CHƯƠNG 32: YÊU MA DIỄU HÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một viên đá rơi xuống biển làm nổi lên trăm nghìn cơn sóng nhỏ lăn tăn, chỉ một câu nói của Thiên Tỉ cũng đủ khiến Vương Nguyên suy nghĩ miên man.

Ngồi trên taxi trở về nhà, Vương Nguyên mở to cửa sổ xe, hứng những cơn gió sớm miên man phả vào da thịt, thổi tung những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt. Những ký ức đã ngủ yên trong tiềm thức, nay bỗng dưng ùa về theo hoài niệm. Đúng vậy, trước đây, khi ở phòng tự học, Thiên Tỉ đã từng nhận được một bức thư tình, nhưng nói chính xác thì bức thư đó chẳng liên quan gì tới Vương Nguyên. Kể ra từ đầu thì...

Lúc đó Vương Nguyên học lớp mười, Thiên Tỉ đang học lớp mười hai. Khi Vương Nguyên vào trung học, nhờ mặt mũi sáng sủa lại nhanh nhẹn, hoạt bát nên rất nhanh sau đó, cậu đã cùng Phan Lộ Lộ trở thành đôi bạn thân thiết, cùng ngồi một bàn, cùng ăn cơm, cùng đi toilet, cùng nhau làm bài tập... Dáng người Phan Lộ Lộ không cao lắm, khuôn mặt tròn vành vạnh, hễ cười một cái là đôi mắt sáng long lanh lại vẽ thành một đường cong mềm mại trên khuôn mặt, cộng thêm thân hình hơi tròn của cô ấy nên bạn bè trong lớp thường gán cho cô ấy biệt danh "Mập Lỗ Lỗ".

Khi nghe bạn bè gọi mình bằng biệt danh này, Phan Lộ Lộ cũng không tỏ ra tức giận, cả ngày vui vẻ đùa giỡn, chẳng quan tâm đến sự trêu chọc của bạn bè, nhưng chỉ có Vương Nguyên biết, trong lòng cô bé Lộ Lộ lúc nào cũng hồn nhiên, vô tư ấy lại chất chứa một nỗi buồn sâu kín. Trái tim cô ấy đã hướng về một người, người đó họ Dịch Dương, tên Thiên Tỉ.

Trong buổi khai giảng đầu năm học, Thiên Tỉ là học sinh tiêu biểu, đại diện toàn thể học sinh trong trường lên phát biểu và bày tỏ niềm hân hoan:

"Nhiệt liệt chào mừng tân học sinh!"

Đến nay Vương Nguyên vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Thiên Tỉ có mái tóc húi cua năng động, mặc bộ đồng phục màu đen, đứng trên bục phát biểu một cách tự nhiên, thoải mái. Sau lễ khai giảng đó, Thiên Tỉ liền trở thành hình mẫu được hầu hết các em gái lớp dưới theo đuổi. Tất nhiên cũng không thể thiếu được "tiểu thư" "Mập Lỗ Lỗ" ngốc nghếch, hồ đồ kia.

Nhưng sự thực đã chứng minh, so với những kẻ si tình đang theo đuổi Thiên Tỉ, Phan Lộ Lộ to gan và cẩn trọng hơn nhiều. Trước lễ Tình nhân mấy ngày, Lộ Lộ nói với Vương Nguyên rằng cô ấy đã có một quyết định trọng đại: thổ lộ tình cảm với Thiên Tỉ. Kế hoạch của Lộ Lộ như sau: trước tiên, cô ấy sẽ viết một bức thư hẹn anh, sau đó đến ngày lễ Tình nhân, sẽ tặng sô cô la cho anh. Nhưng có một vấn đề là: thứ nhất, Lộ Lộ không biết viết thư tình, thứ hai, chữ cô ấy không khác gì gà bới, thực sự không ai đọc nổi.

Vậy nên với tư cách là bạn cùng bàn kiêm bạn tốt, Vương Nguyên đành đích thân lâm trận. Biết bao tình cảm thầm kín chôn chặt tận đáy lòng nay được dịp giải bày trên mặt giấy, đến phần ký tên cuối bức thư, cậu luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo để không viết tên mình. Buổi tối hôm đó, sau khi đến phòng tự học, Vương Nguyên cùng Phan Lộ Lộ đứng đợi Thiên Tỉ ở hành lang, khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, Vương Nguyên bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, dường như cậu còn căng thẳng hơn cả đương sự Lộ Lộ.

Đối với những chuyện như gửi thư thổ lộ tình cảm thế này, Phan Lộ Lộ cũng chẳng khác gì một cô gái trước lúc bước lên kiệu hoa: vô cùng bối rối, ngượng ngùng. Lúc đầu thì hào hứng chạy thật nhanh đến trước mặt Thiên Tỉ, nhưng đến khi mặt đối mặt rồi thì biết bao lời muốn nói đột nhiên quên hết, cuối cùng chỉ còn biết dúi nhanh bức thư vào lòng đối phương một cách ngốc nghếch, rồi chạy vụt đi.

Trước lúc chạy trốn, Lộ Lộ còn bối rối, bất an quay lại nhìn kẻ đồng mưu, liếc mắt một cái, nhưng chính cái liếc mắt này mà sau đó đã xảy ra đại họa.

Đáp lại động tác quay đầu của Lộ Lộ, Vương Nguyên chỉ biết đứng chôn chân tại hành lang. Thiên Tỉ nắm chặt bức thư tình, vẫn còn chút ngỡ ngàng, ánh nhìn của anh rơi xuống người Vương Nguyên. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Vương Nguyên cảm thấy linh hồn mình phiêu diêu, chỉ còn lại thân xác ngây ngốc đứng im tại chỗ, không thể cử động cũng không có cách nào rời đi.

Thiên Tỉ hết nhìn bức thư trong tay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Nguyên, một lúc sau mới chậm rãi nói ba từ:

"Đưa tôi à?"

Vương Nguyên giật mình, vội vàng gật đầu. Rất lâu sau khi đối phương đã rời đi, cậu mới dần hồi phục thần trí trì độn của mình, nghĩ:

"Thiên Tỉ sẽ không cho rằng... bức thư đó là của mình gửi cho anh ấy chứ?"

Ba ngày sau là lễ Tình nhân. Theo giao ước trong bức thư thì Vương Nguyên cùng bạn sẽ đứng đợi Thiên Tỉ trong rừng cây, trong lòng cậu... rối rắm không thể nói nên lời. Nghĩ tới biểu hiện của Thiên Tỉ trong buổi tối hôm đó, trái tim Vương Nguyên m không ngừng đập loạn, vừa hy vọng anh sẽ cho rằng chủ nhân của bức thư đó là mình, vừa sợ anh sẽ hiểu lầm, vừa mong chờ anh sẽ xuất hiện lại hy vọng anh vĩnh viễn không tới. Trong lòng rối như tơ vò, buổi tối hôm đó, cu lo lắng, bồn chồn đứng đợi, thậm chí sắp đến giờ đóng cổng trường mà vẫn không thấy bóng dáng cao lớn ấy xuất hiện...

Thở dài một tiếng, Vương Nguyên bấm nút đóng cửa kính xe. Bây giờ, "Mập Lỗ Lỗ" năm nào đã kết hôn và sinh con, cô ấy đang rất hạnh phúc bên tổ ấm nhỏ bé của mình, có lẽ kế hoạch theo đuổi anh chàng đẹp trai Thiên Tỉ từ lâu đã bị ném đến tận nước Tráo Oa rồi. Vậy mà Vương Nguyên vẫn chuyển động quay tròn, trở về điểm xuất phát. Cậu vốn cho rằng Thiên Tỉ không nhớ đến chuyện này nữa, nhưng nào ngờ anh không những không quên mà thậm chí còn nhớ rất rõ. Câu đố năm đó, cuối cùng cũng có lời giải đáp: quả nhiên Thiên Tỉ đã hiểu lầm, cho nên, năm đó anh mới không xuất hiện để từ chối?

Vương Nguyên chỉ còn biết cười khổ, cậu chậm rãi định thần, đang muốn nhìn ra ngoài xem đây là đâu thì nghe thấy bác tài nói:

"Đến nơi rồi!"

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách vội vàng_ _ _ _ _

Vì con ngõ nhỏ trước khu nhà rất khó để ô tô đi vào nên bác tài chỉ cho xe dừng lại ngoài đường lớn. Vương Nguyên xuống xe, ngẩng mặt ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo, lạnh lẽo rồi ung dung đi bộ dọc theo con ngõ nhỏ về phía tòa nhà hình ống đứng sừng sững, hiên ngang giữa khu đất trống, khắp bốn bề yên lặng như tờ.

Bước vào con ngõ nhỏ, Vương Nguyên đột nhiên nghe thấy từ phía sau không ngừng truyền đến một âm thanh xào xạc. Âm thanh đó càng lúc càng tiến đến gần, sột soạt, giống như tiếng bước chân nhưng lại không phải, giống như tiếng xì xầm nói chuyện nhưng nghe kĩ lại không hiểu rốt cuộc người ta đang nói những gì. Đương lúc Vương Nguyên bồn chồn khó hiểu thì chợt cảm thấy dưới chân lan truyền những chuyển động rất nhỏ. Nhẹ nhàng cúi xuống, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Vương Nguyên đứng bất động, đôi đồng tử trong nháy mắt phóng to đến cực đại, như thể muốn rơi ra ngoài.

Một con quái vật họ nhà hươu có ba đầu, mỗi đầu một màu: đỏ, vàng, lam, một con báo một chân to, dài đang bước đi, một mỹ nữ ngực nở, eo thon và chiếc cổ dài ngoẵng đang lò dò đi trước, một cô bé kỳ quái với đôi chân treo lơ lửng như một chiếc đèn lồng trôi nổi giữa không trung... Lũ ma quỷ muôn hình vạn trạng đang lũ lượt kéo nhau đi thẳng về phía Vương Nguyên, nhất thời, Vương Nguyên chỉ cảm thấy da đầu giật giật, hai chân đờ đẫn, tê liệt không còn chút cảm giác.

Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này?

Ma quỷ đang tổ chức cuộc đại diễu hành ư? Bọn họ đang thực hiện cuộc đại di cư về phía Tây Nam sao? Ai có thể nói cho cậu biết nên làm gì bây giờ không? Vương Nguyên còn đang đờ đẫn thì lũ yêu ma đã oanh liệt ào ào kéo tới khiến cậu không kịp chạy trốn, chỉ còn biết ôm lấy mặt, cắn răng chờ đợi kết cục bi thảm nhất sẽ xảy ra. Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, lũ yêu ma không hề để ý tới Vương Nguyên, vẫn vừa đi qua người cậu vừa hò hét inh ỏi. Tất cả đều diễn ra quá đột ngột, đầu óc Vương Nguyên vẫn còn trì độn, không kịp phản ứng, nhìn lên thấy lũ yêu ma đang tiếp tục hành quân về phía trước. Nuốt nước miếng, Vương Nguyên cẩn trọng quan sát xung quanh, mặt trăng hình bán nguyệt vừa sáng vừa lạnh, con đường mờ tối trong yên lặng, màn đêm nhạt nhòa, hiu quạnh, tất cả đều... rất đỗi bình thường, không lẽ vừa rồi cậu bị hoa mắt sao?

Vương Nguyên đang vùi đầu suy nghĩ thì phía sau lại truyền đến một tiếng động lớn giống như tiếng thú vật đang gầm rú, cậu kinh hãi đưa tay ôm dầu, hét lên một tiếng.

"Nghiệp chướng, nghiệp chướng!"

Từ vách tường bỗng phát ra một giọng nói khàn khàn vẻ tang thương. Vương Nguyên lần theo tiếng nói, nhìn ra phía ngã tư đường liền trông thấy một bà lão tóc hoa râm đang đứng đó. Lúc này, bà ta đang giơ cao chiếc gậy trên tay, cất giọng sang sảng:

"Ngàn năm mới gặp, ngàn năm mới gặp! Lão gia Thiên Sát này! Hung thần của bá tánh thường dân! Mau chạy đi, chạy đi, nó sắp đến đây rồi đấy..."

Vương Nguyên nghe những câu nói không đầu không cuối của bà ta, chậc lưỡi nói:

"Xin hỏi... bà đang nói cái gì vậy?"

Lão bà bà nghe thấy có người hỏi lại, nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, trong nháy mắt đã luyện công giậm mạnh cây gậy ba toong xuống đất, thoáng chốc biến mất rồi lại vụt xuất hiện trước mặt Vương Nguyên, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú nhìn khắp người Vương Nguyên một lượt, vừa hít hít ngửi ngửi vừa nói:

"Ồ! Là con người sao? Con người không phải chạy, không phải chạy, lão gia không ăn thịt người."

Nói xong, Vương Nguyên lại thấy trên người lão bà bà đó lờ mờ hiện ra một chiếc đuôi rắn, ngoe nguẩy vài cái rồi chui xuống đất, biến mất không để lại dấu vết. Vương Nguyên hét lên một tiếng, đờ đẫn ngồi sụp xuống. Khẽ lau giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán, mặc dù cậu bị dọa đến chết khiếp nhưng lý trí cuối cùng đã trở về thức tỉnh đầu óc.

Xem ra, đại yêu ma vô cùng lợi hại sắp xuất hiện? Cho nên lũ tiểu yêu, tiểu quỷ kia mới sợ hãi bỏ chạy toán loạn như vậy. Bất giác đưa tay lên ngực, muốn giữ chặt tim gan đang rụng rời, Vương Nguyên cố gắng thả lỏng đầu óc, chuẩn bị bò từ dưới đất dậy, lại nghe thấy phía sau vọng tới những tiếng "hây a, hây a" hổn hển.

Vừa quay đầu nhìn lại, Vương Nguyên liền trông thấy một cậu bé ăn vận giống như một vị tiểu hòa thượng đang cõng một bọc vải lớn, vội vàng chạy lại từ phía xa, cái đầu tròn lông lốc ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta đang cau mày, bọc vải trên lưng còn lớn gấp mấy lần cái đầu của cậu ta, xem ra nó khá nặng. Mặc dù vẻ mặt cậu ta vô cùng căng thẳng nhưng bước chạy lại vô cùng thong dong, mỗi bước chạy tựa như còn cân nhắc điều gì đó rồi mới dám chạy tiếp.

Vương Nguyên từ dưới đất bò dậy, phủi sạch bụi đất bám trên người mà tiểu hòa thượng vẫn chưa chạy được hai bước. Đây là tiểu quái Lạc Đan sao? Vương Nguyên thầm nghĩ.

"Gào, gào, gào!"

Phía sau lại truyền đến một loạt âm thanh gầm rú của mãnh thú, không giống tiếng kêu lần trước, âm thanh lần này có vẻ gần hơn. Vương Nguyên dừng lại một chút, mặc cho câu nói lúc trước của bà lão, "đại yêu quái không ăn thịt người" lởn vởn bên tai, trong lòng cậu vẫn kinh hồn bạt vía, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nghĩ vậy, Vương Nguyên ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến đầu ngõ, vừa chạy được hai bước lại nghe thấy một tiếng "ai da" vang lên ở phía sau, quay đầu nhìn liền phát hiện tiểu hòa thượng kia đã biến mất, chỉ để lại đám sương trắng bao phủ toàn thân một con rùa đen bằng ngọc thạch, trên lưng vẫn cõng bọc vải lúc trước.

Nhìn thấy bọc vải kia, Vương Nguyên thở dài, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cậu bé tiểu hòa thượng vừa rồi. Sau khi biến về hình hài ban đầu là một chú rùa đen, tiểu hòa thượng lê từng bước chậm chạp khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng. Vương Nguyên ở bên cạnh nhìn cũng quên cả bước đi, toát mồ hôi thay cho cậu bé. Nhưng đúng lúc này, dưới chân đột nhiên lại xuất hiện một cơn chấn động mạnh, mà kỳ lạ là tiếng thở dốc cũng mỗi lúc một nặng nề hơn, nếu cậu đoán không lầm thì "lão gia" mà bà lão nhắc đến kia đã xuất hiện...

Vương Nguyên chậm rãi ngẩng lên nhìn, quả nhiên cách đó không xa có một người đang đứng. Nói ông ta là người thì có vẻ không đúng lắm, nói ông ta là một tảng mỡ di động thì có lẽ dễ hình dung hơn. Vị "lão gia" này chân dài hai, ba thước, ngực lúc nào cũng ưỡn ra như hộ pháp nên khiến người ta như không nhìn thấy đầu ông ta đâu. Lúc này, ông ta nặng nề, khó nhọc bước từng bước như một ngọn núi biết chuyện động, mặc dù bước đi hết sức vụng về và chậm chạp nhưng so với tên tiểu rùa đen kia thì vẫn còn nhanh nhẹn hơn nhiều.

Vương Nguyên đứng bên cạnh, vừa cắn răng vừa sốt ruột thúc giục:

"Tiểu rùa đen, mau chạy đi, phía sau sắp đuổi đến rồi!"

Nghe thấy lời này, tiểu rùa đen dường như có khẩn trương hơn một chút, nhưng còn chưa kịp tăng tốc thì... năm mươi mét, bốn mươi mét... khoảng cách giữa đại yêu quái và nó mỗi lúc một gần, từ cái bụng căng tròn kia phát ra những tiếng cười gian trá, sắc nhọn.

"Tiểu rùa đen, cậu mau vứt cái bọc trên lưng xuống rồi chạy đi!"

Nghe thấy câu nói này, con rùa nhỏ chợt dừng lại, vẻ mặt nghiêm trang, lắc đầu nói:

"Không thể, không thể, đây là..."

Tiểu rùa đen còn chưa nói xong, Vương Nguyên đã đến trước mặt nó, ôm nó rồi chạy thật nhanh, rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh. Chậm chạp như thế thì chỉ có chết thôi, nếu đợi ngươi nói xong câu đó thì tên đại ma đầu kia đã giẫm nát cái mai rùa của nhà ngươi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro