CHƯƠNG 20: CHIẾC VÒNG ĐEO TAY BẰNG BẠC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng số 36 tầng ba khu nhà hình ống số 3, viện Tây Khang đang chìm đắm trong không gian vô cùng tĩnh lặng.

Vương Nguyên đứng ở một góc, nhìn sang bên trái, Thiên Tỉ xắn cao tay áo, khuôn mặt không chút biểu cảm đang tháo tháo lắp lắp chiếc giường sofa cậu mới mua, nhìn sang bên phải, Vương Tuấn Khải đang ngồi xếp bằng trên ghế, chăm chú quan sát từng động tác của Thiên Tỉ. Cậu bỗng vắt tay lên trán, trầm tư suy nghĩ: sao sự việc có thể trở nên lạ lùng thế này?

Trước đó nửa tiếng, Thiên Tỉ chủ động đề nghị giúp Vương Nguyên lắp chiếc giường sofa này, rồi kiên quyết lái xe đưa cậu về khu nhà, lúc đó cậu mới nghĩ đến việc trong nhà vẫn còn một phiền phức lớn khác, đó chính là... Vương Tuấn Khải.

Với tư cách là "thú cưng" giữ nhà vô cùng trách nhiệm, cuộc sống hằng ngày của Vương Tuấn Khải chỉ gói gọn trong một từ "ngủ", khi nào Vương Nguyên đi làm về... anh ta sẽ cùng chủ nhân chơi đùa một lúc hoặc bị "áp giải" ra khỏi nhà đi lòng vòng một lượt, sau đó về nhà tiếp tục ngủ. Cuộc sống của anh ta ngày nào cũng như ngày nào, đều trôi qua một cách nhàm chán và đơn điệu như vậy, nhiệm vụ quan trọng duy nhất của Vương Tuấn Khải chính là trông nhà, ngoài ra không có công việc nào khác.

Vương Tuấn Khải là Tiêu đồ, con trai thứ chín của Thần Long, thích nhất việc giữ nhà và ngủ, ghét nhất có người xâm nhập vào nơi ở của mình. Mỗi lần Vương Nguyên đưa người lạ vào nhà, anh ta đều có vẻ nóng nảy một cách bất thường. (Đặc biệt là với động vật giống đực.)

Từ lúc phát hiện ra những biểu hiện bất thường đó của tên "thú cưng" ngốc nghếch, Vương Nguyên luôn hạn chế tối đa để người lạ vào nhà. Cách đây mấy hôm, ngay cả khi mấy nhân viên của siêu thị nội thất chuyển giường đến, Vương Nguyên cũng bảo bọn họ để đồ ngoài cửa, sau khi họ đi khỏi, mới gọi Vương Tuấn Khải ra chuyển đồ vào trong.

Nhưng đầu óc Vương Nguyên cứ đờ đẫn cho đến khi cùng Thiên Tỉ đứng trước cửa nhà mới bỗng giác ngộ ra: mọi linh kiện của chiếc giường sofa được chuyển vào trong nhà nhưng vẫn phải đợi công nhân đến lắp đặt, mà người "công nhân" đó lại chính là Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ thấy Vương Nguyên đứng thừ người ra liền chau mày hỏi:

"Cậu không mang theo chìa khóa à?"

Vương Nguyên lắc đầu, nói:

"Anh đợi tôi một chút."

Nói xong, cậu liền mở cửa chạy vội vào trong, sau khi đánh thức tên "thú cưng" ngốc nghếch kia dậy, cậu cũng không thèm để ý rốt cuộc anh ta đã tỉnh hẳn chưa, vội vã dặn dò:

"Vương Tuấn Khải nghe này, bây giờ tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho anh, lát nữa, bất luận là có sinh vật nào bước vào nhà, anh cũng không được tùy tiện nói chuyện, tùy tiện phản kháng, chỉ được phép ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đã rõ chưa?"

Vì thế...

Khung cảnh kỳ quái cứ thế diễn ra...

Sau khi Thiên Tỉ bước vào nhà, anh lẳng lặng bắt tay ngay vào việc xếp giường. Tên "thú cưng" kia cũng ôm ngực ngồi xếp bằng, trầm ngâm không nói một lời, trừng mắt nhìn chòng chọc vào Thiên Tỉ, một phút cũng không dời. Vương Nguyên vã mồ hôi hột, Vương Tuấn Khải đang phản kháng trong im lặng sao?

"Ồ!"

Vương Nguyên lên tiếng, phá tan bầu không khí im ắng bao quanh.

"Cũng sắp trưa rồi, tôi ra ngoài mua ít đồ ăn, anh Dịch ở lại ăn trưa cùng chúng tôi nhé!"

Nói xong, không đợi Thiên Tỉ đáp, Vương Nguyên liền vẫy tay nói tiếp:

"Vương Tuấn Khải, cùng anh ra ngoài mua chút đồ ăn nào!"

"..."

Tên "thú cưng" không đáp, cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, vẫn tiếp tục quan sát Thiên Tỉ vặn đinh ốc.

Vương Nguyên cảm thấy khó xử, ho khan hai tiếng, gọi lại:

"Vương Tuấn Khải, anh đang gọi em đấy!"

"..."

Tên "thú cưng" đáng ghét lúc này mới thản nhiên giương mắt nhìn Vương Nguyên, vẻ mặt tràn ngập sự coi thường. Đúng vậy, Vương Nguyên tuyệt đối không hoa mắt, thái độ ấy đúng là đang coi thường cậu. Hai con ngươi đen láy kia dường như đang muốn gào lên: Đối với hành động vô đạo đức này của chủ nhân, loài động vật đáng yêu như tôi đây tuyệt đối không quan tâm tới cậu trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.

Vương Nguyên đờ đẫn, đang không biết phải làm thế nào thì Thiên Tỉ đã lên tiếng, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ:

"Dường như cậu ấy rất hứng thú với công việc lắp ráp đồ nội thất, cậu đi mua đồ ăn một mình cũng được mà."

"À, vâng!"

Trong hoàn cảnh phát sinh sự việc ngoài ý muốn này, Vương Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đi mua đồ ăn rồi lại nhanh như gió quay về, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cậu không sao kiềm chế nổi, trơ mắt sững sờ. Chiếc giường sofa mới mua thản nhiên được đặt trong phòng khách còn chiếc sofa trước đó lại không cánh mà bay. Chiếc ghế dài gãy nửa chân đã được đóng lại, bên dưới bàn máy vi tính vốn trống huơ trống hoác giờ bỗng chìa ra một cái ngăn kéo đặt bàn phím, tủ sách trước kia kê cạnh bộ bàn ghế cũng bị di chuyển đến bên bàn máy vi tính... Với cách bài trí này, phòng khách bỗng trở nên rộng rãi vô cùng.

Mặc dù chỉ sắp xếp lại một vài thứ, nhưng bố cục của cả phòng khách đã hoàn toàn khác so với trước lúc Vương Nguyên rời đi, chỉ có điều là... vị sư huynh cùng trường – người công nhân lắp đặt tất cả những thứ này cùng chiếc sofa cũ đã không cánh mà bay. Vương Nguyên quắc mắt hỏi Vương Tuấn Khải từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng trên ghế:

"Người nữa đâu?"

Tên "thú cưng" "hừm" một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý.

Vương Nguyên sa sầm nét mặt nhưng vẫn cố tỏ vẻ mềm mỏng, nhẹ nhàng nói:

"Vương Tuấn Khải ngoan, giờ anh có thể nói chuyện được rồi, cũng không cần ngồi im trên ghế như thế nữa, nhưng... người vừa nãy đi đâu rồi?"

Vương Tuấn Khải được chủ nhân thu hồi mệnh lệnh, từ từ đứng dậy, cử động hai cánh tay rồi nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nguyên, ánh mắt ngập tràn vẻ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không biết!"

Hai từ vô cùng đơn giản vậy thôi nhưng lại khiến Vương Nguyên không ngừng tưởng tượng. Có lẽ Thiên Tỉ cảm nhận được thái độ bất mãn của Vương Tuấn Khải nên lắp xong chiếc giường, anh đã lặng lẽ ra về. Cũng có thể vì anh không yên tâm Dịch Tinh đang ở nhà một mình nên đã vội vã trở về rồi. Cũng có thể là...

Vương Nguyên vò đầu gào thét:

"Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì?"

Tên "thú cưng" ngốc nghếch im lặng giây lát rồi chậm rãi mở miệng:

"Vừa rồi anh ta hỏi tôi, cậu nấu cơm có ngon không?"

Nghe thấy những lời này, trong lòng Vương Nguyên liền vang lên những tiếng lộp bộp. Không ngờ Thiên Tỉ băng giá với dáng vẻ chưa bao giờ biết đến khói bếp nhân gian đột nhiên lại quan tâm đến nghệ thuật vào bếp của người khác như vậy! Vương Nguyên liền hỏi lại:

"Vậy anh trả lời thế nào?"

Vương Tuấn Khải nhìn trời, nở nụ cười tinh quái.

"Tôi ra sức lắc đầu, sau đó anh ta bỏ đi."

"Đoàng" một tiếng, Vương Nguyên hoàn toàn ngã gục. Đồ "thú cưng" ngốc nghếch, anh dám ăn miếng trả miếng với tôi như vậy sao!!

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách ăn miếng trả miếng_ _ _ _ _

Ngày đầu tuần đi làm, vào giờ nghỉ trưa, Vương Nguyên cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ nằm bò trên bàn làm việc, vô cùng bối rối. Có nên đi tìm anh, có nên đi tìm anh, có nên đi tìm anh không đây? Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, đã vạch sẵn kế hoạch dụ dỗ anh chàng đẹp trai nhưng Vương Nguyên nhát gan vẫn không dám hành động.

Gục đầu xuống bàn, Vương Nguyên tự an ủi mình, theo lẽ thường chủ nhà đích thân đến giúp cậu sắp xếp đồ đạc, bất luận thế nào cậu cũng nên gặp người ta để thể hiện lòng biết ơn, nhưng...

Đang nhíu mày do dự, từ phía sau Vương Nguyên bỗng có một cơn gió lạ thổi tới, trong phút chốc, chiếc hộp đỏ trên tay bỗng nhiên đổi chủ. Trình Trình đung đưa chiếc hộp, cười gian trá.

"Đây là thứ đồ vật thần thánh gì mà có thể khiến cho Vương công tử yêu quý của chúng ta ở đây thở vắn than dài cả trưa thế này?"

Vương Nguyên uể oải quay đầu nhìn Trình Trình, nói:

"Mình khuyên cậu nên nói nhỏ một chút kẻo đánh thức chị Tống dậy lúc giữa trưa thế này, cẩn thận chị ấy ăn thịt cậu, hôm nay chị Tống đến ngày bị "bà cô già" ghé thăm đó."

Trình Trình chẳng thèm để tâm, vỗ nhẹ lên đầu Vương Nguyên, nói:

"Cậu thích buôn chuyện từ lúc nào thế hả, ngay cả thân nhân của người khác đến mà cậu cũng biết cơ đấy!"

Vương Nguyên thở dài, lại bò ra bàn, lặng im không nói. Chẳng phải cậu thích thú mấy chuyện tầm phào ấy mà đơn giản chỉ là "nhân tại giang hồ thân bất do kỷ[1]" mà thôi. Bây giờ cậu không chỉ thường xuyên trông thấy quỷ u sầu mà mọi thứ kỳ quái như côn trùng, động vật bò sát lúc nào cũng lởn vởn trước mặt cậu. Nói không chừng đến một ngày nào đó, cậu còn có thể xuống cõi âm gian để thỏa hiệp với thần Chết cũng nên.

[1] Ý nói con người sống trên đời nhiều khi phải làm những chuyện trái với mong muống của bản thân.

Vương Nguyên đang ngơ ngẩn, Trình Trình đã tự ý mở chiếc hộp màu đỏ trên tay ra xem, đập vào mắt là một chiếc vòng bạc dành cho trẻ sơ sinh. Trình Trình khẽ dẩu môi, sau khi kiểm tra chắc chắn không phải mình hoa mắt mới "ồ" lên một tiếng, nói:

"Con người bạn nào đó của cậu sắp đầy tháng sao? Cậu chuẩn bị quà này để tặng em bé à?" Nhưng chiếc vòng này chẳng phải rất... khó coi ư? Nó đã không còn vẻ sáng bóng, lấp lánh của chất bạc từ lâu rồi, ngay cả âm thanh phát ra từ ba quả chuông nhỏ trên đó cũng không còn trong trẻo nữa.

"Hơn nữa, chẳng phải thông thường khi tặng vòng cho trẻ con phải tặng có đôi có cặp sao? Sao cậu chỉ mua có một chiếc?"

Trình Trình vừa lẩm bẩm vừa lắc lắc chiếc vòng, bỗng như hiểu ra chuyện gì đó, cậu há hốc miệng, kinh ngạc nói:

"Nguyên Nguyên, có phải gần đây cậu dính vào yêu đương nên thiếu tiền đúng không? Thế nên cậu mới đem tặng chiếc vòng cũ kĩ thế này? A... Tớ biết ngay mà, bạn trai của cậu là người không thể dựa dẫm được, vừa nhìn là biết ngay anh ta chỉ là một nhân viên quèn, cậu còn dám gạt mình nói đó là em trai cậu ở quê lên à?"

"Stop, stop, stop!"

Vương Nguyên ngay lập tức cắt đứt trí tưởng tượng vô cùng phong phú của Trình Trình, sợ nếu cứ để cái miệng của cậu ấy tiếp tục phát thanh thì chưa biết chừng Vương Nguyên sẽ biến thành nhân vật nữ chính trong một bộ phim truyền hình nói về bi kịch tình yêu giữa một đôi nam nữ nghèo nàn, bất hạnh. Vương Nguyên vội vàng giải thích:

"Chiếc vòng này không phải để tặng, đó là chiếc vòng mà một người bạn của mình đã đeo khi còn nhỏ."

Vừa nói Vương Nguyên vừa giằng lấy chiếc vòng, Trình Trình bướng bỉnh không chịu bỏ tay ra, hai người cứ thế tranh giành nhau rồi vô ý để chiếc vòng rơi xuống sàn nhà. Trình Trình nhanh tay nhanh mắt nhặt nó lên, liền phát hiện mặt trong có khắc hình càn khôn, cậu liếc mắt cười đầy ẩn ý nói:

"Cậu nói đi, tại sao bạn cậu lại đưa chiếc vòng này cho cậu vậy? Mặt trong còn có khắc dòng chữ "Tiểu Thiên sống lâu trăm tuổi" là thế nào? Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, ôi ôi, không phải là anh chàng... cậu thầm yêu trộm nhớ kia chứ... Ô ô!!"

Vương Nguyên vội vàng lấy tay che miệng Trình Trình, trừng mắt nói:

"Cậu không được nói linh tinh! Chiếc vòng này là do tớ vô tình có được, giờ tớ còn đang bối rối không biết có nên trả lại cho anh ta hay không đây?"

Trình Trình nghe thấy những lời này, hai mắt liền híp lại thành hai đường chỉ, chống cằm nói:

"Vô tình có được á? Hi hi, mau khai báo thành thực đi, làm thế nào mà cậu có được? Đồ con gái xấu xa, lẳng lơ, dâm đãng kia! Hừ, thông đồng với một mỹ nam còn chưa đủ, lại còn không quên người tình cũ lạnh lùng, băng giá kia! Rốt cuộc cậu có còn coi người bạn này ra gì không vậy?"

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Trình Trình, Vương Nguyên giơ tay đầu hàng, ngượng ngùng nói:

"Tớ thực sự không lừa dối cậu, chiếc vòng này... là mẹ anh ta đưa cho tớ."

Hừm, đây chính là chiếc vòng được tìm thấy trong chiếc hộp chôn dưới gốc cây ngô đồng, lúc Vương Nguyên trả nó lại cho Lam Vân Thanh, bà ta đã tận tay giao nó cho cậu. Vì vậy, cậu nói như thế cũng không thể bị coi là nói dối Trình Trình được.

Nghĩ vậy, Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Trình, đối phương cũng nghiêng đầu chằm chằm nhìn lại. Im lặng một lát, Trình Trình đột nhiên hét toáng lên:

"Má ơi! Ngay cả mẹ anh ta, cậu cũng gặp rồi sao!"

Vương Nguyên:

"..."

Nếu như có thể, cô hy vọng trước đây, bây giờ và mãi mãi sau này không bao giờ phải gặp mẹ anh.

Vương Nguyên:

"Lúc này tớ không thể nói rõ ràng cho cậu biết mọi chuyện được, dù sao thì mọi chuyện cũng không giống những gì cậu đang nghĩ đâu... Haizz, tớ với anh ta không phải như cậu tưởng tượng. Chỉ là tớ đang suy nghĩ có nên trả chiếc vòng này cho anh ta không mà thôi."

Vương Nguyên cúi đầu chăm chú nhìn chiếc vòng bạc, trong lòng cũng có chút không yên. Ngộ nhỡ bây giờ Thiên Tỉ hoàn toàn không còn nhớ gì về chiếc vòng này, mà cậu cứ như điên như dại chạy tới đòi trả lại thì chẳng phải là tốn công vô ích, tự huyễn hoặc mình hay sao? Nhưng chiếc vòng này lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với anh, nó là kỷ vật thời thơ ấu, cậu mà không trả thì cũng không hay cho lắm?

"Trả! Tại sao lại không trả chứ?"

Trình Trình hùng hồn vỗ bàn, đứng dậy.

Chàng trai có lá gan thỏ đế Vương Nguyên lập tức rụt cổ do dự:

"Nhưng nếu như..."

"Không có nếu như gì cả!"

Trình Trình vung tay quả quyết, cắt ngang lời của Vương Nguyên.

"Cậu không phải nghĩ ngợi làm gì, tại sao mẹ chồng tương lại lại trao chiếc vòng này cho cậu, đáp án đã rõ mười mươi, bà ấy đang muốn tác thành cho hai người! Cậu mà không đem trả chiếc vòng này cho anh ta thì đúng là đã phụ lòng mong mỏi của người lớn rồi. Đi, bây giờ mình đưa cậu đi trả lại."

Nói xong, Trình Trình lập tức đứng dậy, kiên quyết kéo Vương Nguyên ra khỏi phòng, đúng lúc cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại thì cánh cửa thang máy bên cạnh lại từ từ mở ra. Một chàng trai tuấn tú rạng ngời bước ra, thong thả tiến vào phòng làm việc của Vương Nguyên, nở một nụ cười sáng chói như ánh mặt trời rồi nói:

"Hi, cô gái xinh đẹp, tôi là Lưu Chí Hoành. Vài hôm trước tôi đã hẹn với Cường Tổng, hôm nay đến đây để nhậm chức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro