CHƯƠNG 31: BẠN GÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyên Nguyên, tôi muốn hôn cậu, có được không?"

Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, Vương Nguyên chỉ biết sững sờ, ngây ra như phỗng.

Trong phòng ngủ là một mảng tối đen bao trùm, ánh trăng chênh chếch xuyên qua lớp cửa kính, hắt vào từng gợn lai láng, hai người vẫn giữ nguyên tư thế nam trên nữ dưới truyền thống, không ngừng giằng co nhau. Trước tình thế này, tên "thú cưng" ngốc nghếch đột nhiên đưa ra một yêu cầu vô sỉ, thậm chí hồi lâu sau, Vương Nguyên cũng không biết phải phản ứng thế nào, câu nói này quả thực có rất nhiều ẩn ý...

Mặc dù một lần nữa tự cảnh cáo bản thân rằng người và thú không thể yêu nhau, mặc dù lý trí đã nhắc nhở rằng một người đàng hoàng thì không thể mê đắm sắc đẹp, nhưng khi đối mặt với Vương Tuấn Khải, đối diện với thân thể cường tráng, khỏe mạnh này, cơ thể Vương Nguyên vẫn trung thành với nhu cầu, không thể nhúc nhích. Vương Nguyên muốn khóc mà không sao khóc nổi, vừa âm thầm cầu cứu trời cao đất rộng vừa tuyệt vọng nhìn khuôn mặt tuấn tú của tên "thú cưng" ngốc nghếch ngày càng gần ngay trước mắt.

Vương Nguyên cắn chặt môi, trái tim như muốn nổ tung nơi lồng ngực. Lúc này, cậu không có cách nào chống lại được cái gọi là quan hệ ấy, phản ứng sinh lý đó không liên quan gì tới cậu, có phải vậy không? Huống chi, đó là do Khuyên Khuyên đã đẩy cậu đến bước đường này, khiến cậu tơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cho nên, không thể nào trách cậu được đúng không?

Thầm nghĩ vậy nên Vương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng lý trí cũng hoàn toàn bị mê hoặc, cậu nhắm mắt lại. Nhưng vừa mới nhắm mắt, điện thoại trên đầu giường lại bất chợt đổ chuông. Vương Nguyên bị tiếng chuông làm cho giật mình, trong đầu bỗng tỉnh táo trở lại. Lúc mở mắt ra, cậu liền trông thấy vẻ mặt thuần lương của tên "thú cưng" ngốc nghếch đang chăm chú nhìn mình. Trong nháy mắt, cậu hận không thể tự giáng cho mình một cái bạt tai, trong lòng thầm nguyền rủa:

"Vương Nguyên, mày điên rồi sao? Mày đang làm cái trò gì thế hả? Cậu ta là em mày! Em trai của mày đấy!!"

Đẩy Vương Tuấn Khải sang một bên, Vương Nguyên với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, vừa ấn nút nghe, đầu máy bên kia đã truyền đến một giọng nói gấp gáp:

"Mau đến bệnh viện!!!"

Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố đã chật kín người, ngay cả hành lang của bệnh viện cũng dành chỗ để kê thêm một số giường phụ cho bệnh nhân nằm tạm. Trong không khí tràn ngập mùi hăng nồng của thuốc sát trùng, Vương Nguyên nhìn cảnh tượng người qua người lại nhốn nháo trước mặt, chợt nhớ tới câu nói:

"Trên thế giới này, nơi đáng sợ nhất, nơi không tồn tại sức sống nhất chính là bệnh viện."

Đối diện với cậu lúc này chính là bà chủ nhà Dịch Tinh, trông dáng vẻ bà ta ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ ở hành lang bệnh viện vô cùng yếu ớt, đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, không còn vẻ lanh lẹ và hoạt bát thường ngày. Dịch Tinh lặng lẽ vuốt vuốt hai bên gò má nhợt nhạt, thở dài nói:

"Đúng là làm tôi sợ chết đi được! Đang ngồi nói chuyện bình thường thì nó đột nhiên ngã gục xuống, cơ thể to lớn như thế, bảo tôi làm sao có thể kéo dậy được... Gọi tới số 120 mà tôi run quá, loay hoay mãi mà không bấm nổi..."

Nhớ lại lúc Thiên Tỉ bị ngất, Dịch Tinh run rẩy khóe môi, có thể dễ dàng nhận thấy bà ta vẫn chưa thực sự hoàn hồn. Vương Nguyên đặt cốc nước lọc vào tay bà ta, an ủi:

"Bác sĩ nói do anh ấy bị thiếu máu, hơn nữa lại làm việc quá sức, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ không sao."

Nghe xong những lời này, Dịch Tinh không hề tỏ vẻ cảm kích mà trừng mắt liếc nhìn Vương Nguyên một cái, sẵng giọng nói:

"Không sao? Không việc gì? Nó vẫn còn bất tỉnh nằm trong kia mà cậu còn nói không sao à? Vậy phải như thế nào thì mới có sao? Phải như thế nào thì cậu mới lo lắng đây?"

Nghe xong những lời mắng mỏ này, Vương Nguyên ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Mặc dù trước kia, với tư cách là chủ nhà, Dịch Tinh cũng chỉ đối xử với cậu hết sức bình thường, không quá lạnh lùng cũng chẳng quá thân thiết, nhưng hôm nay, thái độ của bà ta đối với cậu có vẻ hơi lạ, khiến cậu có chút ngượng ngùng, không biết nói sao cho phải. Điều kỳ lại nhất là, khi Thiên Tỉ bị ngất, Dịch Tinh không thông báo cho ai, chỉ gọi điện bảo cậu đến bệnh viện.

Trong lòng Vương Nguyên bồn chồn, lo lắng không yên. Dịch Tinh dường như cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, liền hạ giọng, nói khẽ:

"Cậu là người yêu của nó, cũng nên quan tâm, chăm sóc nó nhiều hơn, bản thân nó vốn đã không biết yêu thương, quý trọng cơ thể mình rồi."

Lời vừa dứt, Vương Nguyên liền cảm thấy mọi thứ trước mắt nhòe đi, hai tai ù đặc, chỉ còn lại một âm thanh nhỏ bé lặp đi lặp lại: người yêu, người yêu, người yêu...

Chẳng trách Dịch Tinh lại có thái độ kỳ lạ như thế với mình, đây chẳng phải thái độ soi mói của mẹ chồng với con dâu hay sao? Vương Nguyên tái mặt, liên tục xua tay giải thích:

"Cô Dịch, cô hiểu lầm rồi, cháu và Thiên Tỉ không phải..."

Dịch Tinh không đợi Vương Nguyên nói hết câu, liếc mắt nhìn cậu một cái, ngắt lời:

"Còn chối ư? Hai người thực sự cho rằng tôi già rồi nên lú lẫn hả? Học cùng một trường, làm việc cùng một tòa nhà, cũng khéo thật đấy, ngay cả thuê nhà cậu cũng chọn nhà chúng tôi để thuê."

Vương Nguyên im lặng, trưng ra cái dáng vẻ ngốc nghếch của một người con dâu đang bị mẹ chồng dạy bảo, ngại ngùng bẻ ngón tay, oan ức nghĩ: Đúng là trùng hợp thật mà, tất cả đều không phải tôi cố ý, thực sự tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, làm thế nào mà từ khi học tiểu học, lên trung học thậm chí cả đại học và đến khi đi làm, cả một quãng thời gian dài như thế, tôi cũng không sao thoát khỏi Thiên Tỉ.

Nghĩ đến đây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vương Nguyên, cậu ngập ngừng một chút rồi mới do dự nói:

"Cô Dịch, sao cô lại biết cháu và Thiên Tỉ học cùng trường?"

Dịch Tinh khẽ "hừ" một tiếng, nghiêng đầu nói:

"Không giấu nổi nữa chứ gì? Tôi đã trông thấy một tấm ảnh trong máy tính của Thiên Tỉ."

Nói đến đây, Dịch Tinh thở dài, giọng điệu trở nên dềnh dàng:

"Không phải tôi muốn phản đối hai đứa quen nhau, hai đứa cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm làm gì, dù sao cũng là sự lựa chọn của Tiểu Thiên, tôi có thích hay không cũng không quan trọng. Cậu với nó cũng xứng đôi vừa lứa, nếu hôm nay tôi không gọi điện cho cậu, có lẽ cậu đã được ngủ ngon rồi..."

Bà chủ nhà còn dài dòng thêm một lúc nữa, nước mắt nước mũi sụt sùi kể lể quá trình vất vả từ khi bắt đầu nuôi dưỡng Thiên Tỉ đến bây giờ. Vương Nguyên chỉ biết ngây ngốc lắng nghe, giọng nói của Dịch Tinh càng lúc càng trở nên xa xăm, thậm chí cuối cùng Vương Nguyên hoàn toàn không nghe rõ bà ấy nói gì nữa... Cậu đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không có cách nào thoát khỏi.

Trong máy tính của Thiên Tỉ có ảnh của mình ư? Sao có thể như thế được! Bao nhiêu năm qua, Thiên Tỉ đều làm như không quen biết cậu, mấy lần cậu cố tình đứng gần bên anh nhưng anh cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, vậy thì trong máy tính của anh sao có thể lưu ảnh của cậu được? Vô thức cắn chặt môi, Vương Nguyên xâu chuỗi tất cả những chuyện xảy ra gần đây lại với nhau: bà chủ khu nhà hình ống, cầu thang máy, Tùng Dung, bức ảnh...

Mọi chuyện rối như tơ vò, dường như vẫn còn một sợi dây vô hình nào đó dẫn dắt cậu, nhưng cậu lại không nghĩ ra đầu mối sợi dây đó nằm ở đâu. Vương Nguyên đang say sưa nghĩ ngợi thì bác sĩ và y tá thăm khám cho Thiên Tỉ cùng bước ra, nói:

"Bệnh nhân tỉnh rồi. Ai là người nhà của bệnh nhân?"

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách thăm hỏi_ _ _ _ _

2 giờ 13 phút, rạng sáng ngày 16 tháng 5.

Vương Nguyên vô cùng bối rối ngồi trong nhà Thiên Tỉ, gọt hoa quả.

Bản thân Vương Nguyên cũng không thể nào lý giải nổi tại sao sự tình lại có thể phát triển đến bước đường này. Lúc đó, Thiên Tỉ tỉnh lại, bác sĩ xác nhận sức khỏe của anh không có vấn đề gì lớn, sau khi được truyền nước, vì "giường bệnh không đủ" nên Thiên Tỉ được trả về nhà. Dịch Tinh sau một hồi lo lắng, mệt mỏi cũng đã về nhà của bà, mà bệnh nhân Thiên Tỉ về tình về lý mà nói thì phải "trao trả" cho "người yêu" Vương Nguyên chăm sóc.

Vương Nguyên không còn cách nào khác, đành phải theo Thiên Tỉ về nhà anh nên lúc này mới có một màn dở khóc dở cười này. Lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt, Vương Nguyên bất giác trầm trồ, đây là lần đầu tiên cu trông thấy một người đàn ông độc thân lại có một căn nhà sạch sẽ, tinh tươm đến vậy. Tường nhà và những vật dụng gia đình với tông màu chủ đạo đen và trắng, khiến căn nhà có vẻ đẹp hiện đại và thoải mái. Lợi dụng khoảng trống ở giữa phòng khách và phòng ngủ, chủ nhà đã thiết kế một chiếc kệ sách bằng gỗ vừa tiện dụng lại rất tinh tế, xung quanh còn trang trí một số loại cây giả, thoạt nhìn rất lạ mắt và độc đáo. Chiếc sofa được gia công hơi lõm sâu, giống như một chiếc "giường tròn" nhỏ xinh, êm ái, xung quanh bọc một lớp vải lông màu ánh bạc, đối diện là một chiếc kệ lớn để ti vi...

Nghĩ đến việc lần trước ở khu nhà hình ống, Thiên Tỉ đã phô diễn tài nghệ xuất chúng của mình, Vương Nguyên liền đoán ra tất cả những kiệt tác này đều là sản phẩm từ chính đôi bàn tay khéo léo của anh. Chỉ là không biết có phải vì những vật dụng trong nhà anh đều có gam màu lạnh nên so với căn phòng thuê nhỏ bé nhưng vô cùng náo nhiệt của Vương Nguyên, phòng của Thiên Tỉ có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.

Nghĩ đến căn phòng chật chội của mình, gương mặt của tên Tiểu Long ngốc nghếch kia chợt lóe lên trong đầu Vương Nguyên, con dao gọt hoa quả trong tay mất tự chủ lệch ra khỏi đường cắt... thiếu chút nữa đã làm ngón tay cậu bị thương. Cậu chợt ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình. Đúng lúc đó, một bàn tay rắn chắc và quen thuộc bỗng giành lấy quả táo và con dao trong tay cậu, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

"Để tôi làm."

Vương Nguyên líu lưỡi, ngại ngùng ngồi lùi sang một bên, hỏi:

"Anh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Lúc này, Thiên Tỉ đang mặc một bộ pijama, vẻ oai phong, lẫm liệt thường ngày như biến mất, chỉ còn lại vẻ tiều tụy của một bệnh nhân, nghe Vương Nguyên hỏi, anh vừa gọt táo vừa thuận miệng đáp:

"Tôi không sao!"

Vương Nguyên nhìn khuôn mặt giống như bức tượng bằng đá cẩm thạch được điêu khắc hoàn mỹ ấy, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Nghĩ đến vài giờ trước, cậu còn cùng Vương Tuấn Khải giằng co nhau trên giường, đột nhiên cậu không nói rõ được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Dường như nơi lồng ngực bị cái gì đó đè nặng khiến cô ngạt thở, cậu giậm chân thầm nghĩ: Vương Nguyên, mày là loại con gái dễ thay lòng đổi dạ, sao có thể vừa gặp đã yêu ngay được? Ách! Lẽ nào đây chính là sự chột dạ như người đời vẫn nói? Không đúng, mình và Thiên Tỉ có tình cảm gì đâu chứ, thế nên mình và Tiểu Long ngốc nghếch ở cùng nhau thì có gì phải xấu hổ? Mà cũng không đúng, không đúng, rõ ràng mình vẫn coi Vương Tuấn Khải là em trai, vừa rồi mình cũng chưa cùng tên ngốc nghếch ấy làm chuyện gì đó...

Vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, Vương Nguyên liền nói:

"Hình như cô Dịch có chút hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, tôi..."

Chưa kịp nói hết câu, Thiên Tỉ đã đưa quả táo đã gọt vỏ đến trước mặt Vương Nguyên, nói:

"Thật ngại vì đã làm phiền cậu, muộn như thế rồi mà cô tôi còn gọi cậu đến."

Vương Nguyên xua tay.

"Tôi không phải là có ý này, tôi muốn nói..."

Dừng lại một chút, Vương Nguyên thở dài, nhìn chằm chằm quả táo trên tay một cách ngốc nghếch, nói:

"Đây là gọt cho anh ăn mà."

Nghe thấy vậy, Thiên Tỉ chẳng nói chẳng rằng liền bổ đôi quả táo, đưa một nửa đến trước mặt Vương Nguyên. Trước tình thế này, Vương Nguyên thực sự không biết nên làm thế nào, đành miễn cưỡng nhận lấy một nửa quả táo, giống như một đứa trẻ làm hỏng việc, rầu rĩ giải thích:

"Chỉ là tôi cảm thấy rất ngạc nhiên khi cô Dịch hiểu lầm như vậy, cô ấy nói... Haizz, cô ấy nói trong máy tính của anh có ảnh của tôi."

Vương Nguyên vừa dứt lời, không khí trong phòng dường như đã đông cứng. Không ai nói câu nào, cả căn phòng chìm trong yên lặng.

Thiên Tỉ cầm nửa quả táo trên tay, đang đưa lên miệng ăn, chợt nghe thấy câu nói của Vương Nguyên liền quay lại, chăm chú nhìn đối phương, khuôn mặt vẫn điềm nhiên nhưng tận sâu trong đáy mắt lại trào dâng những gợn sóng lăn tăn. Vương Nguyên cúi đầu, nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:

"Thiên Tỉ, chẳng phải trước đây anh không hề quen biết tôi sao?"

Kỳ thực trong đầu Vương Nguyên đã đưa ra trăm ngàn những giả thuyết khác nhau về vấn đề này. Chỉ như vậy mới đủ để giải thích cặn kẽ mọi hành vi của Thiên Tỉ. Làm "người lạ quen thuộc nhất" của anh suốt mười sáu năm nay, cho dù không quen biết, ít ra cũng phải cảm thấy quen mặt đúng không? Nhưng Thiên Tỉ lại chưa từng nhắc đến vấn đề này, có thể nào... anh đang cố tình tránh né điều gì đó?

"Chúng ta từ tiểu học, trung học, cho đến đại học cũng luôn học chung một trường, anh đã biết chuyện này từ trước rồi phải không?"

Thiên Tỉ giật mình, đặt nửa quả táo lên miệng tách trà trước mặt. Trong đôi mắt đen sậm ánh lên những vệt sáng long lanh. Rất lâu sau, anh mới chậm rãi dõi ánh mắt xa xăm ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Thế mà đã ba giờ sáng rồi."

Trái tim Vương Nguyên như muốn nổ tung, nghe thấy câu trả lời của anh mà dở khóc dở cười, đành lắc đầu. nói:

"Cũng muộn rồi, tôi về đây!"

Thiên Tỉ cũng không ngăn cản, đứng dậy, gật đầu nói:

"Tôi đưa cô về."

Vương Nguyên lắc đầu, dù gì Thiên Tỉ cũng là bệnh nhân, sao có thể để một người ốm yếu đưa mình về được? Cậu nói:

"Dưới kia cũng tiện bắt xe mà, hơn nữa nơi này là trung tâm thành phố, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Nghe thấy vậy, Thiên Tỉ cũng không tranh cãi nữa, vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi, nói:

"Đợi chút!"

Rồi quay người bước vào phòng ngủ. Vương Nguyên không biết anh định làm gì, một lúc sau mới thấy anh cầm một chiếc hộp nhỏ bước ra. Khi nhìn rõ chiếc hộp, trong lòng Vương Nguyên bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.

Không phải hôm trước cậu đã vứt chiếc hộp này rồi sao?

Thiên Tỉ vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:

"Mấy hôm trước tôi đã nhặt được nó ở tòa nhà thương vụ, phát hiện ra trên chiếc dây chuyền này có khắc chữ "Nguyên". Đúng hôm đó cậu có đến văn phòng luật sư, tôi đoán nó là của cậu nên giữ lại, nhưng chưa có dịp mang trả cho cậu..."

Nghe xong, Vương Nguyên liền nghĩ ngay tới hôm mình và Tiểu Trình Tử sôi sục khí thế mang chiếc vòng bạc lên tầng hai mươi ba trả lại cho khổ chủ, không ngờ tới nơi lại gặp Tùng Dung, cậu tức giận đùng đùng, liền vứt chiếc hộp đó vào thùng rác. Lúc này cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi đâu để đối diện với Thiên Tỉ được nữa, đành bối rối nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp, đút vội vào túi xách.

Thấy thế, Thiên Tỉ cũng không nói gì, bước ra cửa trước. Vương Nguyên không biết phải làm sao, đành ngoan ngoãn bước theo anh. Hai người kẻ trước người sau cùng xuống dưới lầu. Sau khi Thiên Tỉ đích thân tiễn Vương Nguyên vào taxi, anh mới khom người cúi xuống trước cửa sổ, nói:

"Tôi còn nhớ đã từng gặp cậu ở phòng tự học, lúc đó cậu còn gửi cả thư tình cho tôi nữa."

Vương Nguyên ngồi trong xe trợn tròn mắt, trái tim chợt đập chậm lại nửa nhịp. Rõ ràng anh vẫn còn nhớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro