CHƯƠNG 19: NHI ĐẠI BẤT TRUNG LƯU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ga tàu điện ngầm, hành khách xếp thành một hàng dài đợi tàu. Một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ vội vã vỗ vỗ vào vai Vương Nguyên đang đứng phía trước, lớn tiếng nói:

"Chàng trai, cậu đứng cách xa người phía trước như thế làm gì? Cẩn thận không bị chen ngang đấy."

Vương Nguyên nghe thấy vậy, chưa kịp nói gì đã bị người phụ nữ đó thụi nắm đấm vào lưng, suýt nhã nhào. Quay lại nhìn bà ta một cái, sau khi xác nhận một cách chắc chắn là bà ta không hề nói đùa, cậu mới rụt rè quay đầu lên.

Trước mặt Vương Nguyên rõ ràng có hai nữ sinh đang đứng xếp hàng. Họ đều cột tóc đuôi gà, đi giày thể thao, mặc áo đồng phục rộng thùng thình, trên ba lô treo đầy ảnh của các minh tinh màn bạc và những con thú nhồi bông nhỏ xinh, dáng vẻ vô cùng thanh tú, có điểm gì không giống những người khác đâu, tại sao lão bà bà kia lại không nhìn thấy chứ?

Vương Nguyên thầm chửi rủa, hai cô nữ sinh kia cũng nhận ra có người đang nhìn mình, họ hồn nhiên chụm đầu xì xầm với nhau điều gì đó. Người phụ nữ trung niên đó thấy sắc mặt Vương Nguyên trắng bệch lại đẩy cậu cái nữa rồi nói:

"Đi đi, phía trước người ta đi hết rồi kia kìa."

Thấy cậu vẫn không di chuyển, chàng trai đứng phía trước cũng quay lại nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dò hỏi nhắc nhở:

"Sao cậu không bước sát lên một chút."

Vương Nguyên cúi đầu, im lặng. Xem ra mọi người đều thực sự không nhìn thấy hai cô bé kia... Lẽ nào trong thế giới ma quỷ, trẻ con cũng phải đi học sao? Hoặc giả chúng cũng đang vội vã tham gia buổi gặp mặt trong tiết Thanh minh? Dưới ánh nhìn kỳ quái của mọi người, Vương Nguyên chậm rãi bước ra khỏi hàng, gượng cười, nói:

"Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chút việc nên không... không đi nữa..."

Vương Nguyên tận mắt trông thấy người đàn bà kia tiến lên, bước chân đè lên bóng hình của hai cô bé. Cậu run rẩy, không dám nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của hai cô bé, đờ đẫn rời khỏi ga tàu điện ngầm. Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ bao trùm mọi vật, vì là cuối tuần nên người đến công viên vui chơi cũng đông hơn, lũ trẻ thỏa thích nô đùa, tiếng nói cười rộn rã khắp nơi... Mặc dù cảnh vật trước mắt vui tươi là vậy nhưng Vương Nguyên vẫn không thể cười nổi.

Cậu nhớ rõ bây giờ là 10 giờ 22 phút giờ Bắc Kinh, ngày 1 tháng 4 năm 2017, chín ngày sau khi biết rõ sự thật về sợi dây màu đỏ đang đeo trên tay. Từ sau khi biết được công dụng của sợi dây này, cậu luôn vô tình hoặc hữu ý gặp những sinh vật kỳ quái ở xung quanh.

Nhạc Lăng nói, tính chất của yêu ma và động vật sắp tuyệt chủng cũng gần giống nhau, chúng đều rất hiếm hoi, hơn nữa thần lực của sợi dây trên tay Vương Nguyên cũng rất yếu, những yêu ma mà có thể nhìn thấy thực sự không nhiều. Ban đầu Vương Nguyên cũng dựa vào những lập luận này của Nhạc Lăng để tự an ủi mình, đau lòng hay sợ hãi mãi rồi cũng thành quen, đeo sợi dây đó trên tay cũng chẳng sao cả. Cậu tuyệt đối không được sợ hãi, không nên tạo cơ hội cho những ý đồ đen tối của tên Lưu Chí Hoành trở thành hiện thực, làm sao cậu có thể tình nguyện đến cửa hàng thú cưng làm việc không công được kia chứ?

Nhưng thực tế đã chứng minh, nhân phẩm của Vương Nguyên thực sự quá kém cỏi, mới hai ngày trôi qua mà cậu đã chạm mặt "sứ giả của thần Chết" rồi.

Hôm nay, Vương Nguyên vốn định đi tàu điện ngầm đến nhà Dịch Tinh. Lần trước, vì có chuyện đột xuất nên Vương Nguyên vẫn chưa kịp đóng tiền nhà cho bà, sau đó bà ấy lại đi du lịch, thỏa thuận ngày nộp tiền nhà sẽ đổi sang hôm nay. Nhưng Vương Nguyên ngàn vạn lần không nghĩ đến chuyện ngay cả trong ga tàu điện ngầm cũng có thể gặp những thứ kia. Rơi vào bước đường cùng, cậu đứng trước quảng trường hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, đành đau đớn đưa ra quyết định: đi taxi.

Nhưng vừa lên taxi, thắt dây an toàn xong xuôi, Vương Nguyên đã cảm thấy hối hận. Người lái xe là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, anh ta quay nhìn Vương Nguyên, mỉm cười gật đầu chào:

"Xin chào, cậu muốn đi đâu?"

Ờm, lịch sự thật đấy, còn tươi cười thân thiện với khách nữa chứ, đúng là một người lái xe tốt. Nhưng... ai có thể nói cho Vương Nguyên biết, người lái xe trông hết sức bình thường ấy lại không có chân... Trên ghế lái thò ra một chiếc đuôi rắn màu xanh đang ngoe nguẩy vui sướng.

Ha ha ha ha, nhất định đây là ngày Cá tháng Tư, nhất định là thế.

Vương Nguyên nuốt nước miếng, run rẩy khóe môi, nói:

"Bỗng nhiên tôi nhớ ra mình còn có chút việc, không đi nữa..."

"Hả? Đợi đã!"

Anh chàng lái xe nghiêng đầu, nhân lúc Vương Nguyên đang loay hoay tháo dây an toàn, chiếc đuôi rắn thoắt cái đã lườm tới trước mặt cậu. Cậu thét lên một tiếng, lùi lại theo phản xạ. Lúc này, người lái xe thân thiện, hòa nhã kia bỗng cất tiếng cười đầy ma quái.

"Ha ha, quả nhiên cậu có thể nhìn thấy."

Vương Nguyên khóc ròng, thầm oán thán số phận mình quá đen đủi, những con quái thù kỳ dị chỉ có trong truyền thuyết mà trong một ngày cậu lại đụng độ tới hai lần. Vương Nguyên đưa hai tay lên đầu cầu xin tha thứ, khi sắp sửa hô to: "Đại vương tha mạng" thì anh chàng lái xe kia đột nhiên ngượng nghịu nói:

"Ai da, vừa lên xe là cậu đã nhìn chằm chằm vào cái đuôi của tôi, tôi liền biết ngay cậu chính là đồng loại của mình. Này, cho tôi xin số điện thoại được không. Thế nào mà ngày thường tôi qua lại khu phố này bao lần mà chưa từng gặp cậu nhỉ? Mới đến à?"

Vương Nguyên (tê liệt hoàn toàn):

"..."

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách kết bè kết phái­_ _ _ _ _

Vì mọi lý do bất thường, cuối cùng Vương Nguyên đến nhà Dịch Tinh muộn hơn so với dự tính nửa tiếng. Vội vàng leo lên cầu thang, gõ cửa, đối phương vừa mở cửa, Vương Nguyên đã ngây ngốc đứng như trời trồng, tim đập tình thịch, nói năng lộn xộn, không đầu không cuối...

Thì ra, so với yêu ma, loài đáng sợ hơn cả... mãi mãi là con người.

Người "đáng sợ hơn cả yêu ma" ấy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngay đến mí mắt cũng không thèm nhướng lên, lạnh lùng quay người bước vào trong phòng. May là Dịch Tinh hôm nay cũng ở nhà. Thấy Vương Nguyên bước vào, bà ta đang ngồi trên sofa liền nghển cổ ra chào hỏi:

"Đến rồi à?"

Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra đưa cho Dịch Tinh, trong lòng chợt cảm thấy lâng lâng. Chẳng lẽ đồ đạc trong nhà Dịch Tinh lại nhanh hỏng đến thế sao, mới một thời gian ngắn Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng lại phải đến đây để làm công nhân sửa chữa. Nhưng tại sao mỗi lần cậu đến, anh đều trốn vào phòng bếp? Lẽ nào cậu xấu xí đến mức không bằng cả con gián trong xó bếp hay sao?

Dịch Tinh vừa đếm tiền vừa hỏi:

"Nghe nói em trai cậu bây giờ cũng đến ở cùng cậu à?"

"Vâng!"

Vương Nguyên trả lời, đợi bà chủ nhà đếm tiền xong, cậu đang chuẩn bị cáo từ thì cái mũi xấu tính lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đang lan tỏa khắp căn phòng. Hai người đồng thời quay lại liền thấy Thiên Tỉ vẫn một vẻ lạnh lùng đang bê khay cà phê bước ra. Một, hai, ba... Vương Nguyên nhẩm đếm, trong khay có ba cốc cà phê Macchiato. Nhìn xung quanh một lượt, ạch, nếu không phải cậu bị hoa mắt thì trong căn phòng này, ngoài hai người họ ra thì chỉ còn cậu. Nói như thế... cốc cà phê Macchiato thứ ba kia là dành cho cậu sao?

Bình thường, Vương Nguyên và Dịch Tinh đều chẳng có chuyện gì để nói với nhau. Lần nào cậu đến đây nộp tiền nhà, hai người cũng chỉ nói dăm ba câu liên quan đến vấn đề nhà cửa mà thôi, sau khi Dịch Tinh đếm tiền và xác nhận xong, Vương Nguyên cũng nhanh chóng ra về. Nhưng tình hình lúc này...

Nhất thời, Dịch Tinh và Vương Nguyên đều ngồi ngây tại chỗ, không biết anh chàng lạnh lùng, băng giá này có ý gì. Thiên Tỉ làm như không nhìn thấy dáng vẻ đang muốn rời đi của Vương Nguyên, sau khi đặt khay đựng cà phê lên bàn, anh liền chớp mắt, thản nhiên nói:

"Bữa trưa có cá hấp, sườn xào chua ngọt, còn có cánh gà chiên giòn và canh đậu hũ củ cải trắng."

Thiên Tỉ chớp chớp hàng mi dài cong vút, vừa nói vừa đặt ba cốc cà phê xuống bàn. Vương Nguyên như bị đóng đinh tại chỗ, đi không được mà ở cũng không xong, lúc này, lời cáo từ đã lên đến miệng mà cậu không biết phải nói thế nào. Trong đầu đầy những con vi rút "ham ăn", trước mắt lại thấp thoáng bóng dáng món sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên giòn...

Không ngờ khẩu vị của Thiên Tỉ lại giống mình đến vậy, nhưng Vương Nguyên vẫn thắc mắc những lời anh vừa nói là anh đang chuẩn bị làm cơm hay có ý nhắc khéo cô Dịch vào nấu. Vương Nguyên còn đang ngẩn ngơ, bỗng nghe thấy Thiên Tỉ bất ngờ thốt ra năm chữ:

"Ở lại đây ăn cơm."

Vẻ mặt không có bất cứ biểu hiện nào, câu nói ra cũng không có chủ ngữ, chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng lại khiến Vương Nguyên và Dịch Tinh chao đảo. Hai người kinh ngạc, đồng thanh thốt lên:

"Cái gì?"

Dịch Tinh chậm rãi nhìn theo ánh mắt của cậu cháu trai đang dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Vương Nguyên, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi, càng nhìn càng không sao hiểu được.

Chẳng trách Tiểu Thiên đột nhiên lại "nhàn rỗi" như vậy, bỏ cả công việc để đến đây thăm mình, lại còn mua rất nhiều thức ăn. Chẳng trách thằng bé đến đây từ sáng sớm, không có việc gì cũng cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Có lẽ vì hôm trước, mình đã tiện miệng nói với thằng bé hôm nay Vương Nguyên sẽ đến trả tiền nhà!

Nghĩ đến đây, trái tim Dịch Tinh lập tức vỡ thành muôn mảnh, lẽ nào Tiểu Thiên lại đem lòng thích một thằng bé tầm thường như thế? Gia cảnh của thằng bé không tốt, ngoại hình bình thường, học lực trung bình, công việc bình dân... Một tay mình nuôi dưỡng Tiểu Thiên trưởng thành tuấn tú, xuất sắc như thế, sao có thể đển thằng bé tầm thường này cướp đi được? Không được, tuyệt đối không được!

Vương Nguyên bị sự im lặng tàn nhẫn của Dịch Tinh đả kích đến độ thương tích đầy mình, đứng ngây tại chỗ, hai má vốn luôn hồng hào của cậu lúc này nóng ran. Cậu run rẩy ngẩng đầu, đang không biết phải mở lời thế nào thì thấy Thiên Tỉ nhíu mày giải thích:

"Có nhiều thức ăn quá, hai người sợ ăn không hết."

Dịch Tinh tỏ vẻ khó chịu, nói:

"Ăn không hết thì để lại ăn dần!"

Bị bà chủ nhà nhìn chòng chọc như muốn xuyên thủng người, Vương Nguyên cũng từ chối một cách vô thức:

"Không cần đâu, ở nhà tôi còn có chút việc..."

Vương Nguyên thà từ chối lời mời của Thiên Tỉ còn hơn ở lại dùng cơm để bị nghẹn chết. Cậu đang tìm thêm một lý do thuyết phục hơn thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình cậu liền nhận ra đó là nhân viên siêu thị nội thất gọi đến.

Sau khi linh kiện của chiếc giường sofa mới mua được chuyển về nhà, nhân viên siêu thị nội thất đã ấn định thời gian đến lắp đặt giường cho cậu. Có lẽ họ gọi đến vì việc này. Vừa nhấc máy, Vương Nguyên liền nghe thấy đầy dây bên kia lên tiếng:

"Xin chào, cậu Vương phải không ạ? Chúng tôi ở bên siêu thị nội thất, thật xin lỗi cậu vì đơn hàng nhiều quá, nhân viên lắp đặt của chúng tôi chắc phải nửa tháng nữa mới đến lắp giường cho cậu được. Nếu không đợi được chúng tôi thì cậu có thể tự mình lắp đặt."

Vương Nguyên nghe xong những lời này nhất thời nổi giận, nói:

"Còn phải đợi những nửa tháng nữa ư? Các anh làm ăn kiểu gì thế hả? Tuần trước tôi đã hẹn thời gian cụ thể rồi cơ mà, vì sao lại phải đợi nửa tháng nữa? Lẽ nào các anh muốn để em trai tôi phải ngủ dưới đất nửa tháng nữa sao?"

Đối phương im lặng giây lát rồi chỉ nghe thấy một câu "xin lỗi" nhẹ nhàng được cất lên. Vương Nguyên tức giận đến nỗi đầu bốc hỏa, đây chính là thái độ phục vụ khách hàng tận tình, chu đáo của siêu thị nội thất này sao? Chẳng lẽ chỉ vì chiếc giường cậu mua quá rẻ nên họ mới có thái độ như vậy? Vương Nguyên không thừa hơi tốn sức để tranh cãi với tên nhân viên bất lịch sự đó nữa, nhanh chóng ngắt máy, hận không thể đập tan cái điện thoại cho bõ tức.

Đang tức giận đùng đùng, Vương Nguyên cúi đầu nhìn xuống sàn nhà với màu sắc, hoa văn lạ huơ lạ hoắc, giật mình nhớ ra... hình như... cậu vẫn đang ở trong nhà họ Dịch. Vương Nguyên đờ đẫn ngẩng lên, quả nhiên thấy Thy và Dịch Tinh đang tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn mình.

Thiên Tỉ nói:

"Cậu mua giường ở siêu thị nội thất à?"

Vương Nguyên gật đầu nói:

"Ừm... Rõ ràng tôi đã hẹn thời gian đến lắp đặt nhưng đột nhiên họ lại thay đổi..."

Thiên Tỉ:

"Việc đó rất đơn giản, lát nữa tôi sẽ lắp cho."

"Không cần..."

Bản thân là một người chuyên văn, lại thuộc phái liễu yếu đào tơ, khi phải đối mặt với một đống đinh ba ốc vít phức tạp này, Vương Nguyên quả thực không biết phải làm sao. Cái tên "thú cưng" ngốc nghếch kia còn mù tịt hơn cả cậu, có lẽ bảo Vương Tuấn Khải đập phá đồ đạc thì may ra anh ta còn làm được, chứ bảo lắp giường thì... thà để cậu tự làm còn hơn.

Vừa dứt lời, Vương Nguyên liền thấy Thiên Tỉ với tay lấy chiếc áo đang để trên ghế, đứng dậy khoác lên người, hành động đó khiến Vương Nguyên ngạc nhiên:

"Anh Dịch, anh..."

Thiên Tỉ thản nhiên đáp, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh:

"Để tôi giúp cậu."

Câu nói đó giống như một quả bom vừa giật kíp khiến ngôi nhà của Dịch Tinh nổ tung, Vương Nguyên và Dịch Tinh lập tức ngây người như phỗng. Thiên Tỉ không hề chú ý đến vẻ kinh ngạc, ngây ngốc của hai người, khoác vội chiếc áo rồi kéo Vương Nguyên ra cửa, nói:

"Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, để tôi đến lắp giường giúp cậu. Con đi trước đây!"

Vương Nguyên:

"..."

Khi hai người đã rời đi được một lúc, Dịch Tinh vẫn còn chưa hết kinh ngạc, phát hiện trong phòng này chỉ còn lại một mình mới vội chạy tới ban công, thò đầu ra, giận dữ gào với theo chiếc xe đang nghênh ngang chuẩn bị chuyển bánh:

"Món sườn xào chua ngọt, cá hấp thì thế nào hả? Không ăn à?"

Chiếc xe hơi màu đen không vì những tiếng gào thét của Dịch Tinh mà dừng lại, một làn khói bay ra từ ống bô xe phả vào không khí, lượn vòng quanh rồi từ từ tan biến. Haizz, tên tiểu tử bất hiếu kia! Đại cô, bà cũng nên kìm nén bi thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro