CHƯƠNG 29: CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trong văn phòng công ty Luật tĩnh lặng như tờ. Quả lắc nhỏ trong chiếc đồng hồ cổ đặt bên cạnh giá sách không ngừng phát ra những tiếng tích tắc đơn điệu. Vương Nguyên cắn cắn ngón tay cái, liếc nhìn Lưu đại họa đứng bên cạnh rồi lại nhìn chằm chằm vào Tùng Dung đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt. Bầu không khí thực sự có chút kỳ quái, cuối cùng không chịu nổi, cậu khẽ ho khan một tiếng.

Tiếng ho đó phá tan bầu không khí nặng nề đang bao phủ, Lưu Chí Hoành nhìn thẳng vào Tùng Dung, nhếch mép cười vẻ tà mị.

"Thì ra kẻ cố ý ở trong thang máy giả thần giả quỷ, dọa dẫm Cường Vu chính là cô sao?"

Đầu óc Vương Nguyên choáng váng, hồi lâu sau mới nhớ ra Cường Vu chính là tên thật của sếp mình – Cường Tổng. Tùng Dung hơi rướn người, trừng mắt lý sự:

"Đáng kiếp! Vừa nhìn ta đã biết ngay hắn chính là một tên dâm ô hèn hạ, đáng ghê tởm. Vừa bước vào thang máy, hắn đã nhìn chòng chọc vào người ta, hận không thể liếm cơ thể ta một lượt từ trên xuống dưới. Ta không dọa hắn thì dọa ai đây chứ?"

Lưu đại họa lại nhếch mép cười.

"Trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện lời nguyền rủa cũng là do cô làm phải không?"

Tùng Dung nghe thấy vậy thì đột nhiên cất tiếng cười kì dị, ma quái.

"Đó là do vận khí của hắn không tốt mà thôi. Vừa hay hôm đó tâm trạng của bản cô nương đây không được vui vẻ, lại trông thấy hắn tăng ca nên mới tò mò, lặng lẽ đi theo hắn."

"Hừ! Cường mập nhìn trộm, võ nhục cô bằng ánh mắt, cô có nghiêm khắc trừng trị ông ta cũng đáng thôi."

Lưu Chí Hoành gật đầu như thể điều đó là lẽ đương nhiên, dừng lại một chút, giọng điệu của anh ta bỗng trở nên thâm trầm, sắc bén:

"Vậy còn Vương Nguyên thì sao? Vương Nguyên cũng nhìn trộm cô à? Thế nên cô mới cố ý tạo ra ảo cảnh trong thang máy để hù dọa cậu ấy sao?"

Giọng nói của Lưu Chí Hoành vừa trầm tĩnh vừa khó chịu, hoàn toàn không giống ngữ khí thường ngày của anh ra. Vương Nguyên bất giác cảm thấy có chút kỳ quái, quay lại nhìn, bỗng chốc cậu phải trợn mắt kinh ngạc.

Cả cơ thể Lưu đại họa tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ dị, tia sáng màu bạc đỏ như ngọn lửa bừng bừng bốc cháy bao trùm người anh ta, khóe miệng anh ta méo mó, ngoác rộng đến tận mang tai, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn, đôi mắt thì... một bên đồng tử dường như sắp rớt cả ra ngoài... Thời khắc chứng kiến cảnh tượng này, ngay đến việc phải la hét, Vương Nguyên cũng quên mất, cậu chỉ biết ngây dại đứng nhìn. Lúc này, điệu bộ phong lưu tự phụ vốn có của Lưu Chí Hoành đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta oán thán, kêu gào một cách quỷ dị, tựa hồ những lời nói ấy không phải phát ra từ miệng mà bộc phát từ sự dồn ép mạnh mẽ nơi lồng ngực. Lưu Chí Hoành nói:

"Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nhìn cô bằng nửa con mắt, không thèm để ý đến cô là cô càng xấc xược. Bây giờ cô dám quay lại đây, ha ha ha!"

Tiếng cười của Lưu Chí Hoành khiến Vương Nguyên bất giác run lên bần bật, đang định vòng cánh tay cứng đờ ôm lấy cơ thể, không ngờ trước mặt bỗng xuất hiện một cánh tay thon nhỏ với những ngón tay mềm mại, xinh đẹp, móng tay sơn màu hồng phấn. Trong phút chốc, Vương Nguyên chợt tỉnh ngộ, đoán chừng trong lúc hoảng loạn, Tùng Dung không biết làm thế nào, muốn bắt cậu để uy hiếp chăng?

Theo phản xạ, Vương Nguyên nghiêng người sang một bên, đến khi trừng mắt nhìn lại, quan sát hiện trường thì bàn tay đó đã bất ngờ biến mất ngay trước mắt cậu.

A ha! Vương Nguyên líu lưỡi, vừa rồi... mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt... đâu có lâu gì chứ? Tùng... Yêu nữ Tùng Dung đâu? Đương lúc bối rối, Vương Nguyên liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Lưu Chí Hoành:

"Ai da, cô cũng khá thông minh đấy nhỉ, muốn bắt Vương Nguyên để uy hiếp ta sao? Đáng tiếc, trên đời này ta hận nhất là kẻ nào dám uy hiếp ta! Hừ, vốn không nghĩ cô lại ra tay nhanh như thế, với trình độ của ta mà ức hiếp cô quả thật là hơi mất mặt. Ai da, chỗ cao không tránh được hạn, vì sao ta lại không thể gặp được đối thủ vừa tầm một chút cơ chứ?"

Nghe thấy những lời này, Vương Nguyên phát hiện ra Lưu Chí Hoành vốn đang ngồi bên cạnh cậu đột nhiên biến mất, quay đầu nhìn lại, đầu óc cậu chợt ù đi rồi hoàn toàn nổ tung.

Giữa gian phòng, Lưu Chí Hoành đã khôi phục dáng vẻ phong trần hại nước hại dân khi trước, hất tóc nhíu mày một cách vô liêm sỉ, như thể mình là "thần mã thiên hạ vô địch", và ngay dưới đế giày của anh ta... Ạch! Ai đó có thể nói cho Vương Nguyên biết, cái đống to tường dưới chân Lưu yêu nghiệt kia là gì không?

Vương Nguyên dụi dụi mắt, sau khi đã xác nhận và khẳng định chắc chắn mình hoàn toàn không bị hoa mắt, cậu mới lặng lẽ chống cằm, đắm chìm trong những suy nghĩ miên man vô định. Mặc dù thí nghiệm lâm sàng đã chứng minh, thế giới yêu ma quỷ quái và hung ác hơn nhiều so với thế giới hiện thực mà Vương Nguyên đang sống. Sau khi biết rõ kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là bạn gái của Thiên Tỉ, cậu càng nhắc nhở bản thân không nên kỳ vọng quá nhiều vào sự thay đổi của chân tướng sự việc. Nhưng dù là như thế nhưng khi phải chứng kiến tất cả những gì xảy ra trước mắt, thế quan của Vương Nguyên vẫn hoàn toàn... sụp đổ thêm một lần nữa.

Dưới chân Lưu Chí Hoành là một loài động vật có vú với thân hình tròn trịa đang không ngừng giãy giụa, lỗ mũi to tròng không ngừng thở phì phì, đôi mắt bé tí chiếm không nổi 1% diện tích khuôn mặt cùng... một đống thịt mỡ bao quanh thân.

Giây phút này, ngoài việc há miệng ngạc nhiên, Vương Nguyên không còn cách nào để kìm nén sự kinh ngạc đang tràn ngập trên khuôn mặt mình.

Lưu đại họa lại giẫm xuống thật mạnh trước sự vùng vẫy của Tùng Dung, thậm chí anh ta còn không chút do dự, định giẫm nát khuôn mặt của cô ta, sau đó quay đầu nhìn Vương Nguyên kể công:

"Nguyên Nguyên, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của tôi thế nào, có xuất sắc không? Cậu khen một câu đi chứ!"

Vương Nguyên chớp mắt, thành thực nói:

"Xin lỗi, tôi không nhìn rõ."

"Ồ, vậy tôi biểu diễn thêm lần nữa cho cậu xem nhé, lần này động tác sẽ chậm rãi hơn."

"Đừng, trước tiên anh có thể nói cho tôi biết, cô ta hiện nguyên hình là gì không? Tại sao tôi lại thấy cô ta giống tê giác thế kia?"

"Thì chính là tê giác chứ sao!"

Lưu Chí Hoành đập tan điểm nghi ngờ cuối cùng trong đầu Vương Nguyên chỉ bằng một câu nói. Vương Nguyên đưa hai tay lên ôm mặt, bất lực rên rỉ. Đầu óc hoàn toàn choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt, trong đầu chỉ lởn vởn hai hình ảnh: một là cô Tùng Dung xinh đẹp như bông hoa mới hé, e ấp bên cạnh anh chàng đẹp trai Thiên Tỉ, trai tài gái sắc đẹp như tranh như họa, hai là hình ảnh một con tê giác béo mập đang giãy giụa, lăn lộn dưới chân Lưu Chí Hoành. Ôi! No!

Vương Nguyên bất giác cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới hình ảnh Thiên Tỉ và Tùng Dung sóng bước bên nhau. Nếu như Thiên Tỉ biết được người vẫn thường đi cùng mình là một con tê giác to béo, đẫy đà thì không biết anh sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Ý nghĩ ấy vừa manh nha đã ngay lập tức bị Vương Nguyên gạt ra khỏi đầu.

Bên này, con tê giác cái – tiểu thư Tùng Dung vẫn đang liều mạng giãy giụa đấu tranh, miệng và mũi không ngừng phát ra những tiếng thở phì phò cuồng loạn, bốn chân đạp mạnh xuống đất, gắng sức gồng người đứng lên, nhưng bất luận cô ta có nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn chân nhẹ nhàng, thoải mái của Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên cảm thấy có chút e ngại, nói:

"Tiếng động lớn như vậy, bên ngoài..."

"Yên tâm, lúc chúng ta bước vào đây, tôi đã bố trí kết giới rồi. Cho dù bây giờ cô thư ký kia có bước vào đây cũng chỉ nhìn thấy chúng ta và Tùng tiểu thư đang bàn bạc công việc mà thôi. Cô nói xem có đúng thế không, Tùng tiểu thư?"

Tùng Dung vẫn không ngừng phun ra từng luồng khí nóng nơi đầu mũi, tức giận gầm lên:

"Ngươi là đồ đốn mạt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi đừng vội đắc ý, dám đối xử với ta như thế này ư... Ngươi có biết cha ta là Tây Tự Quốc..."

Tùng Dung còn chưa kịp nói xong, Lưu Chí Hoành đã nhếch mép cười một cách ranh mãnh, ngắt lời cô ta:

"Hô hô, không thể tưởng tượng được trong thế giới của yêu ma bây giờ cũng lưu hành cái vỏ bọc "cha ta là Lý Cương" rồi ư? Xin lỗi, tại hạ chưa từng đến Tây Tự Quốc nên chỉ có thể tủi thân thay cho cô mà thôi."

Nói xong, Lưu đại họa giơ năm ngón tay phải lên không trung vẽ một vòng tròn, ngay sau đó, chiếc vòng sáng lên, từ từ phủ kín cơ thể Tùng Dung, trói chặt cô ta bên trong.

Lưu Chí Hoành quay lại, ngồi bên cạnh Vương Nguyên, bắt chéo chân, nói:

"Nói đi! Nếu cô thành khẩn khai báo thì may ra ta sẽ thương tình... buông tha cho."

Tùng Dung khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dáng người kiêu kỳ, dung mạo xinh đẹp xuất chúng, nhưng nhìn thế nào Vương Nguyên cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc không quen mắt. Tùng Dung bị sợi tơ vàng cột chặt thì không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi đáp:

"Sẽ có một ngày... ta nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Lưu đại họa ngáp dài một cái, không hề cảm thấy sợ hãi vì bị đe dọa, nói:

"Uy hiếp đi uy hiếp lại cũng chỉ có một câu như vậy, cô rốt cuộc có muốn đi hay không? Muốn đi thì mau nói cho ta biết tại sao cô lại hại Vương Nguyên, phải chăng là vì... có người nào đó xúi giục cô phải không?"

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Lưu Chí Hoành bỗng trở nên xa xăm, trầm lắng. Trong lòng Vương Nguyên vang lên một tiếng "lộp bộp".

Theo như những gì Lưu Chí Hoành nói thì trước đó anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Tùng Dung, chẳng qua anh chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Nhưng lúc này Lưu Chí Hoành đột nhiên tìm tới Tùng Dung, chắc hẳn không phải vì muốn giúp Cường Tổng đòi lại công bằng, mà là anh ta nghi ngờ có kẻ nào đó đang đứng sau lưng Tùng Dung...

Vương Nguyên bất giác đưa mắt nhìn Lưu Chí Hoành, tự đáy lòng thầm cầu nguyện:

"Không phải là anh, nhất định không phải là anh! Từ nhỏ đến lớn anh đều rất bình thường, sẽ không..."

Vương Nguyên đang nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài, Tùng Dung nói:

"Là Dịch Dương Thiên Tỉ."

Phụt!

Tất cả dây thần kinh trong đầu đột nhiên đứt phựt, Vương Nguyên mở to mắt ngạc nhiên, không do dự nhìn thẳng vào mặt Tùng Dung. Tùng Dung cũng nhìn cậu chằm chằm, tức giận nói:

"Tôi căm hận loại người giống như cậu, ngoại hình tầm thường, đầu óc cũng không hơn ai, dựa vào cái gì mà người ấy lại nhất định là cậu chứ!"

Vương Nguyên mờ mịt:

"Hả?"

Tùng Dung trầm mặc hồi lâu mới nhếch mép nói tiếp:

"Tập đoàn công ty chúng tôi và văn phòng luật sư này có quan hệ hợp tác, cho nên tôi thường xuyên đến đây bàn công việc. Thực tình tôi đã sớm để ý đến Thiên Tỉ, anh ta không giống những người đàn ông khác, đôi mắt sáng ngời thu hút, vừa có năng lực lại rất có khí chất..."

Nói đến đây, khóe miệng Tùng Dung khẽ nhếch lên, rồi chợt nhớ đến điều gì đó, cô ta căm giận liếc nhìn Vương Nguyên:

"Nhưng tất cả là vì cậu! Cậu là một đứa đầu óc rỗng tuếch! Lẽ ra tôi đã có được anh ta trong tầm tay nhưng không hiểu tại sao lại thất bại dưới tay cậu. Hôm đó tôi và anh ta đi ăn cơm, nhưng khi xuống dưới tòa nhà, vừa trông thấy cậu cùng một người đàn ông khác đang thắm thiết mặn nồng. A Thiên liền lấy cớ có việc bận không đi nữa. Hừ, lẽ nào anh ra cho rằng tôi không hay biết gì sao? Lúc đó tôi muốn... muốn tìm một cơ hội để trừng trị cậu, giống như đã trừng trị ông chủ của các người vậy."

Nghe đến đây, Vương Nguyên đột nhiên nhớ lại trước lúc bị kẹt trong thang máy, cậu cũng đã gặp Thiên Tỉ và Tùng Dung, chỉ vì như thế mà cô ta quyết định ra tay với cậu sao? Nhưng tại sao Thiên Tỉ có thể xâm nhập vào trong ảo cảnh ấy? Đang định mở miệng hỏi, Vương Nguyên liếc mắt nhìn sang phía Lưu Chí Hoành, những lời muốn nói dâng lên cửa miệng cuối cùng lại nuốt vào trong.

Lưu Chí Hoành chống má lắng nghe, nhất cử nhất động của Vương Nguyên không lọt qua tầm mắt anh ta, nhưng cuối cùng thấy Vương Nguyên lặng yên không nói, tròng mắt đảo qua đảo lại, trong nháy mắt anh ta lại nở nụ cười gian trá, nói:

"Ai da, nói như vậy thì Tiểu Nguyên Nguyên nhà chúng ta đúng là có số đào hoa!"

Vương Nguyên đập vào cánh tay của Lưu Chí Hoành đang đặt trên vai mình, sẵng giọng nói:

"Ai là người nhà của anh? Lắm chuyện! Bây giờ mọi chuyện đều đã rõ ràng, tính sao đây?"

Nghe thấy câu nói này, Tùng Dung cũng chớp chớp mắt, ưỡn ngực ra vẻ chẳng sợ gì, nói:

"Bản cô nương không làm hại đến tính mạng ai, cùng lắm cũng chỉ là trêu đùa bọn họ một chút thôi, mau thả ta ra!"

Lưu Chí Hoành nhíu mày.

"Cô nói thả là tôi phải thả ư? Đừng có mà mơ!"

Tùng Dung nghe thấy thế thì tức giận vùng vẫy, đạp chân đạp tay, nói:

"Đồ khốn! Ngươi nói chỉ cần ta thành thật nói hết mọi chuyện thì ngươi sẽ thả ta ra cơ mà!"

"Hừ!"

Lưu Chí Hoành vân vê cằm, bộ dáng giống hệt một tên vô lại, nói:

"Nhất định là lỗ tai của Tùng tiểu thư không được tốt lắm. Tôi đã nói: một là thành thực khai báo, hai là nếu tâm trạng tôi tốt hơn thì tôi mới thả cô ra. Nhưng bây giờ tâm trạng tôi không được tốt lắm, phải làm thế nào đây?"

"Ngươi..."

Biết mình bị Lưu Chí Hoành đùa giỡn, con tê giác thành tinh đó rốt cuộc cũng nổi trận lôi đình:

"Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Cho dù ta đã thực sự phạm sai lầm thì cũng còn có thần Thổ địa khu vực này quản chế, đâu đến lượt ngươi! Tên vô lại, khốn nạn, ngươi dám xen vào chuyện của người khác sao?"

Lưu Chí Hoành vỗ tay, liếc mắt đưa tình, cười duyên, nói:

"Vậy ý Tùng tiểu thư là muốn được gặp thần Thổ địa khu vực này phải không? Âu cũng là chỗ thân quen, để ta đưa cô đi gặp."

Nói xong, quả thực Lưu Chí Hoành đã tóm lấy Tùng Dung, định bước ra ngoài. Vương Nguyên nhớ trước đây Lưu Chí Hoành cũng từng nói trước mặt Khuyên Khuyên là anh ta có quen biết thần Thổ địa, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện "cảnh sát khu vực" của thế giới yêu ma, liền tò mò hỏi:

"Vậy mỗi nơi lại có một vị thần Thổ địa khác nhau à? Giống như cảnh sát khu vực của chúng tôi phải không? Ồ, trông sẽ như thế nào nhỉ?"

Nghe thấy vậy, Lưu Chí Hoành đưa mắt nhìn Vương Nguyên chằm chằm, vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói:

"Chẳng phải hôm trước các cậu đã cùng nhau đi dạo phố sao?"

"Hả? Thần Thổ địa ở đây chính là Nhạc Lăng?"

"Ừ!"

Trong nháy mắt, Vương Nguyên nghẹn họng không thốt nên lời. Cậu liếc nhìn Tùng Dung một cái, tự đáy lòng chân thành chia buồn với cô ta trong ba giây.

Thủ phạm đã bị trừng phạt, chân tướng sự việc đã đưa ra ánh sáng. Sự việc đến bước này, theo lý mà nói thì đã được giải quyết xong xuôi. Nhưng ba ngày sau đó, trong văn phòng công ty cậu lại một lần nữa vang lên tiếng kêu hoảng loạn của Cường Tổng:

"Lưu... Lưu tiên sinh, nó lại đến rồi! Nó lại đến quấy rầy tôi nữa rồi!"

Vương Nguyên:

"..."

Vương Nguyên im lặng quay sang nhìn Lưu gian thương với ánh mắt lên án:

"Có phải anh lại cố ý thả Địa Phược Linh ra dọa Cường Tổng đúng không? Đây là kết quả của những tháng ngày vô lo vô nghĩ, ăn không ngồi rồi của anh ở đây đấy hả?"

Lưu yêu nghiệt nháy mắt vẻ vô tội.

"Nguyên Nguyên, cậu lại hiểu lầm tôi rồi! Ôi ôi, cậu nghĩ mà xem, mặc dù chúng ta đã bắt được con tê giác cái thành tinh đó, nhưng Cường mập vẫn chưa biết đó là công lao của tôi, cho nên..."

"Cho nên anh quyết định tiếp tục dọa ông ta?"

"Làm gì có. Tôi chỉ tạo ra một chút ảo cảnh, còn tối nay tôi mới đưa con yêu quái kia đến trước mặt ông ta, tóm chặt lấy nó rồi tiêu diệt tận gốc, để Boss của cậu hoàn toàn yên tâm cũng là điều tốt mà."

Nghe xong những lời này, Vương Nguyên chợt giật mình, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề đặc biệt quan trọng.

"Nếu anh tiêu diệt tận gốc con yêu quái đó thì chẳng phải anh sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa sao?"

Dựa vào tính cách keo kiệt của lão Cường, nhân viên không còn giá trị lợi dụng nữa nhất định sẽ bị sa thải, Lưu đại họa lại cam lòng để thế ư?

Lưu Chí Hoành dường như cũng thấu hiểu suy nghĩ trong đầu Vương Nguyên, gật đầu giải thích:

"Ai da, vậy lại phải có cách gì đó thôi? Đi làm một tháng nay tôi mới phát hiện ra, thời buổi này kiếm được cho mình một chỗ làm thực sự rất vất vả, ô ô, thế nên đành nhẫn nhịn chịu đau khổ đến khi Cường mập mua cho mình một suất bảo hiểm mà thôi."

Vương Nguyên:

"..."

Ngày nào tên xấu xa này cũng đến muộn về sớm, lấy tư cách đâu mà than phiền giữ được một chỗ làm thật là quá đau khổ chứ!!

Vì thế, một tuần sau, Lưu Chí Hoành đột ngột từ chức khiến đám người Tiểu Trình Tử và chị Tống phải chịu một phen buồn khổ. Mà theo nguồn tin thân cận, số tiền Lưu Chí Hoành kiếm được sau khi bị sa thải ước chừng bằng một công nhân bình thường làm việc trong khoảng hơn hai mươi năm cộng lại. Trước những tin đồn này, Vương Nguyên có suy nghĩ: anh ta quả nhiên không hổ danh là Lưu gian thương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, diễn xuất của anh ta trong những pha hành động hết sức kỳ quái và đầy quả cảm, giống y như thật vậy.

Câu chuyện về nắm tóc đen với nỗi đau cắt da cắt thịt của Cường Tổng cuối cùng cũng đã hạ màn một cách viên mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro