CHƯƠNG 30: TIỂU LONG NHÀ TA ĐÃ TRƯỞNG THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm lý học lứa tuổi vị thành niên

Tôi từ đâu đến?

Quá trình trưởng thành

Hé mở cánh cửa tình yêu

Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên

...

Trong một góc khuất ở cửa hành sách Tân Hoa, trên giá bày la liệt những cuốn sách đủ các thể loại, Vương Nguyên chợt cảm thấy để lựa chọn cho mình một cuốn sách hay thật là quá khó khăn. Cuốn thì viết quả mơ hồ, trừu tượng nên không thể mua được, cuốn thì lại viết quá lộ liễu nên cũng không thể mua, cuốn khác còn vẽ cả những bức tranh khỏa thân để minh họa, càng không thể mua được!!

Đặt cuốn Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên lên kệ sách, hai bên má đã được phủ một lớp trang điểm nhẹ của Vương Nguyên cũng chợt đỏ ửng, cậu quay trái quay phải nhìn ngó xung quanh một lượt rồi lén lút như kẻ gian, sau khi tin tưởng tuyệt đối là không có ai trông thấy mới nhẹ nhõm thở phào một cái. Tên cuốn sách này là Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên nhưng trong đó lại toàn chỉ dẫn về những kỹ năng giữ gìn sức khỏe tình dục. Cậu tuyệt đối không thể mua cuốn sách này cho tên "thú cưng" ngốc nghếch kia xem được!

Nghĩ đến Vương Tuấn Khải, mặt mày Vương Nguyên bỗng xám xịt... hoàn toàn bất lực. Rốt cuộc... phải làm thế nào mới có thể nói rõ ràng cho tên Tiểu Long ngốc nghếch này hiểu được... tất thảy những điều này và còn chuyện bắt đầu xảy ra từ tuần trước nữa đây?

Bắt đầu từ tuần trước, Vương Nguyên phát hiện thấy tên Tiểu Long ngốc nghếch này có gì đó khác lạ. Có những lúc vẻ mặt anh ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngay cả lúc nói chuyện với cậu, ánh mắt anh ta cũng trở nên xa xăm, đỏ mặt tía tai. Mà kỳ lạ nhất là, anh ta thà chết chứ nhất định không để cậu đến gần chiếc giường sofa của mình. Từ sau khi tên Tiểu Long ngốc nghếch này ở lại đây, Vương Nguyên vẫn luôn coi anh ta như một đứa trẻ mà chiếu cố quan tâm, sắp xếp, xử lý mọi công việc, chiếc giường sofa của anh ta bình thường cũng do một tay cậu dọn dẹp. Bây giờ tên Tiểu Long ngốc nghếch này lại đột nhiên không chịu để cậu giúp anh ta buông màn gấp chăn, lúc đầu cậu cho rằng đó là vì anh ta muốn giữ thể diện trước mặt Khuyên Khuyên, muốn chứng minh mình đã lớn. Nhưng mãi đến hôm đó, cậu mới phát hiện ra cái thứ kỳ quặc kia...

Hôm đó, Vương Nguyên quyết định tổng vệ sinh cả căn nhà, phân công Vương Tuấn Khải giặt quần áo, còn cậu quét dọn phòng khách. Khi kéo chiếc giường sofa ra để lau chùi dưới gầm giường, cậu vô tình phát hiện thấy một chiếc quần ngủ của con trai. Vương Nguyên vô cùng ngạc nhiên, nhặt chiếc quần kỳ lạ đó lên xem, không rách không bẩn, tại sao lại bị vứt ở dưới này? Lẽ nào tên Tiểu Long ngốc nghếch kia ăn ở bừa bộn, vứt đồ lung tung sao?

"Nguyên Nguyên, tôi..."

Vương Nguyên đang thắc mắc thì Vương Tuấn Khải đã ôm chậu rửa mặt từ phòng bếp đi ra. Vừa nhìn thấy Vương Nguyên bần thần đứng trước chiếc giường sofa, trong tay còn cầm chiếc quần đáng chết kia, sắc mặt Vương Tuấn Khải bỗng đỏ bừng. Không kịp suy nghĩ phải làm thế nào, anh ta bất chấp tất cả, chạy vội đến trước mặt Vương Nguyên, giật lấy cái quần, khó chịu nói:

"Tôi... tôi quên mất còn chiếc quần này, tôi mang đi giặt."

Nói xong, anh ta quay người bước vào phòng bếp. Nhưng vì lúc đó trời đã tối, Vương Nguyên lại vô tình sờ vào chỗ ẩm ướt dưới đũng quần, liền hiểu rõ.

Theo lý mà nói thì tên Tiểu Long ngốc nghếch này đã trưởng thành, đã bắt đầu có chút... ai da, có chút phản ứng về mặt sinh lý, điều này cũng không có gì bất thường. Nhưng Vương Tuấn Khải không đi học, cũng không có bạn bè để chuyện trò, chia sẻ, cậu phải làm thế nào để trang bị cho anh ta những kiến thức cơ bản về vấn đề này đây? Nỗi băn khoăn này đã trở thành vấn đề nhức nhối nhất trong con mắt của người giám hộ có kinh nghiệm non nớt như Vương Nguyên. Lại nhìn lướt qua một lượt những cuốn sách bày la liệt trên giá, cậu khẽ thở dài, kế hoạch dùng sách để giáo dục giới tính cho Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn bị phá sản.

Giá như... có một người đàn ông cùng Vương Tuấn Khải chuyện trò, tâm sự thì tốt biết bao... Ý nghĩ này vừa xuất hiện, gương mặt đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Nguyên chính là bản mặt anh tuấn xuất chúng của Lưu đại họa. Vương Nguyên xoa cằm, tưởng tượng nếu để Lưu Chí Hoành chỉ dẫn cho Tiểu Long ngốc nghếch những chuyện kia thì...

"Ô hô hô, Tiểu Nguyên Nguyên, tại sao cậu không tự nói cho cậu ta biết? Lẽ nào cậu xấu hổ sao?"

"Ô hô hô, Tiểu Nguyên Nguyên, cậu yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết kinh nghiệm về cuộc sống truyền đạt lại cho Vương Tuấn Khải, để cậu ta đánh đâu thắng đấy, chinh phục tất cả giống cái trong tam giới này!"

Vương Nguyên:

"..."

Kế hoạch nói cho Lưu đại họa lại thất bại, Vương Nguyên lắc đầu lẩm bẩm:

"Nên tìm một người đàn ông đứng đắn, nghiêm chỉnh thì hơn."

Đang đắn đo suy nghĩ việc tìm người, Vương Nguyên chợt nghe thấy phía sau lưng vọng lại một giọng rầu rĩ:

"Làm gì có người đàn ông tốt? Tìm đâu ra người đàn ông tốt bây giờ?"

Vương Nguyên giật mình, vừa cúi xuống liền trông thấy một cái đầu nho nhỏ với bộ lông mượt mà thò ra khỏi ba lô của mình.

"Khuyên Khuyên! Cô chui vào ba lô của tôi từ bao giờ vậy?"

Khuyên Khuyên cười gian hai tiếng rồi chậm rãi bò lên vai Vương Nguyên, nhìn chằm chằm lên giá sách, đưa tay che mặt, nói:

"Khuyên Khuyên chưa từng được xem và nghe những thứ này. Vương Nguyên sao lại... lại..."

Mặt Vương Nguyên tối sầm, đành phải kể rõ ràng mọi chuyện cho con chuột lắm điều này nghe, so với Vương Tuấn Khải, quả nhiên nói chuyện với nhau có vẻ dễ dàng hơn. Nghe xong, Khuyên Khuyên gãi gãi vành tai, ra vẻ hiểu chuyện, nói:

"Thì ra là như vậy, chả trách sáng nay khi ra ngoài, cậu lại lén lút như vậy, lúc đó Khuyên Khuyên còn tưởng cậu trốn ra ngoài ăn cơm một mình, hóa ra là vì Tiểu Long ngốc nghếch ấy. Ai da! Không ngờ Tiểu Long ngốc nghếch lại phát dục muộn như thế, hơn một nghìn tuổi mới di tinh."

Nghe thấy Khuyên Khuyên nói ra hai từ sau cùng, Vương Nguyên bỗng cảm thấy thẹn thùng, hai gò má bất giác nóng bừng lên. Chẳng phải Lưu Chí Hoành đã nói, loại tiểu yêu Âm Âm này ngoài việc ăn thì chỉ biết ngủ, lại đần độn, ngốc nghếch sao? Vì sao... vì sao bà tám Khuyên Khuyên này còn biết cả từ ngữ của người lớn rồi nói ra một cách tự nhiên như thế!

Khuyên Khuyên thấy Vương Nguyên thẹn đến nỗi không thốt nổi nên lời, một lần nữa ra vẻ người lớn, hỏi:

"Nguyên Nguyên, cậu xấu hổ như thế, lẽ nào cậu vẫn còn là xử nam sao?"

Lời nói vừa dứt, Vương Nguyên nghe rõ một tiếng "bộp" vang lên trong đầu, mọi thứ bất giác nổ tung. Cũng may lúc này cậu đang đứng trong một góc khuất và cũng may là người khác không nhìn thấy, không nghe thấy những lời Khuyên Khuyên nói, nếu không cậu thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Nghĩ vậy, Vương Nguyên vô thức đưa tay lên che mặt, không biết phải làm thế nào nữa.

Khuyên Khuyên thấy thế, lẩm bẩm:

"Có gì mà phải xấu hổ như thế chứ? Phát dục, giao phối là lẽ thường tình, trước đây, khi tôi còn ở trong tòa nhà thương vụ, cũng thường thấy con người yêu đương vụng trộm ở đó."

Vương Nguyên nghẹn họng, chỉ còn cách đục lỗ mà chui xuống đất. Khuyên Khuyên vẫn tiếp tục nói, còn tỏ ra oai phong lẫm liệt, vỗ vỗ vào vai Vương Nguyên:

"Chẳng phải là giáo dục giới tính sao? Nguyên Nguyên, cậu không phải lo, tôi sẽ giúp cậu giáo dục Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên:

"... Được."

Có lẽ giữa yêu ma với nhau sẽ dễ dàng khai thông cho nhau hơn chăng?

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách giáo dục_ _ _ _ _

Tối hôm đó, Vương Nguyên đã hoàn toàn phủ định cái lý luận "giữa yêu ma với nhau sẽ dễ dàng khai thông cho nhau" chết tiệt đó, hơn nữa còn hận không thể tự giáng cho mình hai cái bạt tai. Chuyện kể bắt đầu từ...

Tháng Năm, nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Ăn xong bữa tối được một lúc, Vương Nguyên liền lui về phòng ngủ, bật máy tính lên mạng, để Khuyên Khuyên có không gian và thời gian riêng tư giáo dục Vương Tuấn Khải. Ngồi lướt web nhưng trong lòng Vương Nguyên vẫn cảm thấy không yên tâm, trong đầu đầy nghi hoặc. Rốt cuộc Khuyên Khuyên giảng bài cho Vương Tuấn Khải như thế nào. Cậu thấp thỏm không yên nhưng không biết nên làm gì nên đành đi ngủ.

Lúc Vương Nguyên mơ màng tỉnh dậy, ngoài trời vẫn còn tối om. Cảm thấy bên cạnh mình có luồng hơi ấm truyền sang, dường như có cái gì đó đang đè lên người cậu. Duỗi cánh tay định vươn vai một cái, Vương Nguyên cảm thấy có chút khó khăn, không thể nào duỗi chân tay ra được, dường như bị một sức mạnh đè chặt xuống.

Cảm thấy có chút kỳ quái, Vương Nguyên từ từ ngẩng lên, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại.

Tên "thú cưng" ngốc nghếch Vương Tuấn Khải đang trần như nhộng nằm ngay bên cạnh cậu, giữa màn đêm mờ tối, hai mắt anh ta sáng lấp lánh, những tia sáng dường như cũng đang quấn quýt, hòa quyện, ngưng tụ trên cơ thể cậu, cơ hồ vô cùng hưng phấn.

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, từ từ định thần lại, sau đó mới lên tiếng:

"Tại sao anh lại ở đây?"

Tên "thú cưng" ngốc nghếch chớp mắt, hồn nhiên nói:

"Nguyên Nguyên ngủ tiếp đi, tôi ôm cậu ngủ trên giường."

Vương Nguyên cảm thấy choáng váng, chỉ ôm tôi ngủ thì anh có cần cởi sạch quần áo như thế không? Quả nhiên không thể tin tưởng được lũ yêu ma, rốt cuộc Khuyên Khuyên đã nói với Vương Tuấn Khải những gì? Nghĩ đến đây, Vương Nguyên vô thức tránh ra xa, không để tên "thú cưng" ngốc nghếch này tiếp xúc thân mật với mình hơn nữa. Nhưng cậu lùi ra ngoài một chút, Vương Tuấn Khải cũng tiến thêm một chút.

Cuối cùng, chưa đầy một phút sau, nửa người Vương Nguyên đã rơi khỏi giường. Trong phòng lặng lẽ như tờ, tên chủ mưu Khuyên Khuyên chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không còn dấu vết, Vương Nguyên cuối cùng không chịu nổi nữa, hét toáng lên:

"Vương Tuấn Khải, trở về giường của anh ngay!"

Tên "thú cưng" ngốc nghếch không đáp, ngược lại còn ôm chầm lấy Vương Nguyên, đẩy cậu cùng mình ngã xuống giường. Bị thân hình ấm áp, rắn chắc của Vương Tuấn Khải ôm lấy, trước tấm lòng "hảo tâm" của tên "thú cưng" ngốc nghếch, Vương Nguyên chỉ biết khóc dở mếu dở, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Vương Tuấn Khải, anh còn nhớ tôi từng nói với anh những gì không, hai người không có quan hệ huyết thống thì không thể tùy tiện ngủ cùng nhau được."

Cọ cọ vào mấy sợi tóc của Vương Nguyên, tên "thú cưng" ngốc nghếch buồn rầu, hờn dỗi đáp:

"Hừ, Khuyên Khuyên cũng nói như thế!"

Vương Nguyên im lặng, trực giác đã mách bảo cậu rằng cái con chuột Khuyên Khuyên được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều ấy chắc chắn còn nói thêm điều gì nữa. Quả nhiên một lát sau, Vương Tuấn Khải ngẩng lên, ánh mắt long lanh nhìn cậu lưu luyến, nói:

"Nhưng Khuyên Khuyên còn nói, tôi đã trưởng thành rồi, trưởng thành thì... thì..."

Nghĩ đến hàm nghĩa chính xác của từ "trưởng thành", Vương Tuấn Khải vùi mặt vào cổ Vương Nguyên, thì thầm:

"Trưởng thành thì có thể ngủ cùng Nguyên Nguyên, hầu hạ chủ nhân."

Vừa nghe thấy câu nói này, đầu óc Vương Nguyên bỗng nổ tung, tất thảy dây thần kinh trong cơ thể đều tê liệt. Con vi rút trước mặt chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói:

Hầu hạ chủ nhân...

Hầu hạ chủ nhân...

Hầu hạ chủ nhân...

Khuyên Khuyên hỗn láo!! Trong cái đầu bé tẹo của con chuột nhà cậu rốt cuộc còn chứa đựng những điều bậy bạ gì nữa đây? Cô rốt cuộc muốn giở trò gì với tôi đây? Cô định biến tôi thành một chủ nhân háo sắc ư? Lẽ nào con chuột hỗn xược đó cho rằng Vương Nguyên đến cửa hàng sách Tân Hoa kia tìm mua những quyển sách giới tính là để dạy cho Vương Tuấn Khải học công phu trên giường rồi hầu hạ cậu sao?

Chẳng trách lúc nó nhìn thấy mấy cuốn sách đó, nó đã cố tình trêu đùa mình.

Chẳng trách nó còn hỏi mình "vẫn còn là xử – nam sao"...

Chẳng trách nó tự tin như vậy, dám cam đoan sẽ "giáo dục" thật tốt cho tên "thú cưng" ngốc nghếch này.

Chẳng trách...

Khuyên Khuyên chết tiệt!! Tôi mà bắt được cô lúc này, nhất định sẽ tống cổ cô đến chỗ tên Lưu đốn mạt kia ngay!! Trong lúc Vương Nguyên đang thầm mắng chửi thì Khuyên Khuyên đang ôm miếng khoai sấy, nằm chỏng vó ngủ ngon lành, để mặc cậu rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng...

Vương Nguyên cố sống cố chết đẩy Vương Tuấn Khải đang nằm đè trên người mình ra nhưng đối phương vẫn không có ý thỏa hiệp, không hề động đậy. Thậm chí tên "thú cưng" ngốc nghếch đó còn thản nhiên gục đầu lên ngực cậu, tiếp tục thổ lộ:

"Thời gian trước đây, tôi vẫn thường nằm mơ thấy Nguyên Nguyên, sau này... sau này là..."

Anh ta mở to mắt, chăm chú nhìn mái tóc rối tung trước mặt, thấp thoáng ẩn hiện bờ vai thon đẹp của Vương Nguyên, cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, cảnh tượng này và bức tranh trong mộng ấy quả thực là rất giống nhau.

Anh ta cắn răng nói:

"Khuyên Khuyên nói nếu tôi làm giống trong giấc mơ đó thì có nghĩa là tôi đã trưởng thành, có thể hầu hạ Nguyên Nguyên... Còn nữa, người trong giấc mộng đó là Nguyên Nguyên, rõ ràng là tôi thích Nguyên Nguyên mà."

Ngừng một chút, tên "thú cưng" ngốc nghếch nhớ đến câu nói mà Khuyên Khuyên đã dặn đi dặn lại, trịnh trọng bổ sung thêm:

"Thích là tình cảm giữa hai người đó."

Anh ta vừa dứt lời, trong lòng Vương Nguyên đã vang lên một tiếng nổ lớn. Câu nói của tên "thú cưng" ngốc nghếch giống như một viên đá nhỏ, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng làm gợn lên biết bao đợt sóng lăn tăn. Cho đến tận lúc này, cậu cũng chỉ coi Vương Tuấn Khải là em trai, là bạn bè, thậm chí anh ta còn rất trẻ con, nhưng cậu không thể nghĩ được là, có một ngày tên Tiểu Long ngốc nghếch này đã trưởng thành, và... khiến cậu phải đối mặt với những vấn đề như lúc này.

Thích là tình cảm giữa hai người ư? Giữa cậu và Vương Tuấn Khải sao? Là thế nào đây? Còn cả Thiên Tỉ, hình tượng mà cậu đã theo đuổi suốt bao năm nay, tình cảm giữa cậu và anh rốt cuộc là gì?

"Vương Tuấn Khải..."

Vương Nguyên nhất thời cũng quên mất phải vùng vẫy để thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, trong lòng trào dâng bao điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tên "thú cưng" ngốc nghếch không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng dang tay, ôm chặt lấy Vương Nguyên, nói từng từ rành rọt:

"Vương Nguyên, tôi còn nhớ trong giấc mộng tôi đã hôn cậu, bây giờ tôi có thể làm như vậy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro