bé nhỏ đáng thương cuối cùng cũng dễ dàng khuất phục trước thực tế đáng sợ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro